Khuyên (1)
← Ch.041 | Ch.043 → |
Bệnh viện này thật sự không hổ danh là bệnh viện dành cho người giàu có, có đầy đủ các trang thiết bị, còn có cả quán cà phê, quán cà pê ở đay không giống như quán Nhân Ái của bọn cô, mà đây là quán cà phê dành cho những thượng lưu uống, các loại cà phê đắc tiền trên thế giới, tiệm này cũng có thể cung ứng.
Cô và Y Thiêu Thiên đều gọi cà phê Blue Mountain, loại cà phê này là cực phẩm dưới là Moka, có cả chút vị cafe Mocha đặc biệt, mỗi lần uống một thay đổi, giống như tâm tình của con gái.
Cô day day huyệt thái dương, bởi vì chuyện của Đơn Triết Hạo, mà mấy ngày nay cô không được ngủ sâu thiếu chút nữa còn hạ huyết áp.
Y Thiêu Thiên nhìn vẻ mặt đầy mệt mỏi của Giản Nhuỵ Ái, anh lễ phép giúp cô pha cà phê.
Cô lễ phép cười đáp lại anh, nhận lấy cà phê, nói" "Cậu Y, chắc cậu không chỉ mời tôi đến đây uống cà phê thôi chứ? Có chuyện gì, cậu cứ việc nói ạ."
Khoé miệng Y Thiêu Thiên nâng lên một nụ cười: "Đúng, tổng giám đốc Đơn, chờ cô đưa cháo cho anh ấy!"
Thật ra thì khi cậu nhìn thấy Đơn Triết Hạo, có chút kỳ quái không hiểu vì sao Đơn Triết Hạo lại đối với cô như thế, cậu cũng thấy hơi ngạc nhiên.
ở trong lòng cậu thì Giản Nhuỵ Ái chính là hai lúa, muốn phát lên thành Phượng Hoàng, nhưng khi đến gần cô mới biết cô có mị lục lướn như thế nào, chắc chắn cô có thể tiến rất sâu vào trong lòng Đơn Triết Hạo.
Đơn Triết Hạo đợi cho bằng được cô mua cháo đến, nếu không sẽ không ăn cơm, tình nguyện chịu đói cả ngày, tính trẻ con vậy không đủ để chứng minh tình yêu anh dành cho cô sao?
"Tôi sẽ không đi, Đơn Triết Hạo không thích tôi, tại sao còn trêu chọc tôi?"
Giản Nhuỵ Ái nghe những lời Y Thiêu Thiên nói, lộ một giọng nói được xem là tự giễu cợt mình.
Y Thiêu Thiên không ngờ Giản Nhuỵ Ái lại nghĩ như thế, nhìn thẳng vào trong đôi mắt u buồn của cô, khuyên can: "Giản Nhuỵ Ái, tôi thấy dường như cô không có lòng tin với người khác rồi, chẳng lẽ cô không tin tưởng vào tấm lòng của Đơn Triết Hạo hay sao, vậy thì cũng không tin tưởng với chính mình?"
Y Thiêu Thiên chưa thấy cô gái nào thiếu tự tin như vậy, mặc kệ dù Giản Nhuỵ Ái lùi bước, nhưng đã kích lòng thích của Đơn Triết Hạo, lấy tính cách bá đạo của Đơn Triết Hạo, càng không chiếm được thứ mình muốn, anh càng muốn có được nó.
Hôm nay sự nghiệp phát triển khắp nơi trên thế giới! Hơn phân nửa là do tính cách cố chấp của anh tạo ra!
Khi Giản Nhuỵ Ái nghe hết lời của Y Thiêu Thiên nói, có chút sợ hãi, có lẽ cậu đã nói trúng nội tâm của cô, côc so chút mềm lòng rồi.
"Tôi không trả lời vấn đề của cậu"
"Cô khôgn muốn trả lời? Hay không dám trả lời?"
Thật ra thì Giản Nhuỵ Ái rất xinh đẹp rồi, có lẽ cuộc sống ngày bé khiến cô đánh mất niềm tin của mình, không dám tranh thủ tình cảm, sợ thất bại, càng có chút nhát gan.
Y Thiêu Thiên nhìn một cử động nhỏ trong mắt của Giản Nhuỵ Ái, hốt hoảng không biết làm soa, lại có phần chần chờ, đại biểu rằng lời khuyên của cậu có giá trị.
"Tôi không muốn trả lời, cậu đừng có ép buộc tôi."
Giản Nhuỵ Ái có thói quen che giấu tâm tình của mình trước mặt mọi người, đột nhiên bị người ta trắng trợn đào ra, cô hoảng hốt không biết đối phó như thế nào?
Y Thiêu Thiên không ép Giản Nhuỵ Ái nữa, thấy vẻ mặt của cô, cậu cảm thấy rõ sự hoảng loạn trong đó, có lễ mấy năm gần đây cùng đại ma đầu Đơn Triết Hạo sống chung một chỗ, bản tính hốc hác khi đứng trước phụ nữ giảm mấy phần.
"Hiệnt ại cô tự trói mình lại, nếu như cô cố gắng cởi dây trói của cô ra, sẽ phát hiện chuyệnc ũng khong phải phức tạp như thế, trước khi làm một chuyện gì đó cô luôn xem hôm nay là ngày tận thế, thật ra thì không phải, đây là bắt đầu, cái mà cô chưua đánh bại đó chính là cánh cửa bỏ qua tình cảm của Lạc Tình Tình và Đơn Triết Hạo.
Sai lầm rồi, tổng giám đốc Đơn xem cô là trân châu bảo bối, tự nhưu mặt trời mọc làm bạn cô, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Đơn Triết Hạo vì một người mà bỏ cả tính mạng của mình, như vậy cô lại không vì anh ta a mà thử cố gắng một lòng, lại cố ý đi ra khỏi lòng anh ấy là sao?"
Y Thiêu Thiên nói một hơi dài, khiến cho nội tâm Giản Nhuỵ Ái đau thắt....
Giản Nhuỵ Ái chấn động, cô thật sự có thế sao? Đoạn tình cảm này sẽ có thu hoạch sao? Đứa bé, có phải cô là mẹ cũng nên thử cố gắng một lần không, có phải cô nên thử giữ chân ba của con mình không? Tại sao từ 'mẹ' lại khiến cô kinh sợ như thế?
Nỗi u buồn truyền đến cả Y Thiêu Thiên, anh dùng đôi mắt thâm thuý nhìn nỗi đâu trên gương mặt xinh đẹp của cô.
Cô gái này có thể dễ dàng truyền niềm đâu cho ai kahsc, làm cho người ta rung động, không biết vì sao khi ấy tâm của Y Thiêu Thiên lại vì cô mà nhói đau, một giây sau, anh mới có thể điều chỉnh sự luống cuống trong lòng mình.
Cô gái trước mặt là hoa đã có chủ, hơn nữa người đàn ông của cô còn là Giản Nhuỵ Ái, nếu như đổi thành người đàn ông khác, có lẽ anh sẽ ra sức quyết chiến một trận, nhưng bây giờ không được, cậu chỉ có thể cô gắng trở thành bạn bè của cô mà thôi.
Trong lòng anh cảm thán nhẹ một tiếng, hướng về giá Giản Nhuỵ Ái nói: "Đây là cháo trứng muối thịt nạc, đưa cho tổng giám đốc Đơn giúp tôi! Tổng giám đốc Đơn đang chờ cô, đi đi!"
Cậu biết Giản Nhuỵ Ái và Đơn Triết Hạo là hai người có tình cảm với nhau, không phải chỉ một bên động lòng, chỉ có ở bên nhau hai người họ mới là chính mình.
Giản Nhuỵ Ái nắm cháo trứng muối thịt nạc, trong lòng dâng lên lo lắng, cô không nắm chắc phần thắng khi đối đầu với Đơn Triết Hạo, nên khẽ lắc đầu.
"Đi đi! Không cần phải sợ, cứ tự tin bước đi, chỉ cần cô bước một bước, cô liền cảm nhận được hanh phúc.
Cô phải nhớ tổng giám đốc Đơn nhất định thuộc về cô, cho dù đi tới cuối thế giới, anh ấy cũng sẽ không rời bỏ cô."
Giản Nhuỵ Ái bị lời nói của Y Thiêu Thiên làm cho tâm dao động....
Bọn họ ở chung không bao lâu, Đơn Triết Hạo là đang đối đãi thực tâm với cô sao?
Có lẽ, chuyện gì đều nên đi ra ngoài đối mặt mới co được đáp án chính xác nhất. Có phải hay không?
← Ch. 041 | Ch. 043 → |