Vay nóng Homecredit

Truyện:Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí - Chương 137

Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí
Trọn bộ 503 chương
Chương 137
0.00
(0 votes)


Chương (1-503)

Siêu sale Shopee


Trên đường trở về Vườn Tử Kinh, Ninh Mẫn vẫn luôn nghĩ: Đông Đình Phong rốt cuộc là người thế nào?

Ngày xưa, trong mắt cô, hắn là một truyền kì được người ta ca tụng, cả người hắn tỏa ra hào quang, lóng lánh cả một mảnh trời, còn cô lúc rảnh rỗi trong khóa huấn luyện bận rộn, vô tình nhìn thấy hắn trên TV, trên mạng hay trên báo, thấy hắn khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng, ánh mắt tràn đầy tự tin.

Lúc đó, các thành viên trong đội đã lấy hắn làm chủ đề bàn tán:

"Tiền nhiều đến độ như anh ta, sợ rằng đã không còn ý nghĩa phấn đấu. Muốn tiền có tiền, muốn đàn bà có đàn bà, muốn xe có xe, muốn nhà có nhà, tất cả những thứ có được đều là thứ tốt nhất... Đâu giống như chúng ta, mọi thứ đều phải dựa vào cái mạng già này mà giành lấy."

"Aizzz, mấy người nói xem, anh ta có hút thuốc phiện không? Trên đời này, có mấy anh công tử lắm tiền, trước mặt báo giới thì tỏ ra là chính nhân quân tử, nhưng sau lưng lại là kẻ nghiện. Cuộc sống quá hư không sẽ dễ đi vào con đường tà đạo."

"Không, không, không, tuyệt đối không thể, tôi đã điều tra về anh ta, hút thuốc phiện thì chắc chắn không thể."

"Đúng, cô cũng đừng đem mấy công tử quyền quý đó thành khúc gỗ mục mà xem.

Đúng rồi, người có tiền thì sao, anh ta cũng là người. Đặc điểm duy nhất của người ta là tiền nhiều một chút thì có thể tiêu xài hơn chúng ta một chút... So với Đệ nhất thiếu của chúng ta thì người gặp người yêu. Mọi người đều nhắc đến Đệ nhất thiếu, ai mà không giơ ngón tay cái lên tán thưởng chứ?"

"Tôi hiếu kỳ nha, các cậu nói xem, Đệ nhất thiếu và Đông đại thiếu, ai lợi hại hơn?"

"Không thể so sánh được, hai người họ ở hai lĩnh vực khác nhau."

"Kỳ thật tôi cũng rất tò mò, không biết hai người đàn ông kiệt xuất này mai này có cơ hội để cùng tranh giành một người phụ nữ không?"

Câu này là một thành viên nữ trong đội nói, cô tên Cung Lạc.

Sau khi các thành viên nam nghe xong liền lập tức đồng thanh nói:

"Ý nghĩ kì lạ!"

"Đúng, một nam một bắc, bình thường họ làm sao có cơ hội cùng xuất hiện, làm sao có thể gặp cùng một cô gái."

"Hơn nữa trên đời này đâu có người phụ nữ nào có thể khiến cả hai bọn họ cùng chú ý, rồi còn tranh giành nữa?"

"Aizzz, đừng có nhắc đến chữ tình với tôi. Bọn họ đều là mẫu người đàn ông của sự nghiệp, không có loại giả thiết đó đâu!"

"A Lạc, cô không còn là học sinh cấp ba, thực tế chút đi, đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa!"

Cung Lạc không thèm để ý, cô ấy lại xoay người hỏi cô:

"Sênh Ca, tôi và đám đàn ông bọn họ không cùng lí tưởng. Hai chúng ta thảo luận, cô nói có thể không. Tôi chỉ biết một chuyện, trên đời này không có gì là tuyệt đối."

Lúc đó cô mới 17 tuổi, mặc dù thân ở với một đống đàn ông, nhưng cũng chưa bao giờ hẹn hè, đối với tình yêu, mặc dù có hướng tới nhưng không cách nào tưởng tượng được. Khi được hỏi, cô để hai người đàn ông trên tạp chí vào gần nhau, suy nghĩ cẩn thận rồi cười nói:

"Câu hỏi này thật thiếu não! Hai người họ thích ai đâu có liên quan gì đến tôi!"

