Giấy không gói được lửa
← Ch.057 | Ch.059 → |
Ngày hôm sau, Kiều Y tìm Duy Y, nói là muốn đến tham quan trường đại học G.
Vì là đón người mới, trường đại học G bố trí một ít sinh viên năm ba phụ trách trực vào các ngày nghỉ để tiếp đón các sinh viên mới đến tham quan trường trong một tuần, mẹ Duy Y là một trong những giáo viên phụ trách ở đây.
Mặc dù trước kia thường hay tới đây chơi nhưng chưa bao giờ chính thức tham quan trường.
Sauk hi sắp xếp công việc xong, mẹ Duy cùng Duy Y và Kiều Y đe vào sân trường.
Trong lúc đi tham quan thư việc vừa đúng lúc gặp bác Ngô và con gái, nghe nói con gái bác ấy cũng thi đậu trường này cho nên hôm nay mới cố ý đi thăm trường.
Cô gái tên gọi Tiểu Tuệ người có chút mập mạp, mặc váy trắng, nhìn qua rất đáng yêu, chính là vì mập nên bụng lộ ra ngoài.
Tiểu Tuệ biết Duy Y, chỉ là hai nhà ở hai phía đông và tây, không giống như quan hệ quen biết của Duy Y với Bạch Trạch Vũ.
Bác Ngô nhìn mẹ Duy đoan trang lại là giảng viên trường đại học, công việc tốt, chồng là người đàn ông nhiều tiền nhất trong khu chung cư, con gái càng không phải nói, đứng chung một chỗ với Tiểu Tuệ nhà mình bác Ngô đã cảm thấy ghen tỵ. Dáng người Duy Y như nước trong veo, trong khu chung cư mấy bà đều nói rằng rất nhiều trường học muốn có được Duy Y.
Nhìn lại con gái mình, thành tích bình thường, có thể vào được trường này là nhờ quan hệ mà vào, từ nhỏ dáng người phúng phính, mặc dù cao, nếu như cả người mặc hàng hiệu cũng không sánh bằng Duy Y mặc trên người một bộ đồ giá hai tram nghìn.
So sánh song bác Ngô không chỉ có ghen tỵ, miệng cũng bắt đầu xỉa xói "Ơ, thì ra DuyY cũng đậu trường G? Bác còn tưởng rằng phải ra nước ngoài du học rồi, thành tích khá như vậy, không ra nước ngoài học thật là đáng tiếc."
"Ha ha, không có gì là là tiếc, chỉ cần con bé thích là được!" Mẹ Duy cười nói, thật ra thì so với những bà trong khu chung cư rất đắc ý, nuôi được một đứa con gái ngoan hiền giỏi giang như vậy, không vui sao được?
"Ha ha, nói cũng phải, so với Tiểu Tuệ nhà chúng tôi, đúng là Duy Y tốt hơn nhiều, dáng người xinh đẹp, thành tích tốt lại hiếu thuận, còn có người bạn trai có tiền, mặc dù bạn trai già rồi, đối với Duy Y lại rất tốt, thật là làm cho người ta hâm mộ!" Bà Ngô là cố ý, chuyện Duy Y được một người đàn ông bao nuôi sớm đã được truyền trong khu chung cư, đây có lẽ là bà Ngô đang kể khổ với Duy Y.
Bà Ngô vừa nói xong liếc nhìn vẻ mặt mẹ Duy Y chờ xem kịch vui.
Duy Y cùng Kiều Y vừa nghe, trong lòng đều chấn động, nhất là Duy Y, sắc mặt lập tức trắng đi.
"Bạn trai có tiền?" Mẹ Duy không hiểu nhìn bà Ngô, mặc dù gia đình Bạch Trạch Vũ không tồi nhưng cũng chưa đạt đến mức "Người có tiền"! Từ sau lần tặng quà, mẹ Duy vẫn cho rằng Duy Y nhà mình đang kết giao với Bạch Trạch Vũ.
