Ngoại truyện 74
← Ch.491 | Ch.493 → |
Trong mộng, có chút lạnh.
Lẻ loi trơ trọi đi trong băng tuyết, đưa mắt nhìn quanh, không có thành phố, không có thôn xóm, không có bóng người, cũng không có mặt trời, khắp nơi chỉ có một mảnh tro tàn, cô đi rất mệt, rất khát, rất sợ hãi.
Lúc này có người đang kêu cô:
"Lôi Lôi..."
Hình như là giọng nói của Thần Huống.
Cô ìm kiếm khắp nơi, đột nhiên anh chợt xuất hiện ở trước mặt cô kéo cô tới trong lòng anh, vuốt trán của cô:
"Sao lạnh như vậy?Ôm một cái..."
Anh ôm cô.
Nhiệt độ ấm áp từ cơ thể anh không ngừng truyền tới.
Cô muốn đẩy anhh ra, nhưng cơ thể ấm áp đó làm cho cô tham luyến, lại không nỡ đẩy ra, mà lặng lẽ ôm chặt vào.
Phải, cô ôm chặt anh, cảm giác cả người ấm áp, tâm cũng an ổn lại.
Sáng sớm, trời tờ mờ sáng, có chút mắc tiểu, cô mở mắt ra, muốn đi tolet, phát hiện thắt lưng có một cánh tay không thuộc về mình.
Sau, khi khẽ động, đã có người bước lên trước mở đèn sáng, cô đối diện với ánh mắt quan tâm của Thàn Huống:
"Sao vậy? Muốn đi tolet hay muốn uống nước?"
Đông Lôi ngây ngốc một chút, tình huống gì đây?
"Anh.. sao anh lại ở chỗ này?"
"Hôm qua bận tới nửa đêm mới tới đây, chỗ này không có giường ngủ nên mới chen nằm chung giường với em, giường này cũng lớn..."
Qủa thật rất lớn, giường đôi mà!
Anh đỡ cô nói: "Có thể đi được không, anh đỡ em đi?"
Bác sĩ nói cô không có vấn đề gì, nhưng Thần Huống vẫn không yên lòng, dù sao vẫn không có tận mắt nhìn thấy cô hành động tự nhiên.
"Có thể!"
Cô đẩy anh ra từng bước đi đến tolet, quả thật đi rất đau.
Thấy cô muốn đóng cửa, Thần Huống bước nhanh ngăn lại:
"Đừng khóa cửa. Anh sẽ lo lắng. Chúng ta là vợ chồng, Lôi Lôi, đừng khách khí với anh như vậy!"
Vợ chồng?
Được rồi, bọn họ là vợ chồng, nhưng, có lẽ rất nhanh sẽ không phải là rồi...
Trong lòng cô suy nghĩ... thật mất tự nhiên
Không khóa cửa, cô giữ cửa khép lại, nhìn người con gái cả người đều bị thương trong gương, vẻ mặt phờ phạc, gương mặt xấu quá, chỗ nào xanh chỗ kia bầm, chỗ thì sưng... Thật sự nhiều tai nạn...
Mọi người nói đại nạn không chết, tất sẽ có phúc!
Thúi lắm, giả dối —— nếu không, Cố Duy cũng không...
Àizzz!
Sau, khi vệ sinh xong bước ra, màn của đã bị kéo ra, ánh mắt mặt trời chiếu vào phòng, Thần Huống đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ, đang nhỏ giọng nói chuyện điện thoại, nội dung hình như có liên quan đến chuyện xảy ra ngày 22/9—— Chuyện ở bệnh viện Quỳnh Thành kia, xảy ra ngày 22/9 được kêu là sự kiện 922.
Thấy cô đi ra, anh nói thêm vài câu, thì cúp máy, rót ly nước đưa tới.
Cô nhận lấy uống một ngụm, nói: "Anh đi làm việc đi! sự kiện 922 đó khẳng định có rất nhiều chuyện..."
"Qủa thật có rất nhiều chuyện, nhưng cũng phải quan tâm vợ mới được... Đến, ngồi ở đó đi chúng ta nói chuyện một chút. Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, chúng ta cũng không có thời gian nói chuyện..."
