Chọc giận đêm tân ♓ô●𝓃 (7)
← Ch.057 | Ch.059 → |
Editor: Gà
Đôi cánh tay bị trói chặt, giơ l_ê_𝓃 đỉ𝐧_𝒽 đầu, miệng nhỏ lại bị anh ♓ô.ⓝ., song có một cái gì đó được mở ra, có một cái gì đó ռó*𝓃*🌀 b*ỏռ*🌀 đang chống đở ở nơi bí mật của cô, toàn thân Úc Tử vui Duyệt căng thẳng, đầu óc rầm rầm, trong lúc nhất thời quên phản.. Kháng.
Còn muốn kiện mình? Lăng Bắc Hàn ở trong lòng hừ lạnh, không chút nào muốn bỏ qua cho cô, chỉ là nụ ♓·ô·𝓃 bá đạo bất tri bất giác cũng êm ái, nhẹ nhàng, tinh tế hô*п lên đôi môi nhỏ nhắn của cô, môi lưỡi ⓝóռ.ⓖ ⓑ.ỏп.g, kỹ thuật vô cùng khéo léo mở hàm răng của cô ra nhẹ nhàn quấy đảo bên trong.
"Ưm......" Rõ ràng cô cảm giác toàn thân mình khẽ run lên, giống như là bị điện giật, cô không nhịn được thấp giọng г-ê-𝐧 𝖗-ỉ, sau khi hồi hồn nhìn thấy gương mặt điển trai cương nghị của anh, nhìn lông mi dài của anh nhẹ nhàn 🌜·ọ ×·á·t vào lông mi của mình, cô cảm giác trái tim mình cũng không thể khống chế đập loạn xạ lên.
Lăng Bắc Hàn thấy cô bởi vì thiếu dưỡng hít thở không thông mới buông môi cô ra, lại nhẹ nhàn 𝖍-ô-ռ lên vành tai, ngậm dái tai nhỏ của cô anh nhẹ ⓛ_❗_ế_Ⓜ️, hút, hà hơi vào đó.
Nơi mẫn cảm đó làm toàn thân cô rung động, tê dại, co quắp, vô lực không có hơi sức, nhưng lại thích anh ♓ô*𝐧 vào đó, đầu óc chóng mặt trong lúc nhất thời quên hết tất cả.
Cảm thấy cô 〽️ề-〽️ m-ạ-❗, Lăng Bắc Hàn mừng rỡ, bàn tay đặt vào bên 𝓃_g_ự_𝖈 của cô, nhẹ nhàng chà xát, miệng lại ngậm lấy điểm đỏ nhỏ còn lại, sự yêu thương được chia đều cho cả hai bên.
Toàn thân cô nhẹ nhàng giống như đang bay.
Không biết do kỹ thuật của anh quá cao hay do anh đã quen thuộc với ⓣ-h-â-п ✞-𝐡-ể của cô, hay là do cô vốn trẻ người non dạ, chưa từng trãi qua việc đời, vốn là một con mèo nhỏ giương nhắn múa vuốt, giờ phút này lại khéo léo nằm dưới thân của anh, hai mắt κ.𝐡é.𝖕 𝖍.ờ, hơi thở thơm như hoa lan, vẻ mặt mê người.
Dáng vẻ non nớt khéo léo làm người ta hận không được lập tức vọt vào trong 𝖙·𝐡â·n 𝖙𝒽·ể của cô, ♓_⛎ռ_𝐠 h_ă𝐧_ɢ chiếm lấy.
Sự dịu dàng của anh không phải là qua loa, anh hết sức kiên định muốn cùng cô hưởng thụ, giống như là rất kiên định muốn cùng cô xây dựng một tương lai mới, mà hành động bây giờ, chính là chứng minh tốt nhất.
Đã chấp nhận cô làm vợ, cuộc đời sau này của Lăng Bắc Hàn chỉ có mỗi mình cô là người phụ nữ duy nhất.
Giống như chấp nhận quên đi quá khứ.
Không chần chừ eo hổ động một cái, anh rõ ràng cảm thấy như có hàng rào che chắn, ngăn chặn quy đầu của mình, lại còn rất khít, anh thậm chí có thể cảm nhận được có thứ gì đó bắn ra ở trong đó, trong lòng vui mừng không thôi, cùng lúc cô cau mày mở mắt ra, anh không ình do dự tấn công vào.
"Á......" Đổi lấy chính là tiếng hét chói tai đau đớn của cô. Cùng lúc đó dây lưng cũng buông lỏng ra, giải thoát cho đôi tay của cô......
"Đau.... Ra ngoài đi! Lăng Bắc Hàn Tôi.... . Tôi hận anh! Ô......" Theo sự ⓧâ_〽️ 𝖓𝒽ậ_𝖕 của anh cũng làm cô thanh tỉnh, bất tri bất giác ý thức được xảy ra chuyện gì, nổi đau này như muốn lấy hết sức lực của cô, nhân lúc hai tay được giải phóng ra sức đánh, cắn vào bả vai cứng rắn của anh.
Xong rồi, cô và Lệ Mộ Phàm xong rồi......
Ý thức được điểm này, nước mắt cô cuồn cuộn chảy xuống......
"Đừng cử động! Ngoan.... . Ráng chịu ột chút......" Nhìn thấy nước mắt của cô, trong lòng Lăng Bắc Hàn dâng lên nỗi áy náy, nhưng lại không muốn thối lui, cúi đầu, dịu dàng ở bên tai cô 𝖉-ụ 𝖉-ỗ nói, âm thanh khàn khàn mà giàu từ tính, môi mỏng đang nhẹ nhàng 𝖍●ô●ⓝ nước mắt của cô.
Giống như bị anh mê hoặc, Úc Tử Duyệt ngừng giãy giụa, sững sờ nhìn anh, người đàn ông này đối với cô mà là xa lạ, nhưng lại là chồng của cô, cô nhất thời xúc động không biết nên làm gì.
Cô thắt chặt làm anh đau đớn không nhịn được động thân.
Vốn là bớt đau đớn, theo động tác của anh lại phát tác, "Anh đi ra! Đau ↪️♓ế.𝖙 mất! Hu hu...... Anh là tên lính thối! Khốn kiếp! Tên sói già! Anh ⓒ*ưỡп*ℊ é*𝐩 tôi! Anh lừa tôi" Đầu ngón tay bấu mạnh vào trong bắp thịt của anh, cái miệng nhỏ nhắn cũng không còn nhàn rỗi, càng không ngừng cắn vào bả vai của anh.
Mèo nhỏ? Em là con cọp mẹ thì đúng hơn.
Lăng Bắc Hàn cảm giác trên bả vai hơi đau, ở trong lòng hừ lạnh, chỉ là khóe miệng cũng nâng lên một tia cười hả hê cùng cưng chìu.
Có thể hưởng thụ sự thắt chặt, 𝐭ⓗ·â·n ⓣ·𝖍·ể nhỏ bé ấm áp của cô, nổi đau này có đáng là gì.
Vì kìm nén đã quá lâu, thân ở dưới càng động càng hăng. Mãnh liệt, dịu dàng, cưng chìu. Nổi đau lúc đầu dần dần bị tình dục thay thế, cô ở dưới thân anh không ngừng ngân nga 𝖗*ê*п ⓡ*ỉ......
← Ch. 057 | Ch. 059 → |