Ngoại truyện 85 - Hoàn
← Ch.502 |
Anh cười, nhìn cô bé nhỏ, ung dung gọi y tá tới, bắt đầu một loạt kiểm tra.
Cô nghiêm túc, chuyên nghiệp như vậy, cẩn thận tỉ mỉ như vậy, cô đang từng bước lột xác, có thể là một bác sĩ danh tiếng nhất.
Cuộc phẫu thuật này, vợ bé nhỏ của anh không chỉ cứu vãn danh vọng của Chuông Gia Câu, còn kéo anh về từ cõi chết, cô làm cho anh cảm thấy kiêu ngạo.
Nhìn Đông Lôi thành thạo treo bình nước biển lên cho mình, còn nhỏ giọng hỏi anh có đau hay không, Âu Diên vừa chạy tới đang ở bên cạnh, nghe cô hỏi vui mừng cười: Đứa con dâu này, thật sự cưới đúng rồi.. Nếu không có con bé, con trai của bà đã sớm mất.
Nàng bây giờ, chỉ cần nghĩ đến quá trình phẫu thuật khi đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì trong lòng đều loạn, còn có con dâu tốt đi vào, may mắn con bé gan lớn, đủ quyết đoán, đủ bình tĩnh, may mắn tất cả điều thuận lợi..
Này thật là trong họa được phúc.
Đông Lôi, là phúc tinh của con mình, có thể sinh con hay không, thật sự đã không quan trọng... Chỉ cần vợ chồng bọn họ ân ái, chuyện khác đều không đáng kể.
6 tháng sau, đã là đầu mùa hè.
Thần Huống đã khôi phục như lúc ban đầu, tất cả công lao đều thuộc về cô vợ bé nhỏ chăm sóc cẩn thận.
Những ngày này, anh là bệnh nhân duy nhất của cô. Cẩn thận chăm sóc cô, thành nhiệm vụ duy nhất mỗi ngày trong lòng cô.
Đúng vậy, giữa làm việc và chăm sóc chồng, cô không chút lựa chọn cái sau. Vì vậy, cô có được một thời gian nhàn nhã ở nhà. Trọng tâm của cuộc sống, chỉ có chồng mình.
Cuối tháng 5, cô cầm lấy mát tính xách tay, ngồi ở dưới dù che nắng, nhìn Thần Huống dắt tay Thần Niệm, ở vườn hoa đi đi lại lại, đáy mắt lộ vẻ dịu dàng, một lớn một nhỏ bình thant đi trong vườn hoa xanh biếc, giống như một bức trang.
Cô giơ điện thoại lên, chụp vài tấm hình.
Nhìn khuôn mặt cứng rắn tuấn tú của người đàn ông trên màn ảnh, cô sâu kín than một tiếng, vừa vui mừng, vừa buồn bã.
Vui mừng chính là, anh vẫn còn ở, tính mạng của cô không có không trọn vẹn, cô vẫn là bảo bối trong mắt anh, anh vẫn yêu cô như trước.
Không, phải nói, anh càng yêu cô hơn trước.
Anh nói mạng của anh là do cô cứu. Cho nên, anh muốn yêu thương cô gấp đôi.
Buồn bã chính là, trong cuộc sống luôn không trọn vẹn. Không thể sinh con, đó là một tiếc nuối lớn nhất trong đời cô.
Aizzz, đây là do ông trời không thích bọn họ ân ái, cố ý tra tấn bọn họ đi!
Cô để điện thoại di động xuống, lên mạng đi kiểm tra bưu kiện mới, rất nghiêm túc.
"Lôi!"
Một đôi tay chợt ôm eo của cô, một nụ hôn rơi xuống bên tai cô.
Cô sợ ngứa cười.
"Đang nhìn cái gì vậy?"
Thần Huống ngồi xuống ở bên cạnh cô, quay đầu nhìn lại, cô nhìn thấy sợi tóc bạc trên mép tóc của anh.
Năm tháng thật sự không đợi người!
Anh đã không còn trẻ, Mặc dù nhìn anh vẫn đẹp trai như vậy.
Đột nhiên, cô đi tới gần hôn lên mặt anh, rồi sau đó thản nhiên cười.
"Không có việc gì mà ân cần như vậy, không phải gian sảo chính là trộm vật, nói, lại muốn làm gì?"
Thật sự anh rất hiểu cô.
"Em đang xem tư liệu cô nhi viện gửi cho em. Tử Tuần, chúng ta nhận nuôi một đứa nhỏ đi.. Anh xem, đứa nhỏ này thật xinh..."
Cô mở ảnh chụp của đứa bé kia cho anh xem, em bé hai tuổi, ăn mặc vô cùng tinh xảo xinh đẹp, mặc trên người quần áo chung trong cô nhi viện. Hồng trắng phối hợp, vô cùng xinh đẹp.
Thần Huống nghiêm túc nhìn thoáng qua: "Việc này, em làm chủ đi!"
"Thật sự?"
Cô nghiêm túc nhìn anh.
"Thật sự, Bây giờ em tìm một người để có thể chăm sóc chúng ta sao? Gần đây em vô cùng mệt nhọc, buổi tối ngủ thật sớm, buổi sáng lại chậm chập không bò dậy nổi, có khi buổi chiều cũng phải ngủ một giấc, thân mình cũng chăm sóc không tốt, còn phân thân đi xem tư liệu của mấy đứa nhỏ kia. Như vậy đi, ngày mai anh đưa em tới bệnh viện tái khám đi, anh cũng muốn em kiểm tra một chút..."
Anh lo lắng cơ thể cô có bị gì không.
Gần đây, cô như mất đi sức sống, làm cái gì cũng không xong.
"Em không sao!"
"Anh vẫn không yên lòng. Phải đi kiểm tra kỹ..."
Đông Lôi thấy anh kiên quyết như vậy, cũng không cãi. Người sống trên đời, cơ thể là quan trọng nhất.
"Được rồi được rồi, khám thì khám, nghe lời anh, em lấy cho anh ly nước.."
Cô cười gật đầu, khép tài liệu lại, được người khác quan tâm cũng là một chuyện vui vẻ, huống chi người đó là anh.
Đông Lôi rất hưởng thụ loại bình tĩnh gần nhau như bây giờ, chỉ cần nghĩ đến thiếu một chút nữa thế giới của cô sẽ bị sụp đổ, thì năm tháng yên bình lúc nào, là đáng quý cỡ nào.
Mỗi một ngày, mỗi một tiếng đồng hồ, giống như trộm được hạnh phúc.
Cô đứng lên, mới đi hai bước, một trận mê muội đánh tới, dưới chân mềm nhũn, nhưng nghe được Thần Huống hoảng sợ gọi một tiếng, cô muốn trả lời, cả người ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Lần nữa mở mắt ra, cô nằm trên giường bệnh của bệnh viện, đập vào mắt là một mảnh tuyết trắng, hít vào mũi là hương vị mùi khử trùng, Đông Lôi thấy Thần Huống đang ngồi ở bên giường, vững vàng cầm lấy tay của mình, ánh mắt sáng lấp lánh có chút phức tạp.
"Rốt cục em đã tỉnh lại! "
"Em làm sao vậy? "
Sao lại cắm đầu ngã xuống chứ?
Nhìn bộ dáng kia của anh, bị dọa sợ rồi!
"Em té xỉu!"
Thần Huống thấy cô tỉnh lại, rốt cục mi tâm cũng giãn ra.
"Hôn mê bao lâu?"
"Ba giờ!"
Không lâu lắm.
"Anh đưa em tới bệnh viện hả? Bác sĩ nói thế nào?"
Cô cảm thấy có chút mệt mỏi, môi có chút khô.
"Thiếu máu! Em nha, chỉ lo chăm sóc anh, cũng không biết chăm sóc thân mình cho tốt! Thật sự làm anh sợ muốn chết..."
Anh vừa đỡ cô ngồi dậy, để cho cô dựa vào mình, vừa trả lời.
"Thiếu máu? Sao có thể?"
Cô nhíu mày: "Từ nhỏ đến lớn, em sống 30, cho tới bây giờ chưa từng bị thiếu máu... Anh giỡn với em hả..."
"Anh nói dối em làm gì? Em chính là tính sinh lý bệnh của thiếu máu!"
Anh nói, nói từng chữ vô cùng rõ ràng.
"Sinh lý bệnh của thiếu máu?"
Đông Lôi từ từ tiêu hóa lời nói của anh, theo đạo lý mà nói, sinh lý bệnh của thiếu máu khi xuất hiện có 5 nguyên nhân chủ yếu, chia làm hai loại lớn.
Cô còn chưa nghĩ kỹ, thì nhìn thấy người đàn ông kia có chút bất đắc dĩ cười nhẹ gõ trán của cô, than một tiếng:
"Em, cô gái ngốc này, sao lại mơ hồ như vậy hả, sao không quan tâm mình chứ? Tự mình nghĩ xem, kỳ sinh lý lầnảoước của em là khi nào... Đã lớn như vật, còn là bác sĩ nữa, sao không để ý tới thay đổi trong người mình chứ..."
Giọng nói vừa rơi xuống, ngạc nhiên mừng rỡ lóe sáng nhảy ra từ trong mắt cô.
Cô nhìn qua bụng của mình, đồng thời tay cũng đặt lên trên bụng, thì ngừng hô hấp.
Này... Khả năng sao?
Khả năng sao?
Cô mang thai sao?
Đáy mắt của người đàn ông đầy vui vẻ, giống như một mảnh bầu trời âm trầm được ánh nắng chiếu vào sáng rực rỡ lên, kéo cô vào trong mảnh trời xanh thẩm đó.
Anh đến gần, thành kính hôn lên trán của cô, rồi sau đó ôm chặt lấy cô, dường như than nhẹ cảm khái ở bên tai nàng.
"Anh có gắng như vậy, cũng nên có thu hoạch đúng không..."
"Tử Tuần!"
Giọng nói của cô có chút run run.
"Em không phải đang nằm mơ chứ?"
Tám năm rồi, cô cũng không còn ôm hi vọng. Lúc này anh lại nói với cô một tin tức không thể tin nổi?
Này... Không kiểm tra nhầm đi...
Không phải là không vui!
"Em đang hoài nghi năng lực của anh sao? Mặc dù anh lượn một vòng ở quỷ môn quan, nhưng sẽ không ảnh hưởng tới năng lực của anh đúng không!"
Anh cười dựa vào trán cô, mang theo nụ cười vui vẻ, tay nhẹ nhàng đặt lên tay của cô, lấy má cọ nhẹ lên khuôn mặt của cô, cọ đến cô ngứa chợt rụt cổ lại:
"Chúc mừng em, Thần phu nhân, chúng ta không cần đi nhận nuôi, qua tám tháng nữa, sẽ có một thiên sứ nhỏ bé đi vào nhà chúng ta. Sẽ trở thành một đứa bé đáng yêu xinh đẹp nhất... Có điều trong quá trình này sẽ rất vất vả, nhưng anh sẽ vượt qua cùng với em, cùng nghênh đón bé con chào đời..."
Đúng vậy, đứa bé chờ đợi đã lâu, rốt cục đã xuất hiện trong lúc bọn họ tuyệt vọng.
Trên đời có tin tức gì, còn có thể vui vẻ hơn sao?
Vừa rồi, lúc anh nghe tin tức này, cũng sửng sốt một hồi lâu.
Đông Lôi che miệng, ngây người thật lâu, cuối cùng, vui mừng đến phát khóc, cách nước mắt, thâm tình nhìn chồng cô, cuối cùng vô cùng vui vẻ la lên.
"Ông trời ông trời, tôi thật sự rất vui vẻ! Tại sao có chuyện như vậy, ông trời ông thật sự làm cho người ta ngạc nhiên... Tử Tuần Tử Tuần, anh nhéo em đi, em không phải đang nằm mơ... A... Em thật sự không phải nằm mơ... Em thật sự được làm mẹ rồi..."
Lúc này, mặc kệ dùng từ ngữ nào cũng không thể bày tỏ niềm vui sướng trong lòng cô. Có cái gì đó lấp đầy trái tim cô.
Cô giống như một đứa nhỏ được kêu mà vui vẻ, hoàn toàn đã quên nơi này là bệnh viện, cần yên tĩnh. '
Thần Huống cũng bị chọc cười, dung túng lấy tiếng kêu hưng phấn để phát tiết trong lòng mừng như điên.
Ngoài cửa y tá nhìn thấy người sắp được làm ba mẹ mà hoan hô tung tăng như chim sẻ, đi theo bật cười, cả đám đi tới bày tỏ chúc mừng.
Tin tức mang thai vừa ra, người thân bạn bè đều rối rít điện thoại gọi đến, chúc mừng.
Âu Diên và Hà Cúc Hoa cũng chạy tới, hai người đều xem cô như trân bảo để bảo vệ.
Hà Cúc Hoa không ngừng nói:
"Buổi tối vợ chồng nên phân giường ngủ, bắt đầu từ bây giờ, không thể ngủ cùng giường! Lôi Lôi mang thai cũng không dễ dàng."
Ngay cả Âu Diên cũng nói:
"Nhất định phải dưỡng thật tốt, nhất định không thể vất vả. Trước đó đã nói, để cho Tử Tuần chọn một người đến chăm sóc, Lôi Lôi cũng không cần cực khổ như vậy, nhưng đứa nhỏ này chính là không đồng ý. Lần này, nhất định phải mời rồi, ít nhất hai người, hai người các con ai cũng cần chăm sóc."
Đông Lôi lại không đáp ứng, lần nữa bày tỏ, cơ thể của cô kiểm tra kết quả rất tốt, ngoại trừ có chút bị thiếu máu, tất cả đều bình thường, không cần khẩn trương như vậy.
"Buổi tối con nhất định phải ôm Tử Tuần ngủ, bằng không, con sẽ không ngủ được!"
Lời này, thật sự làm cho cả người Thần Huống thoải mái nhẹ nhàng... Vui vẻ hôn lên mặt cô trước mặt hai người mẹ.
Cảm giác tồn tại quá mạnh mẽ!
"Nhìn một chút đi, thằng nhóc này, lên mặt thành dạng gì rồi?
Âu Diên lắc đầu bật cười.
Hà Cúc Hoa cũng hé miệng cười theo: Vợ chồng ân ái, cuộc sống này mới có tư vị, nhìn con rể dính con gái như vậy, tảng đá lớn đè ở trong lòng bà cũng rơi xuống.
Tối hôm đó, Đông Lôi nằm ở trên giường suy nghĩ, rốt cuộc thai này đến thế nào?
Sao lại an tĩnh như vậy?
Cô nhớ lại, nhất định là một lần kia.
... Đó là một ngày của tháng tư, trời bắt đầu ấm áp, Đông Lôi mặc vây xinh đẹp khêu gợi, tóc dài xõa tung, mép váy tung bay, lộ ra cánh tay trắng nõn, đôi chân thon dài xinh đẹp.
Sau khi chạy bộ sáng trở về, thấy cô vợ nhỏ mặc bộ đồ như vậy, Thần Huống thiếu chút nữa chảy máu mũi.
Bởi vì nguyên nhân cơ thể, sau khi xuất viện mấy tháng này, Thần Huống buông xuống tất cả chức vụ, ở nhà tâm yên tĩnh dưỡng bệnh.
Vì không kích thích đến anh, Đông Lôi kiên trì hai người phân phòng ngủ. Mỗi ngày, cô cũng sẽ bên cạnh anh cho đến khi anh ngủ say mới có thể trở về phòng ngủ.
Nói cách khác, anh cấm dục khoảng chừng đã gần năm tháng.
Bây giờ anh đã khỏe hơn nhiều, ngay cả xương chân bị gãy cũng đã khỏi, nhưng cô vẫn xem anh như người bệnh cần chăm sóc, làm gì cũng muốn anh phải kiên kỵ, thật sự làm anh đau đầu.
"Lôi Lôi, em mặc như vậy, muốn đi đâu?"
Thần Huống chậm rãi đi đến trước mặt cô hỏi, con mắt không ngừng quét lên trên người cô.
"Em muốn cùng chị dâu đi tới cô nhi viện phát quà. Còn anh, ở nhà tĩnh dưỡng thật tốt. Khi về em sẽ làm món ăn ngon cho anh... Đến, hôn một cái.."
Đông Lôi cười hì hì ôm anh theo thói quen đòi hôn.
Ánh mắt của Thần Huống chợt lóe, ngược lại ôm chặt không buông, một nụ hôn không có gì đặc biệt, bị anh hôn đến không thở nổi, tay của anh, không an phận mang đầy tính xâm lược.
Dù sao cũng là vợ chồng nhiều năm, Đông Lôi cảm nhận được phía dưới rục rịch nhiệt tình như lửa.
Thật lâu không có thân mật, cô vẫn luôn đè nén, bị anh vuốt ve như vậy, cơ thể của cô cũng rung động theo, một loại khát vọng theo bản năng, dễ dàng bị anh hấp dẫn.
"Tử Tuần..."
Cô thật vất vả tìm lại giọng nói của mình, kêu ra một tiếng, tiếng nói đầy quyến rũ, hoàn toàn không giống như cô.
"Ừ!"
"Em... Em muốn ra ngoài... Anh... Đừng làm rộn..."
"Còn sớm..."
Anh hôn xương quai xanh của cô, vòng quanh eo của cô, kéo ra váy khóa kéo, phóng ra vẻ đẹp cơ thể của cô.
Cô vội vàng che váy, vẻ mặt ửng hồng lắc đầu:
"Không được!"
"Vì sao không được!"
Anh hỏi.
"Cơ thể của anh..."
Anh cắn lỗ tai cô nói: "Bây giờ, anh sẽ chứng minh với em cơ thể của anh dùng được hay không?"
Trên giương êm tring phòng khách, anh nằm trên người cô, dây dưa với cô một buổi sáng.
Hạn hán đã lâu gặp cam lộ, anh không ăn sạch cô, còn cô thì mấy lần nhìn thấy tia lửa ở khắp thế giới nở rộ trên tay của anh.
Cho đến khi điện thoại di động không biết mệt mỏi vang lên, cô mới phát hiện mình lại bị anh quấn lấy mà trễ hẹn với chị dâu.
Lúc nghe điện thoại, chị dâu hỏi cô sao bây giờ còn chưa tới.
Cô đỏ mặt nói không được.
Ngược lại anh cười lấy điện thoại qua, nói: "Ninh Mẫn, cô đi một mình đi! Nếu không đổi lại thời gian khác, tóm lại, hôm nay, tôi không thả người..."
Nói xong, thì cúp máy, tiếp tục như sói đói bổ nhào về phía cô.
Bốn mươi lần, tinh lực như vậy... Còn hơn trước đây...
Đông Lôi cảm thấy, nhất định đứa nhỏ này là có khi đó, bởi vì sau đó cô theo chị dâu đi làm rời đi năm ngày, chờ sau khi trở lại, anh đã đi bộ đội thị sát, đi tận ba ngày. Sau đó, anh phát sốt, uống thuốc, treo truyền dịch.
Chờ ngày nào đó cơ thể khỏe lại, anh mãnh liệt yêu cầu cô chuyển trở về phòng ngủ.
Cô không chịu nổi cầu xin, trở về phòng, bắt đầu cuộc sống vợ chồng bình thường, chỉ là chu kỳ mang thai không giống. Cho nên khẳng định không phải sau này mới mang thai.
Còn cô không có để ý đến sự thay đổi này, tất cả vì mấy năm này chu kỳ sinh lý của cô vẫn luôn hỗn loạn, cho nên, đơn giản không để ý tới...
Thật không nghĩ tới, chuyện cầu xin mấy năm nhưng không được, một khi mộng trở thành sự thật, điều này thật sự một chuyện ngạc nhiên mừng rỡ!
"Nghĩ cái gì, bộ dáng ngốc như vậy?"
Thần Huống từ trong phòng tắm đi ra, thấy cô vợ nhỏ đang cười ngây ngô.
Đông Lôi không nói, chỉ cười kéo anh tới, mình làm ổ ở trong lòng anh, thở dài nói:
"Không có gì... đột nhiên em cảm thấy rất hạnh phúc.."
Thần Huống nghe xong mỉm cười, hôn trán cô: Đúng là rất hạnh phúc.
"Tử Tuần!"