"Đúng vậy, chính là chủ nhân chiếc xe thể thao xa hoa hay đưa Duy Y về, tôi nghe bà Trần nói, người đó hay xuất hiện trên ti vi với báo chí đấy. Mặc dù già rồi nhưng có tiền cũng không tệ! Duy Y nhà bà thật biết chọn!" Bà Ngô đắc ý nhìn mẹ Duy, xem ra bà còn không biết, vốn còn hung hang muốn kể khổ một chút, con gái ưu tú thì thế nào? Cuộc sống không biết kiểm điểm, sớm muộn cũng biến thành một đứa con gái hư, bị người ta phá hủy.
"Cô à chúng ta đi thôi, đến chỗ khác xem một chút." Kiều Y thấy tình thế đột biến muốn kéo mẹ Duy đi.
"Duy Y, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Con có bạn trai nhiều tiền lúc nào?" Mẹ Duy cáu kỉnh chất vấn con gái, cũng không để ý đây là thư viện. Mà bà là giảng viên trường đại học này.
"Mẹ, không phải như mẹ nghĩ, thật ra con với anh Kiều......." Duy Y nghe mẹ nghiêm ngặt chất vấn, mắt ngấn lệ, từng giọt rơi xuống. Cô muốn giải thích thế nào, cô không có quan hệ gì với Kiều Ngự Diễm sao? Nhưng trên thực tế bọn họ đã.......
"Anh Kiều? Anh Kiều nào? Chẳng lẽ là anh trai Kiều Y?" Mẹ Duy không thể tin được, hết nhìn Duy Y rồi nhìn Kiều Y, lúc này Kiều Y cũng không dám động đậy gì, bởi vì trong mắt cô là anh trai không đúng.
"Bà Duy, xem ra bà không biết, ai, đều tại tôi lắm mồm, tôi không quấy rầy mọi người nữa!" Bà Ngô đắc ý mang theo con gái mình rời đi. Vốn dĩ còn muốn xem kịch vui, nhưng sau đó nghĩ lại mọi người sẽ nghĩ xấu mình nên bỏ đi.
"Chuyện không như cô nghĩ đâu, căn bản Duy Y không phải bạn gái của anh cháu!" Tuổi tác của anh trai so với Duy Y lớn hơn quá nhiều, cho dù ai nghe cũng sẽ nghĩ xấu, bất lợi nhất chính là Duy Y, rõ ràng là cô bị ủy khuất.
"Kiều Y, rốt cuộc anh trai cháu với Duy Y xảy ra chuyện gì?"
Mẹ Duy thấy con gái cúi đầu khóc thút thít, không thể làm gì khác hơn là hỏi Kiều Y, hai đứa thường dính chung một chỗ, Kiều Y nhất định biết rõ chuyện.
"Cô, cháu....... cháu......." Kiều Y cũng không biết phải nói thế nào, chẳng lẽ nói với cô rằng anh trai mình cưỡng bách Duy Y sao?
"Mẹ........ mẹ........" Duy Y từ từ lên trước ôm lấy mẹ, rất uất ức khóc.
Mặc dù người đi tới trên đường không nhiều, tuy nhiên vẫn ghé mắt nhìn về phía họ.
"Nhìn cái gì, chưa từng thấy qua tình mẹ con sao, còn không mau đi!" Kiều Y nhìn người tới càng nhiều, không vui nói, rất có khí thế của bá vương.
Những người đi đường kia đều cười cười đi ra, cảm thấy giọng nói của Kiều Y rất đáng yêu.
Mẹ Duy thấy con gái ôm mình khóc đến uất ức, đau lòng không thôi, dù sao cũng là mình mang nặng đẻ đau, làm sao có thể không đau lòng?
Vỗ nhè nhẹ lưng con gái, bày tỏ an ủi, sau đó sẽ từ từ khuyên giải. Hiện tại trong lòng bà cũng rối mù, con gái rất ngoan, như thế nào lại kết giao với người đàn ông kia?
Mặc dù bà từng tiếp xúc với Kiều Ngự Diễm nhưng vẫn thường nghe chồng nói rằng người đàn ông kia không đơn giản chút nào. Dù sao con gái chỉ mới mười tám tuