← Ch.77 | Ch.79 → |
"Phong Nhi, đêm hôm đó anh không có." Lâm Vũ Mặc muốn giải thích với Tần Phong hiểu lầm đêm đó, nhưng Tần Phong không cho anh cơ hội. Cô bịt lấy lỗ tai, lạnh lùng quát: "Lâm Vũ Mặc, tôi không muốn nghe anh nói nữa, anh không nghe thấy sao? Anh nói gì tôi cũng chẳng tin tưởng hết, anh đi đi, cũng chẳng cần xuất hiện trước mặt tôi nữa".
Nước mắt của Tần Phong cuồn cuộn rơi xuống, giống như dây trân châu bị đứt, làm cho người ta nhìn cô mà đau lòng vô hạn.
Phải chịu đựng quá nhiều kích động, Tần Phong đột nhiên cảm thấy mình như ngất đi, tự dưng mất đi ý thức. Thân thể của cô vô lực ngã xuống mặt đất.
"Tiểu Phong Nhi!"
"Chị Tiểu Phong!"
"Phong Nhi!"
Ba người đàn ông đứng bên cạnh thấy vậy, cũng hoảng hốt mà chạy tới trước mặt cô.
Cách Tần Phong gần nhất là Thẩm Kiệt, cậu muốn đem hai tay ôm lấy cô, thì Lâm Vũ Mặc đã vươn ra ôm trước.
"Anh đây!" Lâm Vũ Mặc lo lắng chạy tới trước mặt Tần Phong, đẩy Thẩm Kiệt và Đường Chá ra, hốt hoảng ôm lấy cô.
Lúc này, mọi người cũng chẳng còn hơi sức đâu để tranh giành ai là người ôm Tần Phong, chỉ muốn nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện. Thẩm Kiệt và Đường Chá khẩn trương đi theo sau lưng Lâm Vũ Mặc, cùng nhau ngồi lên xe cô dâu làm bằng hoa tươi.
"Đường ở đây tôi quen thuộc nhất, tôi sẽ lái xe." Đường Chá tỉnh táo nói, sau đó ngồi xuống ghế tài xế.
"Ừ." Lâm Vũ Mặc gật đầu một cái, anh khẽ vuốt ve gương mặt tái nhợt của Tần Phong, trong lòng tràn đầy lo lắng. Tiểu Phong Nhi ngàn vạn lần không được gặp chuyện không may!
Trong hành lang bệnh viện, Lâm Vũ Mặc lo lắng đi tới đi lui, Tiểu Phong Nhi được đưa vào phòng cứu cấp đã lâu rồi, sao không ai đi ra cho anh chút tin tức nào cả?
Thẩm Kiệt cũng không ngừng nhìn đồng hồ đeo tay, cứ vài phút lại ngẩng lên nhìn cửa phòng cấp cứu.
Chỉ có mình Đường Chá là im lặng ngồi trên băng ghế dài. Không ai nói với nhau câu nào, duy trì không khí trầm mặc. Trong ánh mắt của anh tràn đầy đau thương, giờ phút này anh ước mình có thể thay Phong Nhi ngã bệnh, thay Phong Nhi chịu đau đớn.
Tại sao cha của anh lại là kẻ thù của cô ấy?
Anh vất vả lắm mới đợi được đến ngày cô chấp nhận đi cùng anh, rồi lại vì chuyện của gia đình mà hai người bất đắc dĩ phải chia tay nhau.
Vì sao ông trời lại đối xử thiếu công bằng với anh như thế?
Lúc này, một hồi chuông điện thoại di động dồn dập vang lên, đánh thức ba người.
"Cậu Thẩm, là của cậu." Lâm Vũ Mặc phản ứng trước, đánh thức Thẩm Kiệt.
"Ồ!" Thẩm Kiệt vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhấn phím nghe: "Alo, đạo diễn, thật xin lỗi!"
Đạo diễn nổi trận lôi đình rống lên: "Thẩm Kiệt, cậu chạy đi đâu vậy? Buổi họp báo chuẩn bị bắt đầu rồi, cậu lại chạy đi chẳng thấy người đâu! Đây là lần đầu tiên chúng ta chính thức xuất hiện ở Canada, nếu như cậu không muốn phá hỏng mọi thứ, thì lập tức trở về đây!"
"Đạo diễn! Tôi không thể!" Thẩm Kiệt còn muốn xin nghỉ, nhưng đạo diễn căn bản không cho cậu cơ hội lên tiếng.
"Cậu muốn tiếp tục sự nghiệp, thì lập tức chạy đến hội trường cho tôi!" Đạo diễn nói xong hai câu này, bèn cúp máy.
Thẩm Kiệt khó xử nhìn chằm chằm điện thoại di động, một hồi lâu cũng không nhúc nhích.