"Ừ!"
"Anh thích con trai, hay con gái?"
"Con gái!"
"Em muốn một trai một gái, nếu sinh đôi trai gái thì tốt rồi!"
"Chậc, em thật sự rất tham!"
"Hihi, thì em tham, em đã quyết định, nếu thai này là con trai, chúng ta sẽ sinh thêm một bé gái, nếu đó là một tiểu công chúa, vậy thì chúng ta lại sinh thêm một đứa con trai."
"Vì sao muốn sinh cả con trai con gái?"
"Bởi vì nếu em đã làm bà nội, cũng muốn làm bà ngoại!"
Anh bật cười: "Em nghĩ thật xa!"
Cô cũng cười: "Đời sống của vạn vật, anh đã sắm vai một thời gian, lúc này đã đủ rồi!"
"Chỉ cần em không sợ vất vả. Anh rất vui lòng phục vụ cho em."
"Anh nói lời này, sao có thể trắng trợn như vậy!"
Cô cố ý ghét bỏ anh.
"Anh không nói trắng ra, trong bụng em sẽ không đứa nhỏ rồi..."
Anh hôn cô.
Anh rất thích dính lên người cô.
Cô cười hì hì, che miệng của anh, nhẹ giọng nói:
"Đừng làm rộn đừng làm rộn, em có chuyện hỏi anh!"
"Hả!" Anh hôn lòng bàn tay của.
"Khi nào tình anh em của anh với em thì bắt đầu thay đổi?"
Anh từng nói lúc đầu anh chỉ xem cô như em gái.
"Sau khi bị em cưỡng hôn!"
Anh không hề nghĩ ngợi ném ra một đáp án.
Bất ngờ nha, cô lập tức trừng lớn mắt:
"Nói bậy, khi nào thì em cường hôn anh chứ!"
"Đó là chuyện thật lâu trước kia..."
Anh nhớ lại nói:
"Đêm hôm đó, anh nhận được điện thoại em gọi Thản Thản... Đúng rồi, ngày đó, di động của Thản Thản để quên ở chỗ anh, còn em, uống rượu say mèm rồi, nói chuyện cũng không rõ. Lúc anh chạy qua đó em đã bị người mang đi... Sau đó, anh lợi dụng quan hệ, tìm được em khiêng em trở về... Không nghĩ tới, em uống say tính tình lại lớn như vậy, rõ ràng trước mặt anh cởi sạch quần áo, ngâm mình trong bồn tắm... Anh ở bên ngoài chờ hoài, nhưng không thấy anh ra, chờ khi anh đi vào vừa nhìn, em đoán xem thế nào, em ngủ thiếp đi... Anh sợ em lạnh nên ôm em từ trong phòng tắm ra, sau đó, em đã cưỡng hôn anh... Nếu không phải anh có tính tự chủ mạnh, đổi lại người khác, đêm hôm đó chúng ta sớm lăn lộn trên giường..."
"Anh nói bậy, nhất định là anh nghĩ ra để gạt em, làm sao có chuyện như vậy..."
Cô sẽ không làm chuyện xấu hổ như vậy, mới sẽ không!
Anh cúi đầu cười: "Anh còn nhớ rất rõ ngày đó? Đúng rồi, còn có nhân chứng, có muốn anh gọi tới hay không, thẩm vấn vụ khuê phòng bí ẩn..."
Cô: "..."
ông trời, chẳng lẽ có chuyện này?
Thật sự rất mất mặt.
Dưới ngọn đèn mông lung, bọn họ lấy một tư thế vô cùng thân mật ôm nhau ngủ, lặng lẽ nói lời tâm tình ở đầu giường, người đàn ông thu hồi vẻ lạnh lùng, đáy mắt tất cả đều là nhu tình mật ý, người phụ nữ ngây thơ, trên mặt mang đầy ngọt ngào hạnh phúc.
Trước khi bước vào giấc mộng, bọn họ cảm thấy: Cuộc sống đến đây, đã không còn gì tiếc nuối.
Mà ngoài cửa sổ, khắp trời đầy sao, gió mát se thổi, đang lúc đoàn tụ sum vầy.
(Hết)
← Ch. 502 |