← Ch.21 | Ch.23 → |
Anh bước đến gần cô rất nhẹ nhàng có lẽ cô sẽ không hề hay biết nếu như anh không vô tình đụng phải cái ly làm nó rớt xuống bể tan tành. Cô giật mình quay thì thì thấy anh đang lượm từng mảnh vỡ lên.
_Anh để đó em dọn cho!!!
Anh mỉm cười nhìn cọ rồi nói:
_Thôi để anh làm cho kẻo đứt tay em đó!!
Mặc kệ lời anh nói cô vẫn ngoan cố ngồi xuống lụm lia lụm lịa. Anh phải nhắc chừng:
_Cẩn thận đấy!!
Cô nhe răng cười ra vẻ không sao. Vừa dứt nụ cười thì mảnh vỡ chiếc ly đâm vào tay. Cô hoảng hồn buông cả đống miếng vừa lụm được xuống. Anh vội chôp lấy tay cô rồi kéo tay cô để ngay vòi nước xả sạch máu rồi mới băng bó cho cô. Nhìn anh băng bó tỉ mỉ đến nỗi bỗng khiến cô nhớ tới "ai kia" cũng có lần giúp cô băng vết thương. Cô nhếch miệng cười:
_Sao tự nhiên lại nghĩ đến anh ta nhỉ??
Anh ngạc nhiên thấy cô cứ cười hoài nên hỏi:
_Em sao vậy??
_À em không sao rồi!! rồi cô rút tay lại định ngồi xuống lụm tiếp nhưng anh liền cản và bắt ngồi yên trên ghế nhìn anh lụm dùm.
Một lúc sau, quán bắt đầu có khách. Tiếng nhạc ballad du dương, và tiếng nước chảy róc rách của cái "bức tường mưa" nhân tạo làm cho người ta cảm thấy một nỗi buồn trầm lặng. Có thể nói đây là một không gian khá lãng mạn cho những "cặp đôi" thích sự yên tĩnh hoặc một "kẻ cô đơn" muốn được cảm nhận cảm giác trầm lắng. Có thể cái không gian này sẽ còn yên tĩnh mãi như thế nếu như "hai kẻ kia" không xuất hiện.
Một cô gái "chân dài" mặc chiếc đầm bông maxi mang đôi cao gót màu đỏ mái tóc óng vàng đi cùng với một anh chàng điển trai khiến tất cả cặp mắt ở trong quán đều nhìn về phía họ. Lệ Thy quàng tay vào tay anh bước đi tràn đầy tự tin. Còn anh thì lạnh lùng đến mức khó có thể gần. Thật chẳng thể hiểu tại sao hai con người này có thể hòa hợp được với nhau có lẽ là vì họ đều đẹp khiến cho mọi người đều ngưỡng mộ. Cô đứng phía sau quầy pha chế và quan sát từng hành động của họ. Lệ Thy chọn được chỗ ngồi khá ưng ý ngay cửa kính có thể nhìn ra đường vẻ mặt cô nàng luôn tự đắc và lèo lái anh theo từng ý định của cô ta.
Cô lại đưa tay lên ngực mình như muốn nắm chặt lấy trái tim đang thổn thức kia và bắt nó giữ yên lặng. Miệng khẽ nói:
_Lại đau nữa rồi!!!
Những hành động âu yếm của họ khiến tim cô "nhói đau" dữ dội. Có lẽ cô sẽ sụp xuống nếu không có một bàn tay đặt lên vai cô kèm theo ánh mắt đầy cảm thông. Anh kéo cô vào phòng quản lý và đỡ cô ngồi xuống ghế.
_Sao em không ra đấy và nói tất cả???
Cô giương cặp mắt ươn ướt lên nhìn anh:
_Em sẽ nói gì??
Anh ngập ngừng một vài giây rồi xoa xoa hai bàn tay vào nhau:
_Thì nói rằng anh yêu Chấn Vũ!!!
Cô đứng dậy và đập mạnh tay xuống bàn làm việc của anh hét lên:
_Không bao giờ, em không yêu anh ta!!!
Anh ngạc nhiên nhìn cô. Chợt thấy mình "quá xúc động" nên cô nhẹ nhàng lại:
_Em không nghĩ mình yêu anh ấy!!!
Anh đặt tay lên vai và nhìn vào mắt cô mỉm cười hiền hòa:
_Chỉ tại em chưa xác định được tình cảm của mình thôi, đồ ngock à!!
Cô lại đưa mắt lên nhìn anh:
_Em không biết nữa. Có lẽ hôm nay em xin về sớm vậy!!!
Anh xoa xoa đầu cô mỉm cười:
_Uhm em về đi!!!
Cô gật đầu chào anh rồi xách túi ra về. Trong lòng mang nặng trĩu câu hỏi. Hàng vạn nỗi buồn "không tên".... .
Vừa về tới phòng mình là cô thả người lên nệm mặc cho con "táp" thấy cô mừng quấn lên nhảy tới nhảy lui chồm lên người cô. Con "táp" thấy cô không thèm nựng nó nên nó đành lủi xuống gầm giường rên ư ử đến tội. Mà cô cũng có thèm quan tâm đâu. Hễ cứ cảm thấy thoải mái dễ chịu là con ma buồn ngủ trong cô lại trỗi dậy và cứ thế mà quấn lấy cô cho đến khi cô ngủ thiếp đi......
Cô bị đánh thức bởi cái kẻ đang đập cửa rầm rầm la lối om sòm:
_Cái đồ mê ngủ này, mở cửa lẹ lên!!!
Khỏi cần ra mở cửa thì cũng biết là ai rồi. Cô lồm cồm bò xuống nệm ngáp một cái rõ to dụi dụi mắt rồi mới bước ra mở cửa:
_Gì vậy???
Anh nhăn mặt:
_Sao lúc nào cô cũng ngủ được thế???
Cô không thèm trả lời anh mà hỏi vô vấn đề chính:
_Anh kêu tui dậy có gì không??
_Thay đồ lẹ đi in thiệp mời!!!
Xém tí nữa là cô đã quên mất mình sắp sửa đám cưới với "ai kia" rồi. Cô uể oải đáp:
_Biết rồi, đợi tui tí!!!
Một lúc sau, cô đã chọn cho mình được một bộ váy khá xinh. Ngắm mình trong gương cô mỉm cười hài lòng.... .
← Ch. 21 | Ch. 23 → |