Thật sự không thể nhận ra cô
← Ch.0110 | Ch.0112 → |
Sáng sớm thứ hai, Dương Thần có thói quen đi ra ngoài sớm trước ba mươi phút. Sau khi đi ra khu chợ Tây mua đồ ăn sáng xong thì có thể khớp với thời gian đi đường, không bị kẹt xe và có thể đến công ty đúng giờ.
Vừa bước vào phòng Quan hệ xã hội, một đám con gái trang điểm cầu kỳ đã ngẩng cổ nhìn Dương Thần với ánh mắt trông mong, y như cọp mẹ đang đói nhìn một con dê béo mập.
- Anh Dương có thể đoán ra rồi đó, hai ngày nay không được ăn đồ ăn sáng do anh đem đến cảm thấy hơi khó chịu.
- Mau đưa cho tôi chiếc bánh bao đó.
Vài người đẹp đã xách đồ ăn sáng thay cho Dương Thần, điều này khiến Dương Thần cảm thấy rất vui mừng, được một đám con gái với hương thơm ngào ngạt vây quanh, rõ ràng là không phải người đàn ông nào cũng nhận được sự quan tâm đặc biệt như thế này.
Vào ngày thường, một Trương Thái sành ăn đương nhiên những thứ cần lấy đi cũng nhiều nhất, cô ta xé miệng túi, lấy ra một cái bánh bao rồi bỏ vào miệng, cánh môi nửa hở nửa khép, khuôn mặt tròn đầy được đẩy lên có điểm khác lạ, không có chút thục nữ gì cả mà vừa ăn vừa nói:
- Dương Thần này, tôi cảm thấy khẩu vị của tôi bị anh làm hỏng rồi, bây giờ bữa cơm sáng ở nhà cũng không thấy ngon miệng nữa.
Mấy chị em tốt của Trương Thái chế nhạo nói:
- Thái Thái à, chị thấy em không phải vì bữa ăn sáng không có mùi vị, người con trai kia cũng cảm thấy không có mùi vị rồi? Hay là do đi theo Dương Thần, ngày ngày đều được ăn uống no say, bụng no rồi mấy thứ khác cũng được no luôn.
Lời nói này có vẻ mập mờ khiến khuôn mặt Trương Thái chợt đỏ lên, cô ta bèn nặn nặn mu bàn tay nói:
- Dù có nói gì thì chị và em không còn là những đứa trẻ, bao tử của em ngoài việc thèm ăn ra thì những thứ khác đều không hề thiếu thốn, chỉ có chị không có đàn ông nên cái gì cũng thấy thiếu thốn thôi.
- Lừa ai vậy, dáng người em như thế, lại đang ở tầm phơi phới, cái tên giáo sư gầy như khỉ ở nhà em, lại còn suốt ngày vùi đầu vào nghiên cứu với đọc sách, làm sao có thể đáp ứng nổi em chứ?
Người đẹp kia có vẻ không tin bĩu môi nói.
Trương Thái nhếch miệng nhìn cô ta, miệng không thốt nên lời.
- Thì ra ông xã của cô là giảng viên Đại học?
Đây là lần đầu tiên Dương Thần nghe tới, hắn vừa cười vừa đánh giá Trương Sắc một lượt:
- Nhìn không ra là cô có thể gả cho một giảng viên Đại học.
- Đối với tôi mà nói thì hiệu trưởng trong trường Đại học là rất tốt, dù gì thì cũng đã gả cho người ta rồi.
Trương Thái mở trừng mắt nói.
Lúc này Lưu Minh Ngọc mặc bộ váy màu tím, thướt tha đi tới, trên tay cầm theo ly cà phê, dùng đôi mắt đẹp nói:
- Khi Trương Thái nói mình kết hôn, chúng tôi ai ai cũng đều giật mình cả, việc kết hôn của cô bé này giống như đang nói đùa, nói cưới là cưới.
Trương Thái thè lưỡi rồi tiếp tục ăn bánh bao của mình mà không nói gì hết.
Dương Thần nói chuyện một lát với vài cô gái rồi mới trở lại chỗ ngồi của mình mở máy tính và cắn miếng bánh quẩy.
Suốt thời gian qua Triệu Hồng Yến đều là người tới trước, nhưng hôm nay không biết cô đồng nghiệp có dáng người đẹp đẽ kia làm sao mà vẫn chưa đến, Dương Thần cảm thấy không quen.
Vừa mới nghĩ tới đây thì ngoài cửa bỗng xuất hiện bóng dáng quen thuộc của Triệu Hồng Yến, cô mặc chiếc áo thun dệt màu trắng như tuyết, trước ngực có đính thêm vòng trân châu tinh xảo, đầu tóc được sấy gọn, che đi thân hình đầy đặn nhưng vẫn toát ra được nét đẹp mà trước kia chưa từng có.
Vừa bước vào cửa, Triệu Hồng Yến đã thở hổn hển và nói với mọi người:
- Mọi người lúc mới đến công ty làm việc có thấy một người đàn ông ở bên ngoài cửa lầu một không?
- Đàn ông, người nào? Một vài người hỏi một cách nghi hoặc:
- Hồng Yến cô đã gả cho người ta lại còn nghĩ tới người đàn ông khác à?
Triệu Hồng Yến vội vã nói:
- Nói gì thì cũng là do người đàn ông đó la lối, ăn mặc rách rưới.
Một đám nhân viên nữ không hiểu gì cả:
- Không thấy à, người đàn ông kia làm sao?
Triệu Hồng Yến nói với vẻ mặt u sầu:
- Tôi vừa bước vào công ty liền nghe người đàn ông kia giống như là đang hô to tên của Trưởng ban Mạc chúng ta, còn nói Trưởng ban Mạc "Vong ân bội nghĩa", "Lòng lang dạ sói", vân vân. Tóm lại là còn rất nhiều lời nói khó nghe khác, có rất đông người đến xem.
Người đàn ông nói Mạc Thiện Ny là kẻ xấu xa?
Không nói tới chuyện Mạc Thiện Ny trong lòng mọi người ngoài việc là một người khá nghiêm khắc thì cô là người xinh đẹp giỏi giang, một phụ nữ thành thị mạnh mẽ chăm chỉ. Mà chỉ cần dựa vào danh tiếng của Quốc Tế Ngọc Lôi thì không phải người nào cũng có thể tới đây gây loạn, còn bảo vệ đâu hết rồi, không có ai xử lý sao?
Toàn bộ nhân viên nữ của ban Quan hệ xã hội đều nháy mắt đứng lên, sau đó là hàng loạt cảm xúc khác nhau tò mò, giật mình, kinh động, tức giận, sốt ruột. Bọn họ nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi, chạy đến thang máy để thấy được tình huống ra sao.
Dương Thần hấp háy mắt, đại khái là đoán được người đàn ông kia là ai, nhưng không ngờ rằng Trương Phú Quý có thể nghĩ ra cách này, thật sự chó điên nhảy tường, không thể nào đề phòng nổi.
Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu việc này thật sự là do Trương Phú Quý làm thì rất đáng khả nghi, ông ta có bản lĩnh nghĩ ra được cách hiểm độc này hay không là cả một vấn đề, ông ta làm vậy mà sao không có ai tới xử lý là sao?
Mạc Thiện Ny vẫn chưa đến, nếu để Mạc Thiện Ny gặp ông ta thì không chừng sẽ gặp phiền phức. Dương Thần không hề do dự mà đứng dậy, chạy về phía cửa hành lang.
Người khác đi thang máy, hắn thì leo thang bộ, dù sao cũng nhanh hơn thang máy.
Khi Dương Thần gần như là nhảy xuống lầu, đến lầu một của phòng doanh nghiệp thì quả nhiên đám phụ nữ kia vẫn đang đi xuống. Bên ngoài cửa lầu một đã xuất hiện hai mươi mấy nhân viên của Ngọc Lôi, già trẻ lớn bé đều có, đều đang chỉ trỏ lắc lắc gật gật đầu ghé tai nghe.
Dương Thần đi ra ngoài, đẩy đám người đang cản đường ra rồi mới nhìn thấy người đàn ông bị mọi người vây quanh, đúng là Trương Phú Quý với mặt xám mày tro.
Trong giờ phút này, hai mắt Trương Phú Quý đầy máu, hai má lõm xuống, đầu tóc rối bời, ngồi trên khoảnh đất toàn xi măng, không ngừng la lối những người xung quanh mình.
- Mạc Thiện Ny cô ta là người vong ân bội nghĩa, Mạc Thiện Ny cô ta buôn bán kiếm lời, tôi nguyền rủa cô ta tới chết... Nếu năm đó không phải bố cô ta khổ cực nuôi mẹ con cô ta thì cô ta làm gì có ngày hôm nay... Mạc Thiện Ny lòng dạ cô bị chó ăn mất rồi.
Trương Phú Quý điên loạn, không ngừng kể ơn nghĩa mà năm đó đã ban cho Mạc Thiện Ny, nhưng Mạc Thiện Ny đã báo đáp ông ta một cách nhẫn tâm thế nào. Cô ta tham phú phụ bần, để ông ta phải lăn lóc ra Trung Hải, còn muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với ông ta.
Người xung quanh qua lại càng ngày càng đông. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, một số người không tin, có thể vào ngày thường, một số người ganh ghét với Mạc Thiện Ny đã nghĩ ra cách này để khiến người khác tin rằng đây là sự thật, Mạc Thiện Ny chính là một người phụ nữ đẹp nhưng lòng dạ tàn ác.
Khi Trương Phú Quý thấy Dương Thần đứng bên cạnh hiện trường, đột nhiên lẻn đến trước mặt Dương Thần, ôm lấy ống quần của Dương Thần rồi la lớn:
- Mọi người mau lại xem người đàn ông này chính là kẻ vào ngày đó đã thông đồng với Mạc Thiện Ny ức hiếp tôi ở công trường... Một kẻ đáng thương, tuổi già sức yếu như tôi làm thế nào có thể đánh lại bọn họ... Số tôi thật sự quá khổ mà.
Trương Phú Quý khóc lóc kêu la, giống với hình dáng một người cha cực khổ, khiến những người vốn dĩ không tin cũng bắt đầu ngờ vực, dùng những ánh mắt kỳ quái dò xét sự xuất hiện của Dương Thần.
Dương Thần nhíu nhíu mày rồi đá Trương Phú Quý ra xa:
- Ông cho rằng như thế này có thể thay đổi được tất cả à, ông quá ngây thơ rồi, nếu ông muốn thấy chân tướng rõ ràng thì tôi cũng không ngại đưa ông ra tòa.
Trương Phú Quý cảm thấy mặt đất đang quay cuồng, nghe tới việc phải ra tòa, sắc mặt ông ta trở nên trắng bệch.
- Không cần!
Âm thanh quen thuộc đến từ đám người phía sau, đám người đó chậm rãi tránh ra, Mạc Thiện Ny mặc chiếc áo khoác màu xanh nhạt, vận chiếc váy ngắn màu đen, quàng một chiếc khăn dệt màu trắng bước đến với sắc mặt khó coi, khuôn mặt xinh đẹp giờ phút này tràn đầy sự lạnh lẽo. Cô nhìn thằng vào Trương Phú Quý, cười lạnh:
- Ông nói tôi lòng lang dạ sói à? Nói tôi ức hiếp ông sao?
Trương Phú Quý dường như cũng rất sợ hãi trước sắc mặt của Mạc Thiện Ny, thoáng lui về sau, mạnh dạn nói:
- Phải, chính là vậy, cô tưởng tôi không dám nói sao?
- Được, nếu ông dám nói thì tôi đành phải ức hiếp ông một chút mới được.
Nói rồi Mạc Thiện Ny đi về phía trước, dùng chiếc giày cao gót dẫm nát đùi Trương Phú Quý
- Ối!
Gót nhọn từ chiếc giày kia khiến đùi Trương Phú Quý hết sức đau đớn, gã lăn ra hôn mê bất tỉnh.
Mọi người ở đây đều cảm thấy giật mình, không ai nghĩ Mạc Thiện Ny vừa đến liền tỏ ra dứt khoát như vậy, dùng cách độc ác đó để đối phó với một người đàn ông xa lạ, ánh mắt Mạc Thiện Ny khiến mọi người sợ hãi, giống như là một Mạc Thiện Ny chưa từng quen biết.
Mạc Thiện Ny thu chân lại, gót chân kia không ngờ đã dính đầy máu tươi, máu rơi trên mặt đất, thủ đoạn có vẻ tàn ác.
Lúc này đám nhân viên nữ của ban Quan hệ xã hội cũng đã có mặt tại hiện trường, thấy cảnh này họ đều kinh ngạc mà hô ra tiếng, giống như là không dám tin Mạc Thiện Ny có thể làm ra việc như vậy.
Ánh mắt lạnh như băng của Mạc Thiện Ny lướt qua toàn bộ đám người, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt của Dương Thần, lộ ra nụ cười bí hiểm. Cô ta đi đến trước mặt Dương Thần, bật ra làn hơi như hoa lan, lại gần hỏi:
- Anh Dương Thần không bị thương gì hết, loại chó điên cắn người này nếu cắn anh bị thương, tôi sẽ đau lòng đấy.
Câu nói này không phải rất nhẹ nhàng, sau khi những người tại hiện trường nghe thấy thì họ đều tin tưởng rằng Dương Thần và Mạc Thiện Ny liên kết với nhau.
Dương Thần khẽ cười, giơ tay chỉ ra phía Triệu Hồng Yến đang hết sức kinh ngạc nói:
- Trưởng ban Mạc, cô quen cô ấy không?
Sắc mặt Mạc Thiện Ny dần biến chuyển, nhìn Triệu Hồng Yến một lượt, cười khanh khách rồi nói:
- Đáng ghét, nhắc tới người con gái khác làm gì vậy?
Trước mặt Mạc Thiện Ny xuất hiện một dáng điệu khêu gợi, nhưng Dương Thần cũng không tâm trạng thưởng thức, hắn lắc đầu thở dài nói:
- Tôi thấy rằng hay là chúng ta tìm nơi nào không có người để nói chuyện, cô nghĩ sao?
- Được, cùng tôi đi đến đó nha.
Mạc Thiện Ny vui vẻ nhận lời, đi trước ra hướng bãi đậu xe
Đợi khi Dương Thần cùng Mạc Thiện Ny rời khỏi hiện trường, những nhân viên ở đó mới nhìn nhau, cảm thấy đôi điều chưa rõ bèn cùng nhau thảo luận.
Trương Thái nghĩ không ra liền hỏi những người xung quanh:
- Trưởng ban Mạc sao vậy nhỉ? Có vẻ như là biến thành một người khác, còn nữa, cô ta có khi nào đã lên giường với Dương Thần rồi không? Dương Thần không phải đã có vợ rồi sao?
- Không biết nữa, khá là lạ, tôi cũng không quen, một nhân viên nữ khác cũng gật đầu đồng ý.
- Lời nói của hai người bọn họ đều rất kỳ lạ.
Triệu Hồng Yến cảm thấy không hiểu gì cả, bèn hỏi Lương Minh Ngọc:
- Cô Minh Ngọc này, Trưởng ban Mạc sao lại không nhận ra tôi? Là giả vờ hay sao?
Lưu Minh Ngọc nhíu mày ngẫm nghĩ, lắc đầu nói:
- Không giống, tôi cho rằng cô ta thật sự không nhận ra cô.
← Ch. 0110 | Ch. 0112 → |