Miếu Vương Long
← Ch.0655 | Ch.0657 → |
Mọi người thường nói, họa phúc hay đi liền nhau, mặc dù Dương Thần cảm thấy tình huống của mình còn không đến nỗi là họa, nhưng "phúc" là điều đương nhiên.
Sau khi mình và hai chị em họ đứng một chỗ không nói được gì, Thái Nghiên đột ngột lau nước mắt, dùng lực đẩy mình ra khỏi hoa viên.
Cuối cùng, Thái Nghiên vừa hận vừa thẹn lườm hắn một cái, nói:
- Béo bở cho anh, em có chuyện muốn nói với chị, anh tốt nhất tránh xa một chút, bà cô đây không muốn nhìn thấy anh.
Dương Thần ngây người, không biết làm thế nào, thế là xong rồi?
Nhưng Dương Thần cảm thấy đây vẫn có thể coi là biện pháp tốt, mình vẫn là còn chút may mắn, sự việc đã đổ vỡ rồi, đều đã ôm Thái Ngưng rồi, mình cũng không biết trốn tránh cái gì, dù sao cũng mặc kệ hai chị em họ nói cái gì, chỉ cần bảo đảm cho Thái Ngưng bình an vô sự là được rồi.
Kết quả là, không lâu sau, trong phòng khách của Thái gia, liền thấy Dương Thần thản nhiên nằm trên ghế sô pha, cùng Thái Vân Thành xem bản tin buổi trưa, nhân tiện uống trà Mao Phong.
Nhưng rất hiển nhiên, so với cảm giác lâng lâng vui sướng của Dương Thần, Thái Vân Thành tâm sự nặng trĩu.
Trên ti vi đang phát sự kiện đảo Nam Hải khá nhạy cảm gần đây, sự tranh chấp giữa Philippin và Hoa Hạ tiếp tục tăng lên, Thái Vân Thành là một nhân vật quan trọng trong quân đội, theo lý thuyết phải khá quan tâm mới đúng, nhưng giờ phút này xem ra, tâm tư của Thái Vân Thành hoàn tòan ở nơi khác, chén trà cầm trên tay vẫn chưa uống đến nửa ngụm.
Chỉ một lát sau, hết bản tin, bắt đầu quảng cáo, Thái Vân Thành đột nhiên thở dài, nói:
- Tôi thật không biết nên nói cậu được hay là mắng cậu vài câu nữa.
Dương Thần sờ sờ mũi, cười hì hì nói:
- Tuy rằng cháu không phải là con rể tốt, nhưng so với tên Vĩnh Dạ kia vẫn có thể dùng được, bác nói đi, bác Thái.
Thái Vân Thành nhìn bộ dạng vô lại của Dương Thần, giống như tuyên bố:
"Hai cô con gái của bác đều thuộc về cháu" thì không khỏi cười khổ liên tục, nghĩ thầm rằng, chỉ cần hai chị em Thái Nghiên và Thái Ngưng vui vẻ là được.
Xuất thân trong gia đình đại gia tộc, lại có thân phận tướng quân Viêm Hoàng Thiết Lữ, Thái Vân Thành cũng không hy vọng con gái mình có thể có cuộc sống của những người bình thường, may mà Dương Thần bất luận trên thực lực hay thân phận, đều có thể nắm vững cục diện này, ông ta cũng không nói những lời quá oán giận.
Chẳng qua, nghĩ đến vợ mình Khương San hiện nay vẫn còn đang phẫn nộ, ông ta cũng không thoải mái được.
Đúng lúc này, một người giúp việc đột nhiên vẻ mặt hấp tấp chạy vào phòng khách, lo lắng nói:
- Lão gia, không hay rồi, vợ chồng ông Lý và Quách Á Lệ đến rồi.
Thái Vân Thành vẻ mặt căng thẳng, đứng dậy, nhíu mày nói:
- Nhanh như vậy...