Rồi cô ném hai quyển tạp chí vào thùng rác khiến Cung Lạc nhảy dựng lên, vội vàng cứu vớt lấy thần tượng của cô ấy, rồi còn oán giận với cô:

"Ninh Sênh Ca, tại sao cô lại không biết thưởng thức trai đẹp vậy?"

Lúc đó, bất luận là Hoắc Khải Hàng hay Đông Đình Phong, bên cạnh đều chưa có bạn gái, Cung Lạc thích nhất mua mấy quyển tạp chí có ảnh của hai người này rồi lôi ra ca tụng trước mặt cả đội.

Lúc đó, Đông Đình Phong rất ít khi có tin đồn, hắn lí lịch sạch sẽ, nụ cười lạnh lùng, có lúc cũng tỏ vẻ ôn hòa, so với Hoắc Khải Hàng, khuôn mặt băng lãnh đó có vẻ gần gũi nhưng có lực hơn.

6 năm trước, cô rời khỏi Đông Ngải Quốc đến Trung Quốc, thỉnh thoảnh cũng có thể thấy hắn trên truyền thông Trung Quốc.

Mấy năm làm ở đại sứ quán, hai đồng nghiệp của cô đã từng vì yêu cầu công việc mà tiếp xúc qua với Đông Đình Phong, sau khi trở về đều cảm thán:

"Đông thiếu phong độ nhẹ nhàng, thái độ khiêm tốn, chỉ là biểu cảm lạnh lùng và rất bình tĩnh... Nếu tôi có bạn trai như vậy thì sống ít đi mấy năm tôi cũng chịu..."

Lúc đó, cô nghe thấy liền cười nhạt hỏi:

"Người ta đã lấy vợ sinh con, lẽ nào cô muốn làm tình nhân?"

"Hứ, người có quyền có tiền như anh ta, đâu ai không có người tình chứ? Có thể trở thành một trong số những người tình của anh ta quá tuyệt. Đời này cũng xem như không sống uổng."

Cô không nói gì.

Nhưng người đàn ông này có gì tốt mà khiến phụ nữ ai cũng yêu quý vậy?

Cô không cho rằng đó là đúng, trên cuộc đời này, tìm được một người đàn ông mình yêu, đơn giản sống qua ngày, đó mới là cuộc sống.

Nhưng mà ai có thể ngờ rằng, sau bao nhiêu năm, cô lại có thể cùng người đàn ông này dây dưa đến mức kéo cắt không đứt như vậy.

Chỉ hơn một tháng ngắn ngủi, người đàn ông này hết lần này đến lần khác làm thay đổi ấn tượng của cô về hắn, rồi lần này, hắn lại lần nữa thành công khiến cô cảm động.

Hắn là một người giữ rất nhiều câu chuyện bí mật, càng đến gần, càng đọc lâu, càng nghiên cứu, càng có thể cảm nhận thấy hắn có nội tâm sâu sắc.

Hắn rộng lượng, tình yêu của hắn sâu lắng, cùng với khả năng liệu việc như thần đều khiến cô cảm thán, thưởng thức, đồng thời càng lúc càng rung động.

Đối mặt với người như vậy, thật sự rất khó để khống chế bản thân không bị hút vào.

***

"Mẹ, mẹ có chuyện gì muốn hỏi con không?"

Về đến Vườn Tử Kinh, Đông Đình Phong rất cẩn thận xử lý vết thương rồi thoa thuốc, băng bó cho Hà Cúc Hoa.

Còn Hà Cúc Hoa thì vẫn yên lặng như nước, sắc mặt trắng bệch đáng sợ.

Ninh Mẫn nhìn thấy có chút lo lắng cho người phụ nữ kiêu ngạo này, có thể bà sẽ vì sự thật này mà suy sụp.

Bởi vì biểu hiện của bà thật sự khác thường.

Thời gian 30 năm, nó là quãng thời gian dài trong cuộc đời con người, rất nhiều thói quen, rất nhiều tín ngưỡng sẽ dần được tích lũy trong thời gian 30 năm này, tạo thành thói quen trong cuộc sống; nếu một ngày kia, thứ mà mình dùng tâm sức để vun đắp, xây dựng đột nhiên thay đổi, tất cả những thứ kiên cố suốt 30 năm bỗng nhiên sụp đổ, hậu quả thế nào, thật sự không cách nào tưởng tượng được.

Ninh Mẫn đoán, sau 6 năm, Đông Đình Phong không nói rõ vấn đề thân thế của Thôi Tán với Hà Cúc Hoa ngay có lẽ là vì hắn sợ thân phận của hắn cũng có thể bị bại lộ. Nguyên nhân trong này hiện tại cô vẫn chưa biết, nhưng cô có thể khẳng định, nội tình ắt cũng có khó khăn. Về phần nguyên nhân khác: có lẽ hắn không muốn làm tổn thương người phụ nữ đã hết mực yêu thương hắn này.

Tình yêu này có thể giúp bà chống đỡ với cả thế giới, nhưng cũng có thể khiến bà suy sụp hoàn toàn.

"Mẹ hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút!"

Hà Cúc Hoa nhẹ nhàng nói, thanh âm có chút khàn khàn.

"Dạ, con đã sai dì Lý chuẩn bị phòng cho mẹ, mẹ lên nghỉ trước đi."

Đông Đình Phong nhẹ nhàng ôm lấy Hà Cúc Hoa, đỡ bà dậy.

Lúc này, Hà Cúc Hoa đột nhiên nắm lấy tay hắn, gấp gáp gọi tên hắn:

"Cẩn Chi, con tin không? Mẹ... mẹ không giết Thường Hoan!"

Thanh âm của bà run lên, ánh mắt mê loạn, mái tóc rối bời lúc ở Đông Lăng đã được Đông Đình Phong chải mượt.

"Không tin!"

Hắn kiên định nói.

Đáy mắt Hà Cúc Hoa đột nhiên xuất hiện nét tức giận, bà cắn môi, khàn khàn nói tiếp:

"Cẩn Chi, mẹ... mẹ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì... Thường Hoan tỉnh lại, bà ta dùng lời lẽ kích động mẹ, mẹ có bóp cổ bà ta, nhưng mẹ đã nhanh chóng bỏ ra, sau đó... sau đó mẹ đã mất đi ý thức, lúc mẹ tỉnh lại, mẹ thấy tay mẹ nằm trên cổ Thường Hoàn, còn Thường Hoan đã không còn thở... Mẹ rất sợ... Lúc đó... Thôi Tán chạy đến... mẹ bị bắt lấy... mẹ... mẹ..."

"Mẹ, bình tĩnh, mẹ phải bình tĩnh..."

Hắn nhẹ nhàng an ủi.

"Cảnh sát sẽ tìm đến mẹ!"

"Con đã xử lí rồi! Mẹ yên tâm đi!"

"Cẩn Chi, mẹ lại gây phiền phức cho con phải không? Mẹ không nên đến bệnh viện... không nên vào phòng bệnh đó... Nhưng mẹ không phục... Mẹ rõ ràng không đẩy bà ta, rõ ràng không có... Tại sao bà ta lại hãm hại mẹ!"

Bà có chút kích động.

"Mẹ, mẹ cần bình tĩnh nghỉ một giấc, bất cứ chuyện gì, chờ mẹ tỉnh dậy, chúng ta sẽ nói tiếp..."

"Ừ..."

Hà Cúc Hoa gật đầu loạn xa, hít một hơi thật sâu.

Đông Đình Phong đỡ bà lên phòng.

"Cẩn Chi, mẹ muốn xem nhật kí của ba con!"

Nằm trên giường, đắp chăn xong, bà nhắm mắt, tinh thần có chút lắng lại. Trong phòng rất yên tĩnh. Lúc Đông Đình Phong muốn rời đi, bà nhẹ nhàng nói một câu.

"Dạ, con sẽ cầm đến cho mẹ..."

