Nghe Được Chân Tướng
← Ch.112 | Ch.114 → |
Lăng Bắc Diệp vừa nghe nhân viên pháp y báo cáo xong liền nghe thấy tiếng có người gọi anh từ xa, anh quay đầu lại thì nhìn thấy một người mặc áo trắng đứng trong đám người vây quanh đang vẫy tay với anh. Anh đi lại gần mới thấy rõ đó là Úc Tử Duyệt.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo lông màu trắng, quàng khăn màu đỏ thẫm, tóc quấn lên, thoạt nhìn trông rất mạnh mẽ cá tính. Lăng Bắc Diệp nhếch môi, bước nhanh đến phía trước, ra khỏi dây vây.
"Chị dâu, chị làm gì ở đây thế?" Lăng Bắc Diệp dẫn Úc Tử Duyệt đi tới cạnh xe cảnh sát cười hỏi.
"Tôi là ký giả của báo chiều Thương Bách mà!" Úc Tử Duyệt không ngờ Lăng Bắc Diệp lại không biết mình là ký giả, cô liền chỉ thẻ phóng viên đeo trên ngực, lớn giọng nói với Lăng Bắc Diệp.
"Ồ, chị cũng làm ký giả sao?" Lăng Bắc Diệp cười nhạt hỏi, nhìn thấy Úc Tử Duyệt, anh cảm thấy tâm tình của mình rất tốt, liền trêu đùa cô.
"Cái gì mà cũng làm! Đây là nghề tay trái của tôi đó, có được không hả? Thôi, đừng nói nhảm nữa! Mau nói tôi biết đi, vì sao người kia lại bị giết?" Úc Tử Duyệt liếc Lăng Bắc Diệp hỏi, giọng nói cũng hơi trầm xuống. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nhiều máu tươi như vậy.
Nhưng đối với Lăng Bắc Diệp, phải thường xuyên đi điều tra án, thì những cảnh này anh đều quen rồi.
Trên mặt anh vẫn là nụ cười trệu chọc mang theo một chút cưng chiều. Mặc dù Úc Tử Duyệt là chị dâu của anh, nhưng anh vẫn luôn coi cô là đứa em gái nhỏ, bởi vì cô thật quá nhỏ, mới chỉ có hai mươi tuổi.
"Theo kết luận ban đầu, bởi vì người bán thuốc kia đã bán thuốc giả cho kẻ bị tình nghi phạm tội cho nên kẻ bị tình nghi phạm tội tới tìm anh ta chất vấn, dẫn tới phát sinh xung đột. Nạn nhân chết do bị dao đâm. Không chỉ vậy, sau khi chết còn bị chặt hết tay chân!" Lăng Bắc Diệp cười nhạt vô tâm nói.
Sắc mặt Úc Tử Duyệt trở nên trắng bệch, cũng hết sức kinh ngạc nhìn vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, thậm chí còn mang theo chút ý cười của Lăng Bắc Diệp.
"Tên hung thủ này thật biến thái! Đã giết người lại còn phân thây...Chú... chú thấy thế nào? Tôi có nên cảnh báo người dân không?" Úc Tử Duyệt sợ hãi hỏi.
"Tôi sẽ đưa hình nghi phạm cho chị, để chị cảnh báo người dân, nếu nhìn thấy nghi phạm còn đến báo án. Ngoài ra cũng nên nhắc nhở nhân viên của các cửa hàng bán thuốc nên cẩn thận. Không ngoại trừ khả năng hung thủ sẽ trả thù xã hội!" Nghe Lăng Bắc Diệp nói, Úc Tử Duyệt không ngừng gật đầu, càng không ngừng ghi nhớ từng câu nói của anh.
"Ồ! Người này sao lại thấy quen như vậy.... ?" Úc Tử Duyệt nhìn bức hình kẻ tình nghi nhân viên cảnh sát vừa in ra, kinh ngạc kêu lên.
"Chị biết hắn sao?" Lăng Bắc Diệp nghe tiếng kêu liền vội vàng đi tới, nhíu màyhỏi.
"Hình không rõ ràng lắm......" Úc Tử Duyệt không thể nhớ ra người trong hình là ai, cau mày nói.
"Đây là người do camera trước cửa hiệu thuốc ghi lại được, cũng chính là nghi phạm của vụ án!" Lăng Bắc Diệp trầm giọng nói, "Chịđi làm nhấtđịnh phải cẩn thận đấy!"
"Ừ! Tôi biết rồi! Giờ tôi về tòa soạn đây!" Úc Tử Duyệt cười nói với Lăng Bắc Diệp. Sau đó quay người rời đi.
Lăng Bắc Diệp nhìn bóng dáng màu trắng của Úc Tử Duyệt vui vẻ rời đi, trong đầu vẫn còn nhớ tới câu nói vừa rồi của cô. Ngay sau đó, anh liền nói gì đó với một nhân viên cảnh sát bên cạnh. Người nọ nghe xong, gật đầu một cái.
***
"Dạo này, người biến thái đúng là càng ngày càng nhiều! Duyệt Duyệt, em là phóng viên nhớ phải cẩn thận đấy!" Buổi trưa, lúc Nhan Tịch và Úc Tử Duyệt ở tròng phòng ăn, Nhan Tịch được nghe kể chuyện về nhân viên cửa hàng bán thuốc bị giết hại, có vẻ đăm chiêu nói.
"Này! Chị Nhan! Chị đừng làm em sợ. Em còn cảm thấy khuôn mặt tên hung thủ giết người kia rất quen nữa!" Úc Tử Duyệt vỗ xuống cánh tay Nhan Tịch, vẻmặt hoảng sợ nói.
"Thật sao? Em có nhớ ra là ai không? Mau đi báo cảnh sát đi!" Nhan Tịch nghe Úc Tử Duyệt nói thế, trong lòng cũng cảm thấy hoảng sợ, nghiêm mặt nói.
"Nhưng em lại không thể nhớ ra là ai!" Úc Tử Duyệt buồn bực gãi đầu nói.
"Duyệt Duyệt, em phải để tâm vào chứ!" Nhan Tịch bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói.
"Hừ......" Biết Nhan Tịch đang trêu chọc mình, Úc Tử Duyệt liếc cô một cái, kêu rên.
"Tiểu Duyệt! Còn giận à? Chị cũng là vì lo cho em. Làm ký giả, nhất định phải kín đáo, biết chưa? Chị phải nói chú già dạy dỗ lại em mới được!" Nhan Tịch nhìn Úc Tử Duyệt ngồi đối diện đang cúi đầu bới cơm, cưng chiều nói.
"Đừng nhắc đến tên khốn kia trước mặt em! Từ chiều hôm qua đến giờ, em gọi cho anh ta mười cuộc điện thoại, anh ta đều không bắt máy!" Nhắc tới Lăng Bắc Hàn, Úc Tử Duyệt thở dài nói.
"Chú ấy rất bận mà!" Nhan Tịch nhìn dáng vẻ cô vợ nhỏ rấtđáng yêu của Úc Tử Duyệt, lên tiếng an ủi.
"Em thấy anh ta lo mải mê nghe nhận điện thoại của bà Hạ Tĩnh Sơ kia thì có!" Úc Tử Duyệt lại thở dài lại nói. Nhớ tới Hạ Tĩnh Sơ, trái tim cô lại nhói đau.
"Hạ Tĩnh Sơ?" Nhan Tịch cau mày hỏi.
Sau đó, Úc Tử Duyệt thao thao bất tuyệt kể chuyện xảy ra giữa cô, Lăng Bắc Hàn với Hạ Tĩnh Sơ mấy ngày gần đây. Nhan Tịch không nói gì, chỉ hỏi Úc Tử Duyệt buổi tối có rảnh không.
"Em rảnh! Tối nay thầy Thẩm nghỉ dạy, em không có tiết học!"
"Vậy thì tốt rốt. Tan tầm, chị mời em ăn cơm!"
"Được thưởng sao? Bản thảo được gửi đi rồi ạ?" Úc Tử Duyệt cười hì hì hỏi.
"Đúng vậy! Tối nay em muốn ăn gì?" Hai người bưng đĩa đi tới bồn rửa bát, Nhan Tịch hỏi cô.
"Em còn được chọn nữa á. À, đúng rồi, ở Tân Thiên hình như mới mở một nhà hàng ẩm thực Busan*, hay là chúng ta đến đó ăn thử nhé?" Hai mắt Úc Tử Duyệt đảo một vòng, như sực nhớ ra rồi, nói. (Busan là một thành phố nằm ở phía nam HQ)
Nhan Tịch cũng biết, Úc Tử Duyệt muốn tiết kiệm tiền ình. Con nhóc này, cũng chính vì tính cách này nên mới khiến người khác cảm động, yêu mến.
Úc Tử Duyệt đúng là muốn tiết kiệm tiền cho Nhan Tịch. Nếu như nói để mình mời cô, nhất địnhNhan Tịch sẽ không chịu!
Sau khi tan tầm, Nhan Tịch cùng Úc Tử Duyệt lên chiếc xe con bọ của Úc Tử Duyệt đi tới Tân Thiên.
Trong mắt Nhan Tịch, mặc dù Úc Tử Duyệt sinh ra trong gia đình giàu có, nhưng cô lại không hề có tố chất con nhà giàu. Cô ấy có thể cùng cô đi ăn ở những quán ven đường, có thể cùng cô chen chúc trên xe điện ngầm, cũng có thể ra mặt giúp đỡ cô. Hơn nữa cô ấy còn rất tốt bụng và không ngại gian khổ.
Nghe Úc Tử Duyệt nói, chiếc xe con bọ này cũng là do cô chơi trong đội rock ở Mĩ tích góp tiền mà mua được.
Nhìn Úc Tử Duyệt đang chuyên tâm lái xe, Nhan Tịch phát hiện mình lại thất thần......
***
"Oa.... . Ăn đến no căng cả bụng. Chị Nhan, không được rồi, em phải đi toilet...." Úc Tử Duyệt sau khi ăn no, sờ sờ cái bụng căng tròn của mình, nói với Nhan Tịch.
"Chị đi với em!" Nhan Tịch liền vội vàng đứng lên, đi theo cô ra cửa.
"Đồ tiện nhân lật lọng, nếu không phải ông đây thấy cô ta dựa dẫm vào cậu cả nhà họ Lăng kia, thì đã tống cổ cô ta đi từ lâu rồi!"
Úc Tử Duyệt cùng Nhan Tịch hai người còn chưa đi đến toilet, đã nghe thấy một tiếng nói tục tằng từ căn phòng phía dưới truyền đến.
"Người này là ai thế? Sao lại nói năng thô tục như vậy!" Úc Tử Duyệt cố ý lớn tiếng nói.
"Suỵt! Nhỏ giọng một chút. Ông ta vừa nhắc đến cậu cả nhà họ Lăng sao?" Nhan Tịch cau mày, kéo kéo Úc Tử Duyệt, nhỏ giọng nói.
"Đúng vậy! Giọng nói kia nghe rất quen......" Úc Tử Duyệt cau mày, nhìn Nhan Tịch nói, Ngay sau đó, liền kéo cô, nhẹ nhàng đi tới cuối hành lang.
Ở chỗ khúc quanh, phía bên phải, Úc Tử Duyệt nhìn thấy một người đàn ông bụng phệ, một tay cầm thuốc hút, vừa nói vàođiện thoại.
"Người này em biết!" Úc Tử Duyệt vội vàng xoay người lại, nói với Nhan Tịch, "Ông ta chính là người hắt rượu vang lên người Hạ Tĩnh Sơ hôm ở nhà hàng."
"Nghe xem ông ta nói gì!" Nhan Tịch nhỏ giọng nói.
"Chính là ả tiện nhân Hạ Tĩnh Sơ đó! Trước khi ký hợp đồng, còn bảo đảm nhất định sẽ giúp tôi thắng vụ kiện này, đến lúc ăn cơm lại đột nhiên lật lọng!" Ông chủ Kim lại mắng.
Úc Tử Duyệt nghe xong dường như hiểu ra điều gì, vẻ mặt khó tin nhìn Nhan Tịch. Nhan Tịch ra hiệu ý bảo tiếp tục nghe.
"Con mẹ nó, tôi làm gì dám động tới cô ta! Đó là người của cậu cả Lăng ở Kinh Đô! Ông Thái, tóm lại vụ án này ông phải tìm người giúp tôi. Mẹ kiếp, ông đây không tin không thể đấu lại với một thằng công nhân!" Ông chủ Kim tiếp tục văng tục.
Hóa ra ông ta vốn là là một chủ thầu nhận xây dựng công trình. Trên công trường, một công nhân của ông ta không may xảy ra chuyện, ông ta không bồi thường tiền, nên công nhân kia kiện ông ta. Ông chủ Kim tìm Hạ Tĩnh Sơ nhờ giúp biện hộ trước quan tòa, Hạ Tĩnh Sơ vì số tiến lớn nên làm trái lương tâm, nhận lời giúp ông chủ Kim biện hộ trước tòa án.
Ông chủ Kim nói xong, liền cúp điện thoại, đi ra phía này. Nhan Tịch vội vàng kéo Úc Tử Duyệt đang đứng ngẫn người tránh vào toilet.
"Mẹ kiếp! Chị Nhan.... . Em.... em có cảm giác...Hạ Tĩnh Sơ cố ý làm vậy sao? Hay tại em suy nghĩ quá nhiều?" Úc Tử Duyệt nhìn Nhan Tịch, vẻ mặt khó tin hỏi.
Nhan Tịch vừa rửa tay, vừa nhìn cô, cười cười, "Ngốc quá! Không phải em suy nghĩ quá nhiều, em là người rất sắc sảo mà! Kẻ thủ đoạn chính là Hạ Tĩnh Sơ kia kìa"!
"Thật không? Đúng là cô ta cố ý khiêu khích người đàn ông kia sao? Làm vậy là vì muốn Lăng Bắc Hàn ra mặt giúp cô ta sao?" Úc Tử Duyệt kéo tay Nhan Tịch, vội vàng hỏi lại.
"Còn không phải sao? Vừa rồi ông kia đã nói, trước đó cô ta đã đồng ý ký hợp đồng với ông ta rồi, sau đấy cô ta liền lật lỏng còn gì!" Nhan Tịch nhắc lại cho Úc Tử Duyệt.
"Vì sao cô ta phải làm vậy? Vì muốn Lăng Bắc Hàn để ý cô ta sao? Chịu bị hắt rượu trước mặt bao nhiêu người như vậy, đáng sao? Cô ta không cảm thấy mất mặt sao?" Úc Tử Duyệt căm phẫn nói. Giờ phút này, cô cảm thấy không thể tin được.
Lăng Bắc Hàn thì sao? Anh cũng bị cô ta lừa rồi!
"Điều này cho thấy, cô ta rất quyết tâm đoạt lại chú già từ em!" Nhan Tịch vừa đặt tay vào quạt hong khô, vừa nhìn Úc Tử Duyệt vẫn còn đang ngẩn người nói.
"Không được. Chị cho em yên tĩnh một chút. Em vẫn không thể tin nổi chuyện này! Cả em và Lăng Bắc Hàn cũng không thể nhìn ra cô ta đang diễn trò......" Úc Tử Duyệt ngơ ngác, dựa vào vách tường thì thào tự nói.
"Có lẽ trước kia cô ta không phải người như thế, cho nên chú cũng không suy nghĩ nhiều. Duyệt Duyệt, em nhất định phải để ý......" Nhan Tịch nhìn Úc Tử Duyệt ngây thơ, đơn thuần, có chút đau lòng nói.
Lúc trước em ấy còn coi Hạ Tĩnh Sơ là bạn thân. Nhưng bây giờ, biết được Hạ Tĩnh Sơ là người thủ đoạn, hẳn em ấy đang cảm thấy khó chịu? Em ấy quả thật là người quá đơn giản lương thiện.
Úc Tử Duyệt nhìn Nhan Tịch với đôi mắt lã chã chực khóc, "Tại sao có thể như vậy.... ?"
Sau cơn tức giận, cô lại cảm thấy lòng đầy chua xót. Cô nhận thấy bẩn thân thật ngốc. Nghĩ tới Lăng Bắc Hàn, cảm xúc trong lòng cô lại càng thêm hỗn độn.
← Ch. 112 | Ch. 114 → |