Dương Thần nghe tên Lý này có chút quen tai, lập tức nhớ đến cái gì, hỏi:
- Là cha mẹ của Vĩnh Dạ?
- Không sai.
Thái Vân Thành bất đắc dĩ nói:
- Cậu xỉ nhục Vĩnh Dạ như vậy, hắn ta cũng không phải kẻ rộng lượng, với hắn ta mà nói, có thể nói là "mối thù cướp vợ", huống chi cũng giấu không được bố mẹ y, về tố cáo cũng là đương nhiên.
- Đến thì đến, sự việc như vậy rồi, xem bọn họ có thể làm trò gì.
Dương Thần khoát tay nói.
Thái Vân Thành nghiến răng nói:
- Cậu thoải mái quá nhỉ, ông Lý và Quách Á Lệ, đều là chi trưởng của Lý gia và Quách gia, lại là nhân vật cấp Bộ trưởng, đâu có dễ dàng đối phó như vậy...Cậu...ôi...
Thái Vân Thành nói đến sau này, đột nhiên sửng sốt, như là nhớ đến cái gì, vẻ mặt do dự suy xét.
Dương Thần nhìn ông ta cằn nhằn, cũng không quan tâm nhiều, chỉ nhìn thấy cửa chính, một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi cùng một người phụ nữ đeo kính đen đang đi đến.
Sắc mặt hai người này đều bình tĩnh, nhìn thấy Thái Vân Thành và Dương Thần đều giống như là muốn phun hỏa.
- Thái tướng quân, nhà họ Thái các người thật giỏi.
Ông Lý mở miệng liền rất giận dữ.
- Các người coi con ta là gì chứ? Muốn gọi đến thì đến muốn đuổi đi thì đuổi sao?
Thái Vân Thành cười khổ nói:
- Lý lão đệ, xin bớt giận, chuyện này không phải đơn giản như vậy, nhà chúng ta tuyệt đối không có ý khinh thường Vĩnh Dạ.
- Hừ! Sự việc con ta đều nói rồi, một người phụ nữ bậy bạ quyến rũ đàn ông, nhà họ Lý chúng ta thật không dám lấy, nhưng, Thái Vân Thành, ông cũng quá đáng rồi, chúng tôi có lòng tốt giúp đỡ con gái ông, mới nhắc đến lễ cưới, nhưng không ngờ ông lại lấy oán trả ơn, còn để tên khốn khiếp này làm thương con trai tôi, Quách Tuyết Lệ tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này, con gái ông hãy đợi tòa án quân sự trừng phạt đi.
Quách Á Lệ chửi vài câu thô tục, nước bọt thiếu chút nữa bay đên mặt Thái Vân Thành.
Thái Vân Thành vội khuyên giải an ủi nói:
- Em dâu à, không cần quá kích động, sự việc này không phải đơn giản như cô nghĩ, chúng tôi thật sự không có ý mạo phạm, hơn nữa đều là người một nhà, hà tất phải vì chuyện nhỏ này làm cho mọi chuyện không êm thấm chứ.
- Người một nhà?
Quách Á Lệ cười lạnh nói:
- Đúng là ngươi mặt dày còn dám nói được, tôi thấy việc nhà họ Thái mấy người coi tên tiểu tử ở đâu chui ra làm người của mình, hôm nay chúng ta nói rõ, không chỉ có bản án của con gái ông sẽ bị tiếp tục, tên tiểu tử đánh con trai tôi, chúng tôi cũng sẽ tố cáo hắn.
Dương Thần nhìn đôi vợ chồng hùng hổ này, cũng chẳng muốn nói, ngáp một cái, ngồi trên ghế sô pha.
Hành động này, càng khiến vợ chồng ông Lý tức điên lên.
- Hay cho một tên khốn khiếp, còn thật sự cho rằng mình là nhân vật giỏi giang gì, ngươi nghĩ có Thái gia bảo vệ, ngươi có thể không có chuyện gì? Bản thân Thái gia còn khó giữ.
Quách Á Lệ giận dữ cười, nói với chồng:
- Chúng ta về, việc của Thái gia không quản nữa, xem bọn họ có thể nhảy nhót được mấy ngày.
Thái Vân Thành vội ngăn hai người lại, bùi ngùi thở dài:
- Em dâu à, tôi gọi cô là Quách Bộ trưởng là được rồi, cô biết tên tiểu tử "khốn khiếp" cô luôn miệng mắng chửi kia là ai không?
- Hắn là ai, có quan hệ gì đến chúng ta sao?
Ông Lý khinh thường nói.
Thái Vân Thành nói:
- Hắn họ Dương, tên Dương Thần.
Lời này vừa nói ra, ông Lý vẫn còn ổn, Quách Á Lệ lại giống như mê muội, đứng đó mở trong mắt, như cảm thấy không thể tin nổi.
Ông Lý ý thức được điều gì đó không đúng, quay đầu hỏi vợ:
- Á Lệ, em làm sao vậy?
Trong mắt Quách Á Lệ lộ ra một tia bối rối, lại lần nữa quay đầu, cẩn thận nhìn khuôn mặt Dương Thần. rốt cuộc, bà ta cũng nhận ra một vài đầu mối...
- Cậu...Cậu chính là...con của chị Tuyết Hoa?
Quách Á Lệ hỏi dò.
Dương Thần lúc này mới suy nghĩ một chút, nghi hoặc nhìn Quách Á Lệ, chị Tuyết Hoa? Là đang gọi mẹ của mình?
Đúng rồi, người phụ nữ này không phải họ Quách sao, chẳng lẽ...
Dương Thần vừa mới hiểu được đôi chút, nhưng không mở miệng, mà là đứng dậy, quay ra ngoài nói:
- Bà đến thật đúng đúng lúc, bà không đến tìm tôi, tôi cũng đi tìm bà hỏi một số chuyện.
Ba người ở đây có chút nghi hoặc nhìn ra ngoài, ở cửa phòng khách, vắng vẻ, không có người.
Nhưng lúc ba người nghĩ Dương Thần phát điên, một bóng dáng hơi có vẻ già yếu, thoáng cái đứng ở cửa.
Cả người mặc quần áo màu trắng, tóc màu xám, trên mặt có nhiều nếp nhăn, mang theo ý cười ấm áp, bà lão này, rõ ràng là Yến Tam Nương bên cạnh Dương Công Dân.
Yến Tam Nương xuất hiện, quả thực rất kỳ lạ, người bên ngoài không thấy thông báo, hiển nhiên là không phải đi vào từ cửa chính, che giấu cảm giác của tất cả mọi người —— ngoại trừ Dương Thần.
Thái Vân Thành nhíu mày, trong ấn tượng của ông dường như đã từng gặp qua vị này, mà ông Lý và Quách Á Lệ, đều hiển nhiên nhận ra, đi vể phía trước, có chút mất tự nhiên chào hỏi.
- Thím Yến, tại sao lão nhân gia lại tới đây.
Quách Á Lệ khuôn mặt tươi cười, thân thiết hỏi.
Yến Tam Nương đầu tiên ôn hòa cười với Thái Vân Thành, tính chào hỏi chủ nhân, mới nói:
- Á Lệ tiểu thư, cô đoán đúng đó, Dương Thần, chính là trưởng tôn Dương gia chúng ta năm xưa để lạc mất, cũng chính là đứa con thân sinh của chị họ cô.
Tuy rằng vừa rồi cũng đã đại khái đoán được, nhưng thật sự nghe được chứng thực, Quách Á Lệ vẫn là trợn mắt há hốc mồm.
Ông Lý thì đột nhiên bừng tỉnh, khó có thể tin nhìn Dương Thần, trong mắt lộ rõ sự hối hận.
Dương Thần buồn bực sờ sờ cái trán, hay đấy, Quách Á Lệ này là em họ của mẹ mình, tuy nhiên cẩn thận ngẫm lại, cũng dễ dàng lí giải.
Mẹ mình năm đó, có thể học cùng Thủ tướng Ninh Quang Diệu, hơn nữa lại gả vào Dương gia, Quách gia như vậy nghĩ đến cũng là có thân phận địa vị, em họ của bà Quách Á Lệ tuy rằng không bằng, nhưng cũng được gả làm con cháu Lý gia.
Chỉ có điều, nếu như vậy, chẳng phải tên Vĩnh Dạ kia còn có dây dưa anh em bà con với mình sao?
Lúc trước Viên Dã chẳng hiểu gì cả thì thôi, bây giờ còn đến một tên Vĩnh Dạ, Dương Thần cũng dở khóc dở cười.
Quách Á Lệ lúc này sắp xếp lại suy nghĩ, phục hồi lại tinh thần, có chút lấy lòng Dương Thần nói:
- Đúng thật là... Hoá ra thật sự là người một nhà, nếu là con của chị Tuyết Hoa, vậy thì tôi chính là dì của cậu, tại sao không nói sớm, nếu đã như vậy, chuyện kia cũng không nhắc đến nữa.
Dì? Dương Thần cũng không muốn làm mất mặt người phụ nữ này, dù sao cũng là em của Quách Tuyết Hoa, không thể không cười cười.
- Đúng vậy, dượng sớm nghe nói Dương gia tìm được cháu rồi, nhưng vấn không có cơ hội gặp mặt, thật đúng là có duyên phận, nếu là cháu trai của chúng ta, việc này cũng như lũ lụt vào miếu Long Vương, ha ha... Thái Ngưng tiểu thư ánh mắt không tầm thường, Dương Thần, cháu so với Vĩnh Dạ kiên định hơn nhiều.
Lý khen ngợi Dương Thần, nhưng ông ta cũng đều cười cứng ngắc như đá.
Ông Lý hiển nhiên cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, tuy rằng Lý gia sẽ không sợ Dương gia, nhưng dù sao hắn ta chỉ là con cháu của Lý gia, không phải như Lý Đôn, nếu như vì hắn ta mà trở mặt với Dương gia, Lý gia sẽ không làm.
Huống hồ, hai vợ chồng họ cũng sớm nghe nói, Dương Công Minh của Dương gia xuống Giang Nam gặp đứa cháu trưởng tôn thất lạc nhiều năm, Quách Tuyết Hoa trực tiếp đi Trung Hải.
Bởi vậy, địa vị của Dương Thần liền không nói cũng biết nâng lên tới địa vị bọn họ không dám động tới.
Cũng bởi vì hai vợ chồng này chỉ là tham gia chính sự, không biết rõ hậu thuẫn khác của Dương Thần, bằng không, cũng sẽ không vì một vài lời nói khóc lóc kể lể đơn giản của Vĩnh Dạ, liền chạy đến làm chủ cho con mình.
- Nếu hai người nói xong rồi, bây giờ có thể rời khỏi đây không?
Dương Thần nhìn hai vợ chồng so với khóc còn khó coi hơn tươi cười, có chút không chịu nổi, vì thế nói luôn.
Vợ chồng Lý rất xấu hổ, lại cũng biết không thể ở lâu, lại vội vàng tư biệt Thái Vân Thành, lại cung kính nói lời từ biệt với Yến Tam Nương.
Bọn họ hiểu rõ, hàng năm Yến Tam Nương bên cạnh Dương công, kỳ thực địa vị không bằng với Dương Phá Quân, cho nên không dám sơ suất.
Đợi hai người vừa đi, Thái Vân Thành mới cẩn thận đánh giá Yến Tam Nương vài lần, sau khi ông ta tiếp nhận Viêm Hoàng Thiết Lữ, chuyện kỳ nhân dị sự cũng không biết nhiều, khẳng định thực lực của cao thủ trước mắt nhất định không tầm thường, vì thế không xác định hỏi han:
- Vị này lão tiền bối... Là người của Dương gia.
← Ch. 0655 | Ch. 0657 → |