Đông Đình Phong lên lầu, lấy cuốn nhật ký cùng báo cáo xét nghiệm DNA vốn luôn được hắn giấu kĩ mang đến phòng Hà Cúc Hoa.

Lúc này, bà đã ngủ, Đông Đình Phong nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Toàn bộ quá trình, Ninh Mẫn đều nhìn thấy.

Người đàn ông này chăm sóc chu đáo cho mẹ hắn, mặc dù không phải mẹ ruột, nhưng hắn vẫn vô cùng nhẫn nại.

Sự nhẫn nại này vô tình khiến cô cảm động.

Trong cuộc sống mỗi người đều có một vài người quan trọng như vậy: ba mẹ, bạn đời, con cái. Con người sống trên đời sẽ phải trải qua vô số loại tình cảm. Tình thân, tình yêu, tình bạn... Rất nhiều tình cảm đan xen với nhau, đó mới là cuộc đời, thiếu một cũng đều là điều đáng tiếc.

Tình yêu là trên hết, đó chỉ là cách nói của mấy bộ phim hay tiểu thuyết, còn cuộc sống, cái đáng quý nhất chính là tình thân.

Từ khi còn nhỏ, đứa trẻ đến với thế gian này, cái chúng cảm nhận được đầu tiên đó là tình thương của ba và mẹ: Là tình yêu của ba mẹ dành cho con, để đứa trẻ học cách yêu, sau đó từ từ đi tìm định nghĩa tình yêu của mình, đó là tình yêu giữa giữ nam và nữ; từ đó hình thành trách nhiệm.

Loại trách nhiệm đó khiến con người ta muốn yêu và được yêu, đồng thời muốn toàn tâm toàn ý bảo vệ.

Một người chỉ khi học được cách yêu và bảo vệ ba mẹ của mình thì mới có thể bước vào thế giới người lớn, học cách yêu và trân trọng người mình yêu. Đây là một loại kế thừa tình yêu.

Mặc dù Đông Đình Phong sinh ra trong gia đình đơn thân, hắn cũng rõ Đông Diệu Hoa và Hà Cúc Hoa không phải ba mẹ ruột của mình, mặc dù cuộc sống hắn không được trọn vẹn, nhưng vì có công nuôi dưỡng của vợ chồng Đông Diệu Hoa mới khiến Đông Đình Phong có cuộc sống như ngày hôm nay.

Hắn là người trọng tình, trọng nghĩa, cho nên, bất luận là đối với Hà Cúc Hoa, hay là Đông Diệu Hoa, hay Đông Lục Phúc, hắn đều hết lòng kính trọng. Điều này thể hiện rõ trong hành động của hắn.

Một người hiếu thuận thường rất có tính trách nhiệm.

Một người có trách nhiệm khi làm việc sẽ rất lí tính, rất ít bị kích động. Một khi quyết tâm thì sẽ suy nghĩ cẩn thận.

Cho nên cô nghĩ: Người đàn ông này đối với cô là thật lòng. Hắn không phải loại công tử ăn chơi trác táng.

Đi trên hành lang, Ninh Mẫn đang suy nghĩ, nhưng lại bắt gặp ánh mắt Đông Đình Phong, hai người nhìn nhau.

Cô phát giác chính mình đang dùng một góc độ hoàn toàn mới để nhìn hắn, có chút tình cảm kì lạ đang âm thầm lớn lên mà cô không cách nào ngăn cản được, mà cũng lười không muốn cản.

Loại cảm giác này rất kì lạ.

"Vừa rồi tôi đang nghĩ, hôm trước nếu như tôi không vô duyên chạy đến nhà bọn họ thì chuyện sẽ không xảy ra như vậy. Đông Đình Phong, tôi nghĩ tôi nên nói một tiếng xin lỗi với anh, lần này, tôi đã gây cho anh không ít phiền phức..."

Cặp lông mày của hắn hơi nhíu lại, một loại dục vọng ngoài ý muốn đột nhiên phát sinh, xé ra nhiều bí mật như vậy, dù hắn có mạnh mẽ thế nào thì cũng khó trách khỏi lúc khó khăn. Cô đột nhiên cảm thấy áy náy, nhẹ nhàng cúi đầu xin lỗi.

"Mầm họa này sớm đã được hình thành từ 30 năm trước, Thường Hoan đã có chuẩn bị, mâu thuẫn trở nên gay gắt, nó chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Đây không phải là phiền phức em gây cho anh, mà đó là chuyện mà sớm muộn gì anh cũng phải đối mặt."

Đến gần, Đông Đình Phong nắm lấy tay cô, mỉm cười, tất cả những căng thẳng dường như đã biến mất.

Mười ngón tay đan vào nhau khiến cô có chút ngại, mặc dù đã gần gũi da thịt, nhưng hiện tại cô vẫn không cách này quen được với sự thay đổi này.

Haizz, chỉ có thể nói, quan hệ của bọn họ thay đổi quá nhanh... Nó khiến cô có chút ngăn cản không được, sự động chạm của hắn luôn khiến cô thấy lạ.

Đúng, nếu muốn cô chấp nhận hắn là người thân thiết nhất của mình, cô cần có chút thời gian để quen.

Cô muốn thu tay về.

Hắn lại bóp chặt lấy, thậm chí còn nâng lên, cúi đầu xuống hôn, ánh mắt thâm tình nhìn cô. Mặt cô liền đỏ lên, có chút thiếu tự nhiên. Đó là biểu hiện xấu hổ sao?

Nhìn thấy cô như vậy, hắn rất vui, ánh mắt cũng sáng lên.

"A Ninh, mặt em đỏ kìa!"

Thanh âm mang ý cười trêu ghẹo...

Không khí có chút mập mờ.

Ninh Mẫn bất đắc dĩ, người này thật sự được đằng chân lân đằng đầu, cô không nên nghĩ tốt về hắn:

"Này, anh nghiêm túc một chút đi, tôi vẫn còn chuyện muốn nói với anh... Còn nữa, ông nội đang đợi anh dưới nhà đấy!"

"Để anh ôm một chút, sau đó chúng ta xuống nhà nói chuyện với ông!"

Hắn mặt dày yêu cầu.

"Không được!"

Cô đẩy hắn ra.

Nhưng hắn lại cười, kéo cô lại, không ôm mà là nắm tay cô lôi vào phòng.

Lúc xoay người đóng cửa lại, hắn đẩy cô vào cửa, dùng vóc dáng cao lớn đè lên cô.

Lúc này, cơ thể bọn họ nhẹ nhàng hợp vào nhau, tay phải hắn giữ chắc eo cô, ánh mắt cười.

"Này..."

Tim cô đập loạn lên.

Người này điên rồi, hơn nữa trong căn phòng này hắn đã từng điên cuồng chiếm lấy cô. Thật sự vừa nghĩ đến cô liền có chút mẫn cảm.

"Làm sao đây, đột nhiên rất muốn hôn em!"

Thanh âm hắn khàn khàn, ánh mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào môi cô không chịu rời.

Ngọn đèn quá đẹp, nó khiến cô trở nên kiều diễm, hai gò má ửng hồng, cánh môi ma mị, ánh mắt có chút ngại ngùng, quá đẹp.

Hắn cúi đầu xuống, từng chút lại gần, nhưng cô lại muốn trốn sang bên.

Cánh tay hắn đột nhiên giữ lấy mặt cô, vững vàng hôn xuống, sự tiếp xúc mềm mại khiến hắn không thể nhẫn nại, sau đó mãnh liệt ngậm vào, hút sạch không khí của cô, giống như ăn hết sự phòng bị của cô, khiến cơ thể cô mềm nhũn.

Cuối cùng cô chỉ có thể bất lực ôm lấy, mặc cho hắn điều khiển.

Cô thấy cánh môi hắn cong lên, hài lòng dùng ngón tay chỉ vào cặp môi căng mọng của cô:

"Haizz, tại sao anh có cảm giác hôn bao nhiêu cũng không đủ vậy? Em nhất định đã bỏ thuốc mê anh phải không?"

Phía sau là giường, lại hôn như vậy có thể sẽ không kiềm chế được. Hắn hiểu rõ, bởi vì cơ thể hắn có chút nóng lên.

Cô mở mắt, đột nhiện mở miệng muốn cắn ngón tay đó.

Hắn phản ứng rất nhanh, lập tức rụt lại, dùng trán cọ cọ vào cô, mỉm cười:

"Nha đầu xấu xa, chỉ một nụ hôn thôi sao mà nhỏ mọn vậy? Haizz, mấy ngày nay tại sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy... Ngày lành cảnh đẹp đều đã sống uổng rồi..."

Tiếng than phiền của hắn khiến cô mỉm cười, không có đẩy hắn ra mà chỉ nhẹ nhàng nói:

"Hiện tại trong lòng anh có dễ chịu chút nào chưa?"

Mấy ngày nay thật sự xảy ra rất nhiều chuyện, bí mật vùi sâu bao nhiêu năm nay cứ từ từ lộ ra, khiến hắn không thể không thấy áp lực.

Ánh mắt Đông Đình Phong sáng lên, ngón tay vỗ về khuôn mặt cô, hắn rất vui vì cô đã quan tâm đến tâm trạng của hắn:

"Nếu vậy hãy để anh hôn thêm mấy cái thì sẽ càng tốt hơn..."

"Lại hôn, anh khẳng định là mình còn có thể đi ra khỏi căn phòng này sao?"

"Haizz, cho nên anh rất buồn..."

Cô lại bật cười.

Hắn nhìn chằm chằm cô mà tham luyến, trong lúc tâm tình lo lắng như vậy có cô bầu bạn khiến hắn cũng được giải tỏa:

"Không được phép cười, cười nữa thì chúng ta ai cũng không thể ra khỏi phòng đâu!"

Hắn chân thành cảnh cáo.

"Này, anh đừng làm loạn. Anh muốn bỏ lại ông nội sao? Hình như ông vẫn còn đợi để giáo huấn anh đó!"

Không thể như vậy. Nhưng hắn thật sự rất muốn ở lại đây.

Điện thoại lúc này reo lên, hắn hôn nhẹ vào trán cô một cái, cuối cùng buông cô ra.

Ninh Mẫn được tự do lập tức chạy vào nhà tắm, nhìn vào trong gương thấy hai má cô đang ửng đỏ, cặp mày kiều diễm, mái tóc khẽ động, mượt mà.

Cô ôm lấy hai gò má, thở dài, cảm nhận tiếng tim đang đập loạn.

Trong phòng, Đông Đình Phong đang dựa vào cửa sổ, nhìn ra xa, màn đêm yên tĩnh không tiếng động, mọi chỗ đều tối mịt, hắn ở đây có thể thấy phía cửa lớn giống như có xe cảnh sát đang đến hay là một chiếc xe nào đó.

Hắn nghe máy, giọng nói của Trần Tụy truyền đến:

"Boss, Hách Quân đến rồi, anh ta muốn gặp boss một lần. Có cần tôi đuổi đi không?"

"Nói với anh ta, lát nữa tôi sẽ gặp anh ta, địa điểm: quán cà phê số 3 Mai Viên."

"Dạ!"

Vừa dập máy liền có điện thoại gọi đến, lần này là Thôi Tán.

Hắn nghe máy:

"Alo!"

"Sáng mai, tôi muốn gặp anh!"

"Vườn Tử Kinh, tôi đợi anh!"

Điện thoại lập tức tắt.

Hắn liếc chiếc điện thoại định nhìn thì lại có cuộc gọi đến, số này rất quen thuộc, là Kiều Sâm.

"Chuyện gì?"

Hắn hỏi.

"Mẹ cậu tìm được chưa?"

"Thấy rồi!"

"Hiện tại cậu đang ở đâu?"

"Vườn Tử Kinh!"

"Bây giờ tôi muốn qua đó!"

"Sáng mai đi! Hiện tại tôi có việc phải ra ngoài. Sang mai cậu qua, có chuyện cậu nên được biết, tôi cũng nên giải thích..."

"Được! Ngoài ra tôi có chuyện muốn nói."

"Nói đi!"

"Hàn Thuần đã tỉnh, tâm tình có chút bất thường, muốn gặp Hàn Tịnh!"

Hai người đơn giản nói chuyện thêm vài câu rồi tắt máy, sau đó Đông Đình Phong lại gọi điện thoại:

"Alo, Tiểu An..."

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói vui mừng của An Na:

"Đình Phong, cuối cùng anh cũng gọi đến, em vừa nghe nói bác gái giết người, chuyện này có thật không?"

"Trên đời có mấy tin đồn đúng chính xác 100% không?"

Hắn nhàn nhạt hỏi lại.

"Em cũng không tin."

An Na nhỏ giọng nói.

"Hiện giờ bác gái thế nào... Nghe nói tối qua đã bị Thôi Tán bắt đi..."

"An Na, 10 giờ sáng mai, em và ba mẹ hãy đến Vườn Tử Kinh, đến lúc đó Mike sẽ đi theo. Anh có chuyện muốn nói với mọi người. Ông nội và mẹ anh cũng ở đây..."

Hắn cắt ngang.

An Na ngẩn người, nghĩ đến trước đây hắn từng nói nội trong ba ngày sẽ có câu trả lời cho cô, cô lập tức vui mừng trả lời:

"Được! Em sẽ đến đúng hẹn!"

Cô vẫn muốn nói thêm vài câu nhưng Đông Đình Phong đã ném xuống một câu "Ngày mai gặp!" rồi tắt điện thoại.

Cô có chút buồn, nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra hai ngày nay, cô có thể hiểu, hắn hiện tại đang rất buồn lòng vì chuyện kia.

Cùng lúc đó, trong phòng ngủ của Đông Đình Phong ở Vườn Tử Kinh.

Đông Đình Phong nhìn người phụ nữ ở hắn từ trong phòng tắm bước ra, trên mặt vẫn còn dính mắt, nhưng tinh thần đã hồi phục tự nhiên, hắn mỉm cười, kéo lấy tay cô:

"Anh phải ra ngoài. Có người bạn muốn gặp. Ở nhà phiền em trông nom một chút! Được không? Bà xã!"

Hắn lại thay đổi cách xưng hô.

Hai chữ "bà xã" này từ trong miệng hắn nói ra thiếu chút hại Ninh Mẫn toàn thân nổi da gà, khuôn mặt mới bình tĩnh một lúc giờ giống như thiêu cháy.

Cô trừng mắt nhìn hắn:

"Tôi không phải Hàn Tịnh, tôi mới không phải bà xã của anh!"

Khẩu khí có chút ghen tuông.

Aiya, làm sao cô lại cùng một người đàn ông có vợ dây dưa như vậy, thật đau đầu.

Hơn nữa, còn có thể là em rể chứ.

Hiện tại suy nghĩ, quan hệ này thật mất mặt!

Hắn cười cười, ôm lấy cô, liếc mắt nhìn:

"Nếu không, chờ chuyện này giải quyết xong chúng ta cùng đi đăng ký..."

"Anh muốn tuyên bố Hàn Tịnh đã chết sao?"

Cô cau mày: "Bây giờ, thân phận của tôi không thể bại lộ!"

"Anh biết, tất cả cứ giao cho anh xử lí!"

Hắn lại hôn trộm một cái, cúi đầu nói:

"Anh phải danh chính ngôn thuận buộc em lại, sử dụng cái quyền của một ông xã để em không thể chạy trốn..."

"Bớt nói đi! Anh không phải đi sao?"

Mặt cô lại đỏ lên, trừng mắt một cái, người đàn ông này thật là...

Hắn yên lặng nhìn, nếu như không phải thời gian không cho phép, hắn thật sự không muốn rời khỏi căn phòng này!

Haizz!

Hắn đây thật biến chất rồi!

***

Một tiếng sau, Đông Đình Phong và Hách Quân gặp nhau tại quán cà phê, hắn nhìn thấy trên tay người đàn ông này cầm một tấm ảnh:

Một thân mặc quân phục, Ninh Sênh Ca tay cầm súng, nở nụ cười hiên ngang bất khuất.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-503)