← Ch.320 | Ch.322 → |
"Tôi không phải A Tịnh.. Tôi không phải A Tịnh.. A Tịnh chết rồi, A Tịnh chết rồi, sớm đã chết... sớm đã chết.. anh đến trễ.. Bây giờ cô ấy đã thành tro màu xám rồi.. Đúng, anh không tìm được cô ấy.. ai kêu anh thất hứa. , ai kêu anh thất hứa.. Không đúng, không dung, là em không tốt, không tốt... không đúng không đúng, tôi là bị bắt buộc, tôi bị bắt buộc.. Không, không tôi tự nguyện.. tôi nhớ kỹ rồi tôi nhớ kỹ rồi, tôi không li hôn, kiên quyết không li hôn.. tôi nhớ kỹ rồi, tôi nhớ kỹ rồi, Ninh Mẫn là tiểu tam, Ninh Mẫn là tiểu tam..."
-
Đột nhiên Hàn Tịnh kêu to lên, giống như một người điên không thể khống chế được, đôi mắt bối rối, luốn cuống..
"A Tịnh, A Tịnh em làm sao vậy, em làm sao vậy?"
Đông Tán thấy phản ứng của cô như vậy có chút hoảng sợ, liều mạng lay động cô.
Đột nhiên cô hét lên một tiếng, đẩy anh ra, liền chạy ra ngoài, một bên chạy một bên vẫn nói lung tung, nói năng rất lộn xộn.
Đông Tán vội vàng đuổi theo.
Hàn Tịnh bị đụng ngã ở chỗ rẽ ngoặt phía trước.
Hắn không thể cứu cô, chỉ có thể nhìn đầu của cô nặng nề đụng vào tường.
Nằm lên thảm màu đỏ trên đường đi, mặt khác vang lên một trận tiếng bước chân hỗn độn, bốn người trong phòng đều đuổi tới.
Bọn họn nhìn thấy, Đông tán đang ôm Hàn Tịnh kiểm tra, cái trán có vết máu, người thì đã hôn mê.
"Nhanh đưa đến bệnh viện."
Ninh Mẫn kêu.
Đông Tán vội vàng ôm người đứng lên liền chạy ra ngoài.
Ninh Mẫn vội vàng chạy theo, Đông Đình Phong một bên đỡ ông nội, một bên nhíu mày nói:
"Chậm một chút đi. Làm gì cũng chú ý chậm một chút cho anh. Để ý bản thân chút, em đang mang thai đó."
Lúc này Ninh Mẫn mới chậm lại một chút, xoay người lại, cũng đỡ Đông Lục Phúc, thấy sắc mặt ông nội vô cùng khó coi, liền trấn an một câu:
"Ông nội, ông đừng nóng vội, không có chuyện gì đâu. Sẽ khá hơn thôi. Ông xem, Đông Tán khẩn trương như vậy, tương lai khẳng định có thể ở cùng một chỗ với tiểu Tịnh. Đến lúc đó, ông liền cảm thấy mỹ mãn rồi.."
Đông Lục Phúc cười khổ, thấy cháu dâu đang an ủi mình, hít một hơi, cũng không muốn nhiều lời, tay vịn hang lang, ý muốn nói đi ra ngoài thôi.
Mễ Cơ còn chưa phục hồi tinh thần, ngơ ngác đứng đó.
Đương nhiên anh ta nhận ra Đông Tán, người đàn ông này từng âm thầm yêu đương với Hàn Tịnh—Thôi Tán là nhân tài hệ pháp luật.
Mà sỡ dĩ anh ta chú ý tới hắn là vì Hàn Tịnh.
Lúc đi học, anh ta đã từng thầm mến nữ sinh xinh đẹp này, đã từng muốn theo đuổi, đáng tiếc, còn chưa rat ay, người ta đã bị Thôi Tán dán nhãn hiệu rồi. Nhìn dáng vẻ hạnh phúc lén lút trong trông tay của bọn họ, anh ta chỉ có thể miễn cười buông tay chúc phúc.
Vê sau, anh ta nghe nói Hàn Tịnh và Thôi Tán cũng không có tiếp tục, mà lại ly kỳ gã vào đệ nhất đại tộc Đông gia ở Ba Thành. Lại về sau, anh ta cũng không còn tin tức của cô.
Bảy năm sau gặp lại cô, cả người cô tiều tụy, lúc đối mặt với anh ta, kìm lồng không được mà rơi lệ..
Vì vậy anh ta làm việc nghĩa không chùn bước coi như luật sư của cô, vì Đông Đình Đông đối sử tệ bạc với cô như vậy mà tức giận bất bình.
Vừa rồi, lúc người nhà Đông gia nhìn về phía Thôi Tán kêu Đông Tán, đầu óc của anh ta oanh một tiếng hiện ra một mảnh mờ mịt.
Thôi Tán rõ ràng cũng họ Đông?
Ông t. r.. ờ...I ơi, bảy năm này, cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì với bọn họ vậy hả?
"Nè, không đi sao?"
Trần Tụy đi qua, vỗ vai anh ta một cái: "Anh là người bảo hộ của Hàn Tịnh! Luật sư Mễ."
Lúc này Mễ Cơ mới nhanh đi theo.
Bệnh viện trung tâm Mai Loan.
Kiều Sâm kêu người ta kiểm tra toàn diện cho Hàn Tịnh.
"Trên sinh lý thì không có vấn đề gì lớn, chẳng qua có chút không đủ dinh dưỡng. Căn cứ theo lời miêu tả của mọi người, kết hợp với báo cáo chẩn đoán bệnh của cô ấy, có thể xác định là trong thời gian dài cô ấy bị người bức bách dẫn đến tinh thần có chút vấn đề."
Kiều Sâm đứng ở bên cạnh giường bệnh nói, giọng nói nặng nề.
"Vấn đề lớn không?"
Đông Tán ngẩng đầu khẩn trương hỏi.
Nghĩ đến tình huống vừa rồi, trong lòng hắn liền có chút sợ hãi.
Một người con gái thông minh tốt bụng như vậy, tại sao bị tra tấn thành ra như vậy.
"Cũng không tính là lớn. Đầu muốn trị liệu thật tốt thì phải đúng bệnh hốt thuốc, qua thời gian có thể khôi phục bình thường. Chủ yếu là, về sau không thể bị kích thích nữa. Mặt khác, có người để cô ấy trong lòng cẩn thận chăm sóc, đợi một thời gian nhất định có thể tốt lên."
Lời này khiến Đông Tán thở dài một hơi, đưa tay vuốt ve cái trán bị thương của Hàn Tịnh, vốn là da thịt trắng nõn mềm mại lại bởi vì thiếu hụt bảo dưỡng mà có chút khô ráp.
Hắn nói một tiếng cám ơn, ánh mắt không rời khỏi người cô.
Kiều Sâm lẳng lặng đứng trong chốc lát, tâm tình từ trong khiếp sợ thật lâu khi mới gặp Hàn Tịnh từ từ khôi phục lại.
Đã từng là người con gái có bao nhiêu đơn thuần khiến người ta yêu, bây giờ cô chỉ khiến cho người ta đau lòng.
"Đông Tán, cậu về Ba Thành khi nào vậy?"
Cách chỉ hai bước, Đông Đình Phong nhẹ nhàng hỏi.
Mà Đông Lục Phúc thì ngồi ở ghế bên cạnh, rất nghiêm túc nghe.
Đông Tán không có quay đầu, nhẹ nắm bàn tay Hàn Tịnh, nhẹ nhàng hôn:
"Về được mấy ngày rồi. Thấy tin tức, tôi đi Đông viên, Hà Cúc.. Đông phu nhân nói với tôi, tôi mới biết mọi người đã tới đây.."
Thì ra cậu ta đã gặp mẹ.
Từ giọng điệu cậu ta nói chuyện hắn phát hiện một chuyện: Đối với mẹ, cậu ta vẫn không có cách bỏ được khúc mắc đi, đổi giọng.
Đương nhiên, muốn thay đổi cái này lad cả quá trình.
Đông Đình Phong suy nghĩ một chút, nhìn ông nội đang chăm chú nhìn Đông Tán, bởi vì câu nói này mà có chút mơ hồ, ông cụ hình như muốn thông qua gương mặt của cháu trai, nhớ lại đứa con trai trưởng để cho ông vô cùng kiêu ngạo—từ xưa đến nay, người tóc trắng tiễn người tóc xanh, là chuyện khiến người ta vô cùng đau đớn.
"Đợi A Tịnh tỉnh lại cùng trở về Đông viên đi."
Đông Đình Phong thu hồi ánh mắt nhẹ nhàng nói:
"Đều là người một nhà.. cậu cũng né tránh mấy tháng rồi, nên đối mặt thôi! Quan hệ máu mủ, đó là sự thật chúng ta không thể thay đổi được, cái đó căn bản là vấn đề không thể giải quyết. Sau này, chúng ta ở chung một chỗ, hoàn cảnh quen thuộc, cảm tình sẽ dần dần thắm thiết.."
Lời vừa nói ra, trên mặt Đông Tán nở nụ cười cổ quái, trên tay nhẹ nhàng bóp ngón tay cô:
"Quay về Đông viên?Làm sao quay về? Bây giờ trên danh nghĩa cô ấy vẫn là vợ của anh! Quay về đó, tôi lấy thân phận gì cùng ở một chỗ với cô ấy?"
Giọng nói kia, cỡ nào đau khổ.
"Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Cậu yên tâm, bất cứ chuyện gì cũng có cách giải quyết. Cậu chỉ cần theo chúng tôi về. Chuyện khác cứ để tôi lo."
Đông Đình Phong quay người, đỡ ông cụ đi ra ngoài, Ninh Mẫn đuổi theo, Kiều Sâm đi cuối cùng nhẹ nhàng khép cánh cửa lại.
Đi ra ngoài, Đông Đình Phong để cho Trần Tụy đưa ông cụ về Đông viên trước.
Ông cụ nhìn qua hơi mệt, không có phản đối, càm ràm vài câu, rời đi.
"Đi, chúng ta đến văn phòng của A Sâm ngồi một chút."
Kiều Sâm ở bên cạnh, nhìn bọn họ cười cười, trong phòng Hàn Tịnh có Đông Tán canh giữ, bên ngoài Ninh Mẫn có Đông Đình Phong bảo vệ. Đối vối người con gái có khuôn mặt giống như đúc, đều có hộ hoa sứ giả. Đây là chuyện tốt. tuy rằng tình huống có chút khó giải quyết.
Bọn họ đi đến văn phòng.
Kiều Sâm kêu người lấy nước trà cho Đông Đình Phong, rồi lấy cho Ninh Mẫn một ly nước ấm, mấy người nói đến tình huống của Hàn Tịnh một chút.
"Lúc trước ông nội, mẹ tôi, còn có tiểu cô đều từng gặp tiểu Tịnh, cũng không có phát hiện có cái gì khác thường, sau đó, cô ấy ở biệt thự Kim Thủy Loan rất tốt. Trạng thái tinh thần của cô ấy là từ lúc mất tích bị dày vò tới hỏng đó.. đều tại tôi không tốt, bảo an bên kia quá yếu, kém cỏi.. khiến người ta có thể thừa lúc.. hại cô ấy.."
Đông Đình Phong nặng nề nói.
Ninh Mẫn vỗ vai hắn, biết rõ hắn đang tự trách.
"Ai cũng vậy không nghĩ ra chuyện như vậy! Anh cũng đừng để trong lòng."
Kiều Sâm thở dài một hơi, cảm thấy trong lòng rất khó chịu, uống một ngụm nước trà, liền nói: "À, đúng rồi, có chuyện nói với cậu.. có phải Lôi Lôi ở Quỳnh Thành đã trở về phải không?"
"Ừm, "
Đông Đình Phong gật đầu.
"Tôi kêu con bé về chăm sóc mẹ. Vì vậy nói với nhà trường một tiếng, để cho nó về."
Chủ yếu là không muốn cho nó tiếp túc nhiều với Cố Duy. Lúc trước hắn cũng cho người theo dõi, quả nhiên thấy Cố Duy nhiều lần tiếp cận nó. Lúc này mới nổi lên ý nghĩ này.
"Sao vậy?"
"Không có vài ngày trước, tôi thấy cô ấy ở cùng một chỗ với Cố Duy."
Đông Đình Phong hơi sững sờ: "Gần đây nó luôn về nhà đúng giờ mà! Sao có thể.. Con quỷ nhỏ này, đây là sao.."
Kêu nó đừng gần gũi với Cố gia quá, sao nó lại không nghe chứ..
Xem ra, Cố Duy bỏ không ít tâm tư lên người con bé, hơn nữa còn lặng lẽ tiến hành, hoàn toàn không lộ chút dấu vết.
Quả nhiên Cố Duy, tâm rất ngoan
"Có lẽ là vô tình gặp nhau cũng không chừng."
Ninh Mẫn suy nghĩ một chút, cái người Cố Duy kia, nhìn bề ngoài thật sự không tệ. Là người đàn ông tuấn tú khiến người ta rất dễ động tâm, đặc biệt thích quấn, đối với Đông Lôi là nói, rất âm cần. Em ấy lại mới thất bại trong tình cảm, bị người đàn ông như vậy theo đuổi, nếu động tâm cũng là chuyện bình thường.
"Chờ về hỏi thăm một chút, đừng tức giận."
Ninh Mẫn nhẹ nhàng khuyên chồng: "Lôi Lôi là đứa có thân xác lớn, tính nết lại thắng thắng, dấu không được chuyện gì. Buổi tối em sẽ nói chuyện với em ấy, để xem em ấy có cái nhìn như thế nào về Cố Duy.. Gần đây, em và nó rất thân thiết. Anh là đàn ông, lại đi hỏi chuyện yêu đương của con gái, có chút không thích hợp. Có thể dẫn đến hiểu lầm nữa.."
"À, A Sâm, cảm thấy A Ninh nhà tôi càng ngày càng giống chi dâu gương mẫu không vậy?"
Một người con gái một khi đã động tâm với một người đàn ông, sẽ toàn tâm toàn ý vì cái nhà này mà suy nghĩ, sẽ vì chồng mà chia sẽ những chuyện linh tinh.
Nghĩ lại lúc trước, cô gái này không biết có bao nhiêu chống cự với hắn đâu.
Kiều Sâm cười, thấy vợ chồng bọn họ ấn ái như vậy, thực thay bọn họ cao hứng.
Lúc đó, Đông Lôi đang hẹn hò với Cố Duy.
Cố Duy hôn cô.
← Ch. 320 | Ch. 322 → |