Anh đỡ cô đi đến ngồi xuống ghế sofa.
Một bộ sofa bọn họ ngồi cạnh nhau, ánh mắt của cô rơi vào ly nước, còn anh thì nhìn cô, đưa tay vuốt tóc của cô:
"Chúng ta nói chuyện của anh và Quan Lâm..."
Cô nghe xong, lập tức phản xạ có điều kiện đứng lên:
"Em biết rồi, anh yêu cô ta. Yên tâm, em sẽ không can thiệp chuyện của hai người. Khi nào rảnh anh đưa đơn ly hôn cho em, em trả tự do cho anh, bảo đảm không chậm trễ anh nữa..."
Phản ứng này, làm cho Thần Huống sững sờ.
Cho dù bọn họ đã cũng trải qua sinh tử, cô vẫn cho rằng anh yêu người khác, nhận thức như vậy nó đã ăn sâu vào lòng...
Thần Huống đứng lên, muốn kéo cô lại nói cho cô hiểu.
"Cốc cốc cốc..."
Một tiếng gõ cửa vang lên.
Hôm qua cửa bị khóa trái, anh phải ngừng lại chuyện muốn nói bước ra cửa.
Đúng Đông Đình Phong đến!
Vào cửa và nhìn ánh mắt của Thần Huống, Đông Đình Phong giật mình: sao vẻ mặt người này rầu rĩ như vậy.
"Lôi Lôi, như thế nào? Em khỏe không?"
Đông Đình Phong đi tới trước mặt Đông Lôi.
"Không có việc gì... anh hai, vụ tai nạn ở bệnh viện Quỳnh Thành, đã biết bao nhiêu người gặp nạn chưa, còn có ai là chủ mưu đằng sau, điều tra ra chưa?"
Đông Lôi vội vàng hỏi.
Nghe cô hỏi, làm cho Đông Đình Phong quay đầu nhìn Thần Huống, anh chỉ nhún vai:
"Tôi còn chưa kịp nói. Hôm qua đến thì cô ấy đã ngủ say, giờ mới tỉnh..."
Nói như vậy, người này rầu rĩ là vì anh ta tới không đúng lúc sao, quấy rầy vợ chồng họ nói chuyện hả?
Tám chín phần là đúng rồi.
Anh ta mỉm cười, không ngờ có một ngày mình cũng bị bạn tốt ghét ah!
"Anh, rốt cuộc tình huống sao rồi?"
Đông Lôi lo lắng hỏi lại.
Vẻ mặt lo lắng này, làm cho vẻ mặt Thần Huống càng khó coi hơn, anh nghĩ: Đến bây giờ cô gái này còn nhớ Cố Duy mãi không quên—— ý nghĩ này, thật sự làm cho cả người anh không thoải mái.
Đông Đình Phong lại nhìn quanh mới lên tiếng:
"Trong vụ tai nạn này tổng cộng có năm người chết, hai người mất tích, đây là số liệu đang có, sở dĩ tỷ lệ thương vong thấp như vậy, là do trước đó bệnh viện đã được thông báo, đặc biệt là tất cả nhân viên y tá hay bệnh nhân nằm viện trên lầu đều an toàn trốn thoát"
"Thông báo, ai thông báo?"
"Trương Hộc!"
"Việc này có quan hệ Trương Hộc sao?"
"Bên trong Ngôi Bang bởi vì Diệp Chính Vũ chết, đa số bang chúng bị bắt loạn thành một đoàn, khi quyết định ra người đứng đầu bang thì, người lúc đầu bị Diệp Chính giết, là Huyền Vinh, hắn có một người em trai tên là Huyền Cơ, xuất hiện muốn đoạt quyền. Cuối cùng, quyền không có đoạt đến, lại thành chó nhà có tang. Hắn biết cuối tháng này chúng ta sẽ tiến hành bầu chọn Thủ Tướng. Vì vậy hắn thuyết phục mấy phần tử muốn chống đối Trương Hộc, hợp tác với Lộ Di Tư sắp đạt một màn này, để cho mất người ứng cử tụi anh đi vào trong, rồi sẽ giết chết tất cả.."
Có một vài người muốn chống đối xã hội, lại đi làm những chuyện cực đoan như vậy.
Hơn nữa, chuyện này nhất định có nội ứng bên trong chính phủ giúp đỡ.
Chỉ có lợi ích mới có thể dẫn tới xung đột. Nhưng những chuyện kia, anh ta không có ý định nói cho Đông Lôi nghe, cô bé này không cần quan tâm tới những chuyện đấu đá trong chính trị.
Quả nhiên, cô đã đổi chủ đề:
"Còn có một việc... em hỏi một chút..."
"Chuyện gì?"
Cô im lặng một chút mới nói:
"Không tìm được Cố Duy sao?"
Nghe vậy, Đông Đình Phong nhìn cô, không nghĩ tới trước mặt Thần Huống cô lại đi hỏi người đàn ông khác —— cô không biết cô làm vậy sẽ làm người ta đau khổ sao?
"Chưa!"
Vẻ mặt Đông Lôi nghe anh trả lời thì ảm đạm xuống.
"Cố Duy đã chết!"
Thần Huống đã đi tới, đứng trước mặt cô, nặng nề khuyên nhủ:
"Lôi Lôi, quên hắn đi. ?"
... , , nói gì vậy?
Không phải anh đang hiểu lầm chứ?
Cho rằng cô còn yêu người kia, cho nên giọng nói nặng nề như vậy...
Cô há to miệng, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng, vẫn không giải thích..
Ba
Cuối tháng chín, Đông Ngải quốc bắt đầu bầu chọn thủ tướng, Hoắc Khải Hàng được tuyển.
Tháng mười, Đông Đình Phong rời khỏi thủ đô Quỳnh Thành, Đông Lôi lấy lý do dưỡng bệnh, theo trở về.
Lên máy bay, cô xem một tờ báo trên đó viết:
Vợ của lão đại Ngôi Bang trước đó, Quan Lâm đã quay về xuất gia.
Một hàng chữ làm cho Đông Lôi kinh ngạc đến ngây người:
Đây là ý gì?
Người phụ nữ này sao lại muốn đi xuất gia?
Không phải cô ta rất yêu Thần Huống sao, đột nhiên lại đi tu, có ý gì đây?
"Reng reng reng..."
Chuông tan học vang lên.
Đông Lôi thu thập sách vở của mình bước ra phòng học, mấy bạn nam cùng xông tới, một người tên là Tông Nhâm hỏi cô:
"sao không thấy Trương Hộc vậy, gần đây mọi người sao vậy, Hộc tử và Lôi Lâu cũng không trở lại đi học, gọi điện thoại thì không ai nghe, cậu và Tổ Anh Nam cũng không thấy bóng. Mấy người cãi nhau hả?"
Cô ôm sách đứng ở đó mỉm cười, yên tĩnh như hoa lê nở, trước kia cô rất hấp tấp, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện, tính tình đã trầm lặng không ít, nói:
"Hộc tử hẳn là bận chuyện rồi, số điện thoại cũng đã đổi, không sài sim 10 số nữa. Bây giờ cậy ấy cũng không ở trong nước. Lôi Lâu thì không biết, còn tôi trong nhà có chuyện, Anh Nam thì..."
Cô thẫn thờ sau đó nói:
"Tôi cũng không gặp cô ấy, điện thoại thì luôn tắt máy. Liên lạc không được."
Tông Nhâm nói với cô muốn xin số Trương Hộc, cô cho rồi nói chuyện với họ một lát, lúc này mới vẫy tay, đường ai nấy đi.
Hôm nay, không có cỡi xe đạp, Đông Lôi dọc theo đường rộng lớn trong sân trường đi ra ngoài, cô cũng không đi xe công cộng.
Buổi chiều tháng 10, bầu trời nắng ráo sáng sủa, không mây, bên trong vườn hoa quế đang nở hoa, hương thơm ngào ngạt.
Cô mang ba lô, hít vào mùi hoa quế làm say lòng người, nhìn lại sân trường, cảm thấy nơi đây vẫn yên tĩnh vui vẻ, những học sinh đi ra đi vào, lần lượt từng khuôn mặt hưng phấn vui vẻ, chẳng qua bên cạnh cô có chút lạnh tanh.
Cũng phải, Trương Hộc đang bận chuyện Ngôi Bang nên tạm thời nghỉ học, có lẻ còn phải bận một thời gian, ngày hôm qua, lúc cô nói chuyện với Trương Hộc, cậu ấy nói ông nội biết cậu ấy tiếp nhận Ngôi Bang, tức giận đến vài ngày không có nghe điện thoại của cậu.
Còn Lôi Lâu cũng đang bận rộn, người này, là do Đỗ Thiên Đức sắp xếp người vào bên cạnh Trương Hộc, cũng là một nhân tài. Bởi vì muốn chấn chỉnh Ngôi Bang, hắn cũng tạm thời nghỉ học.
Còn Tiểu Tổ, mọi người luôn nghĩ cô ấy và Cố Duy đều chết. Thẳng đến khi cô nhận được một cuộc điện thoại, mới biết được cô ấy còn sống.
Đó là chuyện ba ngày trước, lúc cô đang đọc sách thì chuông điện thoại vang lên, cô cầm lên nhìn là một số lạ, hơn nữa nhìn mã số là ở Mỹ.
Cô không muốn nghe, cũng không muốn biết là ai nên tắt máy, tiếp tục xem sách, một lát sau, chuông điện thoại vang lên, vẫn là số này, cô liếc một cái cũng không nghe máy, một lát thì nó ngừng, cách hai phút, nó lại gọi một lẫn nữa.
Cũng gọi 3 lần nên cô nghe máy, nhẹ giọng hỏi: "Ai vậy?"
Bên kia im lặng.
Cô lại hỏi "Ai vậy", nói: "Nếu không nói, tôi sẽ cúp máy đó!"
Bên kia vẫn im lặng.
Cô đang muốn cúp, một giọng nói trầm thấp truyền vào tai cô
"Là anh!"
Giọng nói quen thuộc làm cho cô sững sờ một hồi lâu, cả người đi theo run rẩy, không hiểu một người vốn đã làm tang lễ, sao có thể gọi điện thoại cho cô, chẳng lẽ, là từ địa ngục gọi lên sao.
"Anh.."
Một chữ, mang đủ kinh ngạc.
"Anh còn sống!"
"..."
Không nghĩ ra, cũng không phản bác được, trong lòng dâng lên một trận sóng to gió lớn.
"Sao có thể như vậy?"
Cô cảm thấy không thể tin nổi.
"Đừng hỏi anh vì sao có thể tránh được một kiếp đấy. Dù sao, Cố Duy quả thật đã chết rồi... Sau này trên đời đã không còn người này..."
Giọng nói của anh vô cùng trầm tĩnh:
"Anh sẽ dùng thân phận khác sống ở thế giới bên kia. Qúa khứ đã không còn gì cả. Cần phải quên đi, là em... Phải, anh muốn quên em... Đây là lần cuối cùng anh gọi cho em..."
Giọng nói khàn khàn, ẩn ẩn truyền tới một tiếng thở dài.
Nghe hắn nói vậy, dường như hắn có rất nhiều chuyện không muốn buông xuống, nhưng lại bức bách mình phải hoàn toàn kết thúc nó.
Trong lòng Đông Lôi có chút buồn bã, yên lặng hỏi:
"Vậy Tiểu Tổ... cô ấy thế nào?"
"Cô ấy cũng còn sống!"
"Ừm tốt quá rồi..."
Cô gái kia, rất tốt, nếu thật sự chết thì ông trời không có mắt rồi..
"Anh kết hôn với cô ấy!"
Đột nhiên tới tin tức, làm cho cô sừng sờ/;
Một lát sau...
"Không chúc mừng anh hả?"
"Chúc mừng!"
Cô nói, anh lại im lặng, mới nói tiếp:
"Cho nên, anh muốn quên em! Lấy một thân phận khác, sống với cô ấy hết quảng đời còn lại!"
"Ừ, vậy tốt rồi!" Cô nhẹ giọng đáp lời.
Im lặng chờ đợi cuối cùng cũng có kết quả, đúng là một chuyện vui lòng người.
Chẳng qua đột nhiên Cố Duy lại thay đổi như vậy chắc là có nguyên nhân, trên người Tổ Anh Nam hoặc là đã xảy ra chuyện gì...
Cô không muốn đi sâu vào cũng không muốn hỏi, anh càng không nói nhiều lời, chỉ trầm thấp kêu một tiếng:
"Lôi Lôi..."
"Ừ!"
Cô bình tĩnh trả lời.
"Phải hạnh phúc!"
Khóe môi cô giật giật, trong cổ họng như bị kẹt bông nghẹn ra một chữ:
"Ừ..."
"Hẹn gặp lại!"
Hắn khẽ nói.
"Hẹn gặp lại!"
Ba giây sau, hắn dứt khoác cúp máy.
Một khắc này, tâm tình của cô hỗn loạn, khi biết hắn còn sống rất mừng rỡ, lại có một cảm giác như đánh mất gì đó.
Những ngày này, cô luôn nghĩ tới chuyện không cứu Cố Duy ra, mà tự trách, mặc dù hiểu, tình huống lúc đó rất nguy hiểm, cũng không phải cô muốn làm gì thì gì. Trơ mắt nhìn bọn họ gặp nạn, đó cũng là không thể làm gì được. Dù vậy, tâm tình vẫn cảm giác buồn bã.
Nhưng cuộc điện thoại này, để cho linh hồn của cô như được bình tĩnh lại, vì thế, cô còn cố ý đi miếu.
Đại nạn không chết, cuối cùng sẽ có phúc.
Cố Duy buông bỏ, chỉ cần hắn buông bỏ tất cả, nhất định có thể hạnh phúc với Tổ Anh Nam...
Còn cô?
Hạnh phúc của cô, tìm ở đâu đây?
Lúc này đối mặt với sân trường yên tĩnh, Đông Lôi thật sâu thở ra một hơi.
Về nhà hơn nửa tháng, hôm nay là ngày đầu tiên cô đến trường học.
Sáng sớm, sau khi chuyến bay vừa đáp xuống Quỳnh Thành, cô mới gọi điện thoại cho mẹ nói: "Mẹ, con trở về đi học rồi! Bây giờ đang ở trước cổng trường đại học Quỳnh Thành..."
Mẹ cô nghe thì ngây người một hồi lâu: "Sao đột nhiên lại như vậy? Tử Tuần tới đón con hả?"
"không có! Con muốn đi học."
Thần Huống bận rộn như vậy, sao có thể nhớ rõ tới đón cô. Muốn làm mới chính phủ lại một lần nữa, anh bận không biết ngày đêm, căn bản không chú ý đến chuyện khác. Đây là cô nghe anh hai nói.
"Vậy con có gọi cho Tử Tuần chưa?"
Mẹ cô rất quan tâm tới chuyện này.
"Mẹ yên tâm, con sẽ gọi cho anh ấy!"
Cô chỉ có thể nói vậy với mẹ.
Cách buổi sáng gọi điện thoại đến bây giờ, thời gian một ngày trôi qua trong nháy mắt, nhưng cô vẫn chưa gọi điện thoại cho Thần Huống.
Gần đây, bọn họ cũng không có nói chuyện điện thoại.
Anh lạnh mặt với cô, cô cũng không chủ động liên lạc với anh.
Dường như đang lâm vào bế tắc.
Quan hệ này, thật sự có chút tệ, cô cũng không biết phải giải quyết thế nào.
Mỗi một lần, cô nhìn thấy Thần Huống trên tv luôn nghiêm túc, thì cô đã có cảm giác áp lực, cho nên không dám nhìn anh và không muốn nói chuyện...
Tóm lại, phiền!
Đông Lôi thở dài, không nghĩ tới nữa trực tiếp đi thư viện.
← Ch. 491 | Ch. 493 → |