← Ch.0161 | Ch.0163 → |
Chương 162
“Dì à, lúc trước dì để cho cháu đi học thiết kế, sau đó buộc Mộ Dung Tri phải dạy cho con, kết quả anh ấy lại dùng việc công báo thù riêng, rõ ràng năm ngoái cháu có thể tốt nghiệp rồi nhưng mà đến bây giờ anh ấy vẫn còn chưa phát bằng tốt nghiệp cho cháu nữa. ” Tô Khiết liền thuận lý thành chương, tự nhiên cáo trạng, đương nhiên cáo trạng của Tô Khiết cũng giải thích vấn đề lúc nãy của Kiều Thiên Lý.
Nguyễn Hạo Thần nghe được lời nói này của Tô Khiết thì khóe miệng lại kéo ra, chuyện này sợ không phải là do Mộ Dung Tri sai đâu nhỉ? Sợ là bởi vì do chính cô quá đần, thành tích quá thấp, cho nên mới chưa tốt nghiệp được?
Trên mặt của Kiều Thiên Lý với bà Nguyễn đều là vẻ trào phúng và xem thường, ông Nguyễn cũng trực tiếp hừ lạnh một tiếng, bọn họ đều có cảm giác Tô Khiết thật sự giống như là khờ khạo đến nhà.
Chính cô đần mà còn có mặt mũi trách móc người khác, còn có mặt mũi cáo trạng với mẹ của Mộ Dung Tri? Đây chính là mẹ của Mộ Dung Tri đó.
“Thật à? Cái thằng nhóc thối này thật sự muốn lật trời rồi, lại không cho cháu giấy chứng nhận tốt nghiệp. Khiết Khiết yên tâm đi, việc này có dì làm chủ cho cháu rồi, dì sẽ để cho nó lập tức phát bằng tốt nghiệp cho cháu. ” Nhưng mà lời nói sau đó của Mộ Dung Uyển đã khiến cho tất cả mọi người chờ xem náo nhiệt rớt hư cả kính mắt.
“Vâng, vẫn là dì tốt với cháu nhất. ” Tô Khiết cười ngọt ngào, cô hiểu Mộ Dung Uyển, cho nên đối với đáp án này cũng không hề bất ngờ chút nào.
“Ừm, đợi đến lúc cháu tốt nghiệp rồi thì dì đã có thể chuẩn bị chuyện hôn nhân đại sự của cháu. ” Sau đó Mộ Dung Uyển rất vui vẻ nói thêm một câu nữa, rất hiển nhiên đây mới là trọng điểm của Mộ Dung Uyển.
Nguyễn Hạo Thần chuyển tầm mắt nhìn về phía Tô Khiết, chỉ một cái liếc mắt cũng khiến cho Tô Khiết có cảm giác áp lực như núi.
“Dì ơi, cháu đã kết hôn rồi. ” Tô Khiết âm thầm thở ra một hơi, lúc đầu cô cũng không muốn để quá nhiều người biết chuyện này, nhưng mà trong tình huống như thế này, dưới ánh mắt áp lực của Nguyễn Hạo Thần thì cô không thể không nói.
“Cháu nói cái gì chứ? Cháu kết hôn rồi, với ai?” Ở đầu dây bên kia điện thoại, âm thanh của Mộ Dung Uyển đột nhiên lại cất cao lên, trong âm thanh kia mang theo vài phần bén nhọn, hiển nhiên là do chịu phải kích thích không nhỏ.
“Nguyễn Hạo Thần. ” Tô Khiết nhìn Nguyễn Hạo Thần một chút rồi nhanh chóng trả lời một câu.
Khóe môi Nguyễn Hạo Thần nhếch nhếch lên, hiển nhiên rất hài lòng đối với đáp án này của cô.
“Cháu nói ai chứ? Nguyễn Hạo Thần? Là tổng giám đốc của Nguyễn thị?” Dường như âm thanh của Mộ Dung Uyển lại lớn thêm một chút, bà ta dừng lại một chút rồi lại đột nhiên bổ sung thêm một câu: “Hình như Nguyễn Hạo Thần đã hơn ba mươi mấy rồi?”
Con ngươi của Tô Khiết nhấp nháy, cô đột nhiên có một loại dự cảm xấu, đối với dì Mộ Dung thì cô hiểu rất rõ.
Lấy sự hiểu biết rõ ràng của cô đối với dì Mộ Dung, lời nói tiếp theo của dì Mộ Dung chắc chắn sẽ rất kinh người.
Với sự hiểu biết của cô đối với dì Mộ Dung, lời nói tiếp theo của dì Mộ Dung e là sẽ làm chấn động mọi người.
"Dì, nếu không có chuyện gì khác con…" Tô Khiết muốn nhanh chóng cúp điện thoại.
"Ai ya, hoa dì vất vả vun trồng nhiều năm như vậy lại bị một con trâu già hái mất, thiên lý ở đâu? Trái tim già nua của tôi lạnh lẽo rồi." Nhưng đầu kia điện thoại, Mộ Dung Uyển đã gào lên tan nát cõi lòng.
Tay cầm điện thoại của Tô Khiết run rẩy, quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, hơn nữa so sánh của dì Mộ Dung…
← Ch. 0161 | Ch. 0163 → |