Tặng hoa hồng cho cô
← Ch.105 | Ch.107 → |
Edit: TiêuKhang
Anh đã suy nghĩ suốt buổi chiều, cẩn thận nghiền ngẫm phản ứng của Úc Tử Duyệt, vô tình phát hiện hóa ra là cô đang ghen. Anh cũng nhận ra, bản thân đúng là có chút chột dạ mới có thể nói Úc Tử Duyệt đã suy nghĩ nhiều, lòng dạ nhỏ mọn.
Phải, là mình làm sai nhưng sợ người khác biết, bởi vì quả thật hôm nay mình đã sai với cô trước, lơ đãng thế nào mà lại nhớ về quá khứ của mình và Hạ Tĩnh Sơ.
Lúc trước, người luôn xa lánh Hạ Tĩnh Sơ là mình. Bao nhiêu năm năm qua, cũng dứt khoát cắt đứt mọi tin tức về cô. Gặp lại cô sau đám cưới đã từng cho rằng cô có ý đồ muốn níu kéo dĩ vãng. Lúc ấy, mình tránh cô ta còn không kịp.
Sau sự việc của nhà họ Thôi đã làm mình có cái nhìn khác về Hạ Tĩnh Sơ, cảm thấy trước kia luôn bài xích cô là bởi vì nguyên nhân chủ quan cá nhân, một mực nhận định rằng cô là người ích kỷ.
Anh cảm thấy thái độ dành cho Hạ Tĩnh Sơ như thế rất không nên, không thể dồn hết tâm trí để hận, oán trách hay tránh né thì mới tốt.
Cũng bởi vì cô là luật sư của nhà họ Thôi, đơn vị nhờ anh chuyển giao chi phiếu cho họ, anh chỉ có thể thông qua Hạ Tĩnh Sơ mà gửi đi. Ngoài công việc ra họ chẳng có quan hệ gì khác, hôm nay đụng mặt ở nhà hàng cũng là tình cờ gặp lại.
Có điều sau này vẫn nên hạn chế gặp mặt cô ta thì hơn, vì dù sao Hạ Tĩnh Sơ vẫn chưa hoàn toàn dứt hẳn tâm tư với mình.
Sau khi phân tích như vậy, anh cảm thấy mình đã trách oan Úc Tử Duyệt, cho nên mới cố tình tới đón cô tan học, ai ngờ, tìm khắp cả trường học cuối cùng nhìn thấy cảnh tượng cô và cái tên thầy Thẩm nọ đang ôm nhau!
"Nếu anh cắm cho em một sừng, thì em sẽ cắm lại cho anh mười cái!" Chẳng lẽ cô ấy muốn trả thù thật sao? Phát hiện ra điều này cùng hình ảnh đang diễn ra trước mắt khiến cho trái tim anh như bị dao cứa!
Úc Tử Duyệt chưa ăn cơm chiều đã đi học, thời điểm vừa tan học bỗng nhiên bị váng đầu, định bụng ở lại một lát đợi bạn học ra về hết cô mới đứng dậy. Nào ngờ, đi chưa được mấy bước liền muốn ngã nhào xuống, may sao thầy Thẩm đã kịp thời đỡ cô lại.
"Không sao chứ?" Thẩm Hưng nhìn sắc mặt hơi tái nhợt Úc Tử Duyệt mà quan tâm hỏi.
Mới vừa ổn định thì nhìn thấy một bóng dáng màu đen đứng ở ngưỡng cửa, Lăng Bắc Hàn mặt lạnh như ôn thần đứng sừng sững ở lối đi vào, Úc Tử Duyệt vốn định tránh né khỏi người Thẩm Hưng, nhưng khi thấy Lăng Bắc Hàn cô thuận thế ôm luôn cánh tay của thầy Thẩm.
Thẩm Hưng lúc này cũng thấy một người đàn ông đứng ở cửa ra vào, nếu mình nhớ không lầm thì hình như đó chính là chồng của Úc Tử Duyệt.
Anh chẳng thể nào ngờ được, một cô gái chỉ mới hai mươi tuổi đầu lại còn trẻ như vậy mà đã là vợ của người ta rồi. Anh ta đang định buông Úc Tử Duyệt ra thì bất thình lình cô lại chụp lấy cánh tay của mình.