Lâm Vũ Mặc đi tới, vỗ vỗ bả vai của cậu nói: "Cậu Thẩm, cậu đừng lo lắng, đi nhanh đi. Cô ấy đã có tôi và anh Đường lo lắng, không có việc gì đâu."
"Lâm Vũ Mặc, nếu chị Tiểu Phong có chuyện gì, nhất định anh phải báo cho tôi biết." Thẩm Kiệt không yên tâm nói. Chị ấy đã vào đó lâu rồi còn chưa ra, trong lòng của cậu không ngừng lo lắng, đâu còn tâm tư đi tham gia buổi họp báo nữa.
Nhưng cậu lại không thể không nghe lời đạo diễn. Dù sao cậu cũng biết muốn sống trong giới điện ảnh, đắc tội với đạo diễn và kí giả, về sau chẳng có quả ngon để ăn. Cho nên cậu mang theo bất đắc dĩ lựa chọn rời đi.
Tần Phong cảm thấy cả người vô lực, cô cố gắng mở mắt, bèn thấy được hai người đàn ông đang ngồi ở mép giường.
Nghĩ tới chuyện đã xảy ra hôm nay, nước mắt trên mặt cô lại bắt đầu chảy xuống.
"Hai người đi ra ngoài!" Nhắm mắt lại, cô lạnh lùng với với hai người đàn ông trước mặt.
"Tiểu Phong Nhi, em đã tỉnh. Có muốn uống chút nước hay không? Có đói bụng không?" Lâm Vũ Mặc căn bản cũng không dám mong Tần Phong vui vẻ với anh ngay lập tức, quan tâm hỏi.
"Tôi không cần gì cả, các người đi ra ngoài!" Tần Phong cao giọng, quát lớn.
"Phong Nhi, thật xin lỗi. Anh hiểu, hiện tại anh nói như thế nào thì cũng đã muộn rồi, cha em đã chết cũng chẳng sống lại được. Nhưng anh vẫn còn muốn nói với em: Phong Nhi, thật xin lỗi. Anh thay mặt người cha ngu xuẩn của mình nhận lỗi với em. Phong Nhi, anh hiểu mình không có tư cách để cầu xin em yêu anh, nhưng anh vẫn muốn nói cho em biết, Phong Nhi, anh yêu em. Đời này kiếp này, chỉ có Phong Nhi mới là người anh yêu. Mất đi em, anh sẽ mất đi toàn bộ thế giới. Nếu như em đã có ý muốn chia tay, anh quyết không cưỡng cầu. Anh chỉ muốn hỏi em một câu: Phong Nhi, em đã hết yêu anh rồi sao? Em đã chẳng thể tiếp nhận anh rồi sao?" Đường Chá bi thương nói.
"Đường Chá, anh biết rõ cha tôi đã chết thảm như thế nào rồi mà, chỉ cần vừa nhìn thấy anh, tôi lại nghĩ đến bộ dạng máu me be bét của cha mình. Anh nói xem, như thế làm sao tôi có thể yêu anh? Đường Chá, tôi chẳng có cách nào để tiếp tục với anh. Xin anh tha thứ cho tôi... kiếp này chúng ta nhất định là người vô duyên, chỉ có thể xem là người qua đường mà thôi." Tần Phong nhắm mắt lại nói, nước mắt từ khóe mi nhắm chặt lặng lẽ trào ra.
"Phong Nhi, anh không muốn đợi chờ kiếp sau, anh chỉ mong kiếp này được bên cạnh em!" Đường Chá bi thương nói.
"Đường Chá, anh không nghe thấy cô ấy nói sao? Cô ấy không cần anh nữa, anh sớm hiểu rõ mọi chuyện, nên rời đi thôi!" Lâm Vũ Mặc nói với Đường Chá. Mặc dù tình cảnh của Đường Chá khiến cho người ta đồng cảm, nhưng dù sao đó vẫn là tình địch của anh. Cho nên anh không thể mềm lòng, không thể để cho anh ta cướp đi Tiểu Phong Nhi của anh.
"Lâm Vũ Mặc, cậu đừng quá hài lòng. Phong Nhi cũng không cần anh. Anh không nghe lời Phong nhi nói sao?" Đường Chá đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn Lâm Vũ Mặc, châm chọc.
"Hai người các người muốn ồn ào thì ra bên ngoài mà ồn ào, đừng ở trước mặt tôi cãi nhau!" Đột nhiên Tần Phong ngồi dậy, mở miệng quát to.
"Tiểu Phong Nhi, bọn anh không cãi nhau nữa, em đừng tức giận." Lâm Vũ Mặc vội vàng cầm tay Tần Phong, mặt nịnh hót nói.
Tần Phong rút bàn tay về, nhìn Đường Chá, mặt buồn bã nói: "Đường Chá, anh trở về đi, thật sự em không có cách nào để đối mặt với anh. Anh đừng năn nỉ mãi, xin anh đó?"
"Phong Nhi." nghe được lời cô nói, Đường Chá nản lòng thoái chí. Anh nắm chặt quả đấm trong tay, vô lực nhìn càn khôn thay đổi.
"Đường Chá, đừng nói nữa!" Nước mắt Tần Phong điên cuồng chảy ra, lòng cô đã đau đến chết lặng.
Đường Chá bất đắc dĩ đi ra khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Tần Phong và Lâm Vũ Mặc.
"Anh cũng trở về đi." Tần Phong lấy mu bàn tay lau nước mắt, lạnh lùng liếc Lâm Vũ Mặc một cái, rồi nằm xuống, xoay lưng về phía của anh.
Lâm Vũ Mặc tuyệt không khổ sở, anh nở một nụ cười tà mị, bò lên giường, ôm thân thể Tần Phong vào trong ngực: "Tiểu Phong Nhi, đừng tức giận. Anh sẽ yêu thương em, được không?"
"Tránh ra!" Tần Phong hất bàn tay của anh ra, không chịu để cho anh đụng chạm.
"Đừng! Đã rất lâu rồi anh không được ôm em, em cũng phải để cho anh ôm bảo bảo chứ. Bảo bảo của chúng ta đã lớn như vậy rồi, nó có hành hạ em khó chịu không?" Lâm Vũ Mặc cố ý coi thường sự bất mãn của Tần Phong, đưa bàn tay ra thả xuống trên bụng của Tần Phong, dịu dàng khẽ vuốt ve cái bụng to lớn của cô.
"Chuyện của tôi và bảo bảo không cần anh quan tâm!" Tần Phong dẩu môi nói.
"Làm sao anh có thể mặc kệ hai người chứ? Hai người là bảo bối quan trọng nhất trong lòng của anh mà!" Lâm Vũ Mặc ôm Tần Phong, nói lời thâm tình bên tai cô. Anh thâm tình vây lấy Tần Phong, để cho cô thiếu chút nữa đã tin tưởng anh.
Không được, cô không thể mềm lòng!
"Lâm Vũ Mặc, em đói rồi. Anh đi mua cháo hải sản cho em đi." Tần Phong nói với Lâm Vũ Mặc.
"Được, việc em phân phó, anh lập tức sẽ đi làm." Lâm Vũ Mặc nhìn Tần Phong, thấy cô trừng hai mắt, mới cười khẽ, sau đó đi ra ngoài mua cháo.
Sau khi anh đi, Tần Phong ngồi ở trên giường bệnh do dự. Cuối cùng cắn môi, ra quyết định.
Nhảy xuống giường bệnh, cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra. Nhìn quanh, phát hiện Đường Chá cùng Lâm Vũ Mặc đều không có bên ngoài, vì vậy cô nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Khi Lâm Vũ Mặc xách theo cháo vào, thấy Đường Chá vô hồn ngồi ở cửa phòng bệnh, kinh ngạc hỏi "Đường Chá, sao anh chưa về nhà?"
"Tôi không bỏ đi được." Đường Chá thở dài, rồi nói. Cho dù cô không muốn gặp anh, anh cũng không cam lòng rời khỏi cô.
"Vừa rồi tôi không thấy anh ở ngoài cửa, còn tưởng rằng anh đã về nhà." Lâm Vũ Mặc nói.
"Tôi mới vừa đi toilet. Cậu đi mua cháo cho cô ấy sao?" Đường Chá nhìn hộp cháo trong tay Lâm Vũ Mặc, quan tâm hỏi.
"Ừ. Tiểu Phong Nhi đói bụng, cho nên tôi chạy đến quán Hi Nhĩ, mua cháo cho cô ấy. Hiện tại nhất định cô ấy đói bụng lắm, tôi muốn đi vào nhanh một chút." Lâm Vũ Mặc nói xong, đẩy cửa bước vào phòng.
Nhưng bên trong trống rỗng, khiến cho anh sững sờ, như thể cô đã bốc hơi khỏi mặt đất.
Người đâu? Cô ấy đi đâu rồi?
Lâm Vũ Mặc quay lại, nắm lấy cổ áo của Đường Chá hỏi."Đường Chá, anh nói cho tôi biết, anh giấu cô ấy đi đâu rồi?"
"Phong Nhi? Không phải cô ấy vẫn ở trong phòng bệnh sao?" Đường Chá khẩn trương nói.
"Không có, trong phòng không có ai. Không phải anh giấu Tiểu Phong Nhi đấy chứ?" Lâm Vũ Mặc vẫn không tin tưởng.
← Ch. 77 | Ch. 79 → |