"Thầy Thẩm, em có nói tối nay mời thầy dùng cơm mà, chúng ta đi thôi!" Úc Tử Duyệt ngó lơ không thèm nhìn tới Lăng Bắc Hàn đang đứng ở ngưỡng cửa, quay đầu lại cười ngọt ngào với thầy giáo điềm đạm nho nhã mang mắt kính gọng đen của mình nói.
"Chuyện này......" Học trò Úc Tử Duyệt này làm sao vậy chứ? Chồng cô bé đang ở ngay tại cửa mà cô ấy có thể tùy tiện như vậy? Thẩm Hưng đang khó xử mở miệng thì lúc này Lăng Bắc Hàn đã đi vào cửa.
"Em định mời thầy Thẩm dùng cơm à?" Lăng Bắc Hàn kềm chế ghen tuông trong lòng, sởi lởi hỏi với vẻ mặt cực kỳ tự nhiên.
Tên lính thối này! Vậy mà cũng chẳng tỏ ra ghen chút nào, Úc Tử Duyệt tức giận thầm nghĩ ở trong lòng, cũng chẳng biết tại sao anh ta lại đột nhiên tới trường học, mình còn tưởng rằng anh ta đã về đơn vị rồi chứ!
"Phải đó, bởi vì thầy Thẩm ưu ái tôi không ít, nên tôi muốn mời thầy ấy đi ăn canh thịt dê á!" Úc Tử Duyệt khẽ hất cằm lên nhìn Lăng Bắc Hàn, tiếp tục hỏi, "Đúng rồi, không phải anh bảo có việc sao? Sao còn chưa đi hả?" Vừa nói bàn tay nho nhỏ vừa túm chặt ống tay áo của thầy Thẩm.
Lính thối! Dám cắm sừng tôi, trả lại cho anh một cái trước đó!
Úc Tử Duyệt âm thần oán hận nghĩ, bức mình nổi máu lên, thực sự cũng rất có khả năng ôm nhau cùng chết với anh ta đấy!
Mình có việc? Mình bảo có việc bao giờ chứ? Nhóc con này, cố ý đây mà!
"Việc của anh đã giải quyết xong rồi, thầy Thẩm, cám ơn thầy đã đặc biệt quan tâm vợ tôi, chầu này hãy để tôi mời!" Lăng Bắc Hàn vươn tay kéo vai Úc Tử Duyệt ôm lại nhìn Thẩm Hưng lịch sự nói.
Tên khốn xấu xa này! Úc Tử Duyệt nổi cáu âm thầm mắng mỏ, cô cố tình không muốn cho anh đi theo dùng cơm với mình và thầy Thẩm! Nếu không thì sao còn gọi là cắm sừng được nữa chứ!
"Ông xã! Anh mà cũng tham gia náo nhiệt nữa á! À phải rồi, người ta muốn ăn hạt dẻ rang đường ở cái quán dưới cầu Hòa Bình, anh đi mua cho em nha, có được không?" Để xem, có mặt thầy Thẩm ở đây, anh ta có nể mặt mình không.
Cầu Hòa Bình cách đây đến gần 20km. Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn làm nũng nói. Lúc này ba người đã đi ra khỏi lớp học.
Con nhóc này, sao mình không biết cô ấy còn có sở thích ăn hạt dẻ rang đường? Lúc này, anh chợt hiểu ra là Úc Tử Duyệt cố tình chơi mình, có thể vẫn còn giận mình rồi!
Lăng Bắc Hàn cố gắng quên đi sự ghen tuông trong lòng, cố gắng không thèm nghĩ tới một màn vừa nãy của hai người họ, đó chỉ là trùng hợp, nhất định là trùng hợp, anh đang tự giải thích với lòng mình như thế.
"Được, anh đi liền đây, lát nữa sẽ tới đón em!" Lăng Bắc Hàn nhẹ lời nói, sau đó bỏ cô ra. Cũng không quên nói lời tạm biệt với thầy Thẩm.
Anh ta đi thật á? Úc Tử Duyệt hơi kinh ngạc, không ngờ anh ta lại đi thật, nhưng mà cô đang nghi ngờ Lăng Bắc Hàn đang lừa cô! Nói không chừng, anh bây giờ đang lái xe về nhà rồi đợi cô về là dạy dỗ cô một trận!
"Hai người đang giận nhau à?" Trong một quán canh thịt dê nổi tiếng ở một con hẻm nhỏ gần trường, Úc Tử Duyệt và Thẩm Hưng ngồi đối mặt với nhau, Thẩm Hưng mở miệng hỏi thẳng.
"Hả?" Úc Tử Duyệt không ngờ Thẩm Hưng lại nhìn ra.
"Không có gì đâu, đừng quan tâm đến anh ta!" Úc Tử Duyệt nhìn vào bát canh thịt dê trắng đục đặc sệt cau mày nói.
"Món canh này tanh quá"! Cô nhíu mày ngửi ngửi, mặc dù rất đói, nhưng tanh thế này cô cũng chẳng dám ăn.
"Cho thêm tí giấm là được rồi mà.... Mùa đông uống một chút canh dê cho ấm, mới nãy em suýt chút nữa ngất rồi, có phải là buổi tối chưa ăn gì đúng không?" Thẩm Hưng thêm hai giọt giấm vào trong bát của Úc Tử Duyệt, vừa hỏi một cách quan tâm.
"Dạ, lúc nãy đi học vội quá chưa kịp ăn gì..... Ưm, quả thật không bị tanh nữa rồi, lại còn rất tươi nữa, thật ngon quá!" Úc Tử Duyệt cầm cái thìa, vừa uống canh vừa cười nói, lúc đó, bà chủ quán bưng ra một xửng bánh bao hấp.
Thẩm Hưng cầm lấy một cái đưa cho cô, lấy ình một cái: "Sau này có gấp đến đâu cũng phải ăn cơm đã!' Anh như một người anh lớn, trầm giọng nói.
"Biết rồi". Úc Tử Duyệt cảm động cười nói, cảm thấy một thầy giáo như thế mà thật quan tâm đến mình, lại nhớ đến tên khốn Lăng Bắc Hàn đó tim lại nhói đau.
Bởi vì anh mà cô hậm hực suốt cả buổi chiều, tâm trạng không tốt, cho nên mới quên ăn cơm thành ra suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Không có anh ta, vẫn còn có những người khác tốt với mình, Úc Tử Duyệt tôi đây cũng không phải là kẻ khiến người ta ghét cay ghét đắng! Trong lòng nghĩ thế nhưng cô lại càng cảm thấy buồn vì cô biết, bản thân mình quan tâm đến cái gì.
Lăng Bắc Hàng thật sự chạy đến chân cầu Hòa Bình mua một túi hạt dẻ rang đường rồi chạy về, giờ phút này anh đang đứng trước cửa một quán canh thịt dê, chung quanh đây chỉ có một cửa hàng này, anh đoán rằng cô đang ở đây.
Quả nhiên, qua cửa sổ thủy tinh anh nhìn thấy hai người ngồi cùng một bàn, khói trắng bốc lên từ bát canh bao phủ khắp nơi, anh nhìn thấy cô và tên thầy Thẩm đó vừa ăn vừa nói cười vui vẻ.
Nếu như cô muốn trừng phạt anh thì cô đã làm được rồi, bởi vì giờ trong lòng anh đã lên men rồi.
Không có anh, vẫn sẽ có nhiều tên khác thích cô ấy, cô là một cô gái sáng lạn như ánh mặt trời, rất dễ khiến người khác bị lây sự sáng sủa đó......
Đột nhiên anh phát hiện ra rằng, kể từ khi kết hôn đến nay anh khiến cho cô vui còn ít hơn với những lần anh làm cô đau lòng. Mà bình thường anh không có nhiều thời gian quan tâm đến cô, một cô gái tươi sáng như ánh nắng như thế nếu cùng với một kẻ theo quân như mình có thật là sẽ hạnh phúc không?
Lăng Bắc Hàn nghĩ như vậy, trong lòng đau nhói.
Lần trước mạnh mẽ quyết tâm nói muốn ly hôn với cô, thật ra thì đó là anh đang đánh cuộc, đánh cược xem cô có chịu hy sinh ột quân nhân như mình không, trở thành một vị quân tẩu theo đúng cách.
Chiều mai, anh lại phải quay về bộ đội, lần trở lại tiếp theo cũng phải qua năm mới......
Trong ngực buồn bực, căng nhức, còn có không nỡ.
Anh đứng trong gió lạnh đến tận xương, giấu bọc hạt dẻ rang đường vào ngực đợi cô và vị thầy Thẩm đó ăn cơm xong ra ngoài, cũng dường như đang trừng phạt chính bản thân mình.
Úc Tử Duyệt và Thẩm Hưng bước từ trong quán ăn ra ngoài, liền thấy được Lăng Bắc Hàn đang đứng cạnh chiếc Hummer, nhìn cô sái chân bước về phía cô trong tay nắm thật chặt túi hạt dẻ rang đường.
Anh ta thật sự đi mua rồi à! Trong chốc lạt, Úc Tử Duyệt cảm thấy cảm động nhưng cũng chỉ trong chốc lát mà thôi.
"Hạt dẻ rang của em đây!" Khóe miệng Lăng Bắc Hàn vểnh lên nở nụ cười, dưới ánh đèn đường u ám thật sự rất quyến rũ.
Úc Tử Duyệt nhận lấy nói, "Thầy Thẩm, vậy lần sau gặp thầy trên lớp nhé... !" Cô không để ý đến Lăng Bắc Hàn, nói với Thẩm Hưng.
"Được, tôi đi trước, cảm ơn món canh tối nay của em!" Thẩm Hưng nhìn Úc Tử Duyệt mỉm cười nói, cũng gật đầu với Lăng Bắc Hàn một cái.
"Tôi đâu có thích ăn hạt dẻ rang đường!" Úc Tử Duyệt ấn túi hạt dẻ rang vào ngực Lăng Bắc Hàn, sải bước đi về phía bãi đỗ xe của trường.
Lăng Bắc Hàn sải bước đuổi theo, bắt lấy cánh tay của cô, "Anh đưa em về!" Anh nhỏ giọng nói nhưng trong giọng nói dường như có chút van xin.
"Không cần! Tôi có xe rồi!" Cô tức đến mức thở phì phì nói.
"Anh sẽ bảo người lái về......" Lăng Bắc Hàn nói xong, không thèm để ý đên sự phản kháng của cô kéo cô đi về chiếc xe của mình, vừa mở cửa xe mùi hương hoa hồng đã tràn ngập vào khoang mũi.
Úc Tử Duyệt cau mày, cô dường như bị ôm lên xe.
Cô ngồi ở hàng ghế phía sau, anh ngồi vào tay lái, bật đèn trong xe lên.
Úc Tử Duyệt thấy một bó hồng màu hồng phấn xinh đẹp tươi tắn đang đặt cạnh ghế ngồi....
Lăng Bắc Hàn không hề nói gì chỉ lo lái xe.
Úc Tử Duyệt kinh ngạc nhìn bó hoa hồng mà ngẩn người, cô nhớ ngày 14 tháng 12 ấy, Lăng Bắc Hàn cũng cầm một bó màu hồng hoa hồng đi tìm cô, ngày ấy, cô cũng đang rối rắm mà đẩy anh cho Hạ Tĩnh Sơ.
Là tặng ình ư?
Tặng vì lý do gì thế?
Còn lâu mình mới thèm! Úc Tử Duyệt trong lòng cảm động, nhưng chóp mũi lại nhức nhức, cay cay.
Úc Tử Duyệt! Không nên bị anh ta lừa gạt, mày không phải là con chó con hay con mèo con vừa được anh ta dỗ một chút lại chạy quanh anh ta ngay!
Chua xót mà chuyển tầm mắt đi, không nhìn bó hoa hồng khiến tim đập thình thịch nữa, cô lặng lẽ qua ra phía cửa sổ.
Cô biết rõ mình cần chính là cái gì, không muốn mình như một con vật nhỏ, cáu giận, anh liền vuốt đầu, dỗ dành một chút lại chạy quanh anh.
Cái cô cần chính là tình yêu của anh, là thứ tình yêu mà cả hai trái tim cùng chung một nhịp đập.
Nhất là không chịu được khi anh ở bên cô mà trong lòng vẫn còn nghĩ đến Hạ Tĩnh Sơ......
Nhìn thấy bó hồng này cô cũng không cảm thấy gì sao?
Lăng Bắc Hàn siết chặt vô lăng, đôi môi mỏng mím chăt, nhì chằm chằm vào khuôn mặt của cô trong kính chiếu hậu, cô chỉ để lại cho anh một bên gò má.
Trong khoanh khắc đó, cảm giác cô thật thâm trầm, nghiêm túc, dường như đang u buồn.
Thì ra là, cô cũng có lúc như thế này.
***
Lúc về đến nhà, Úc Tử Duyệt nhảy xuống xe cũng không cầm bó hoa lên, Lăng Bắc Hàn lại cầm lấy nó cùng với túi hạt dẻ.
Tối nay cô không có bài ôn tập, buổi chiều bị dính chút mưa, buổi tối còn suýt nữa ngất xỉu, rất mệt mỏi, đi phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, vội vã phải đi phòng khách. Đúng, là phòng khách.
Cô là người có tự tôn, nếu đã không có tình yêu, tại sao mình lại phải như một gái điếm để anh phát tiết, dù ình có là vợ anh ta đi nữa, mình cũng không muốn thế.
Một mình co ro trên chiếc giường lớn trong phòng khách, trong lòng rối loạn, tối hôm qua, bọn họ còn quấn lấy nhau kịch liệt đến thế, từ phòng ngủ đến phòng tắm, sang buổi sáng cả hai lại kịch chiến một lần nữa......
Vì lẽ gì, chỉ một buổi trưa sau khi gặp mặt Hạ Sơ Tình, tâm trạng phấn chấn vui vẻ của mình lại chìm xuống vực sâu thế này?
Một lần nữa cảm nhận được cảm giác khi ở bên cạnh anh, như thể đang ngồi cáp treo vậy.
Hương vị của hạnh phúc rất đẹp, nhưng tư vị của sự đau lòng còn giày vò người ta hơn. Làm cô đau lòng nhất chính, anh không yêu cô, anh đối với Hạ Sơ Tình còn có tình cảm, anh cưới cô chỉ vì trả thù cho ba mẹ mình.
Mỗi lần nghĩ tới đây, tim cô đều như bị dao cắt.
Úc Tử Duyệt, Mày rất tốt, còn có rất nhiều người sẽ thích mày!
Nhưng mình chỉ quan tâm đến anh mà thôi......
Nước mắt im lặng chảy xuống, cô co người cuộn tròn lại, quấn chăn thật chặt, kiềm chế bản thân mình, không khóc lên tiếng, bụm chặt miệng cứ để nước mắt chảy ra.
Cô cảm thấy mình đã đủ hèn mọn rồi, anh ta rõ ràng không cần mình, trong mắt anh ta, ngay cả sự chiếm đoạt cả mối tình đầu của anh cô cũng không bằng, tối hôm qua ở trên giường mình còn hùa theo anh ta, chỉ vì anh ta nấu ình một bát trôi nước.... Chỉ vì trong lòng thích anh ta, cho nên, không kháng cự được....... .
"Anh....... Hu......" Cuối cùng vẫn khóc thành tiếng, cô chui trong chăn đâu khổ tuôn nước mắt.
Lăng Bắc Hàn tắm rửa xong ra ngoài, đi tới phòng khách thì vặn tay nắm cửa, phát hiện ra đã bị khóa mất, anh chau mày ghé tai vào trước cửa, cẩn thận nghe nghóng, loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc nức nở bị kiềm nén.
"Duyệt Duyệt?" Anh đau lòng mà lo lắng gõ cửa, gọi cô, "Úc Tử Duyệt! Mở cửa!" Lăng Bắc Hàn lại gõ gõ cửa, trầm giọng nói.
Thấy cô vẫn không chịu mở cửa, anh cau mày, vội vàng đi tìm chìa khóa, nhưng tìm hồi lâu cũng không tìm được.
"Úc Tử Duyệt! Mở cửa cho anh!" Anh lại lớn tiếng gọi cửa, nhưng trừ tiếng nức nở vọng từ bên trong ra thì không có gì nữa. Anh hiểu, cô ấy đang cố gắng cách ly với mình.
Cô nghe được tiếng gõ cửa cùng tiếng gọi lo lắng của anh nhưng lại cố nén sự kích động muốn lao ra mở cửa, cố gắng cách ly bản thân với anh, cho dù vẫn muốn lao vào lòng anh.
Khóc lóc một trận, đánh anh một trận hay mắng anh cũng được, thế trong lòng còn thoải mái hơn bây giờ.
Nhưng cô cũng sợ nhìn thấy anh, bị anh dùng một nụ hôn dịu dàng là khuất phục, sau đó được đưa lên đỉnh của cáp treo rồi lại rơi xuống......
"Rầm......" Một tiếng vang thật to khiến cho Úc Tử Duyệt sững sốt, nước mắt lập tức ngừng rơi, ngay sau đó, cảm giác tấm chăn đắp bị xốc ra, cô mở to hai mắt ra, đập vào mắt chính là là vẻ mặt đầy phức tạp của Lăng Bắc Hàn.
← Ch. 105 | Ch. 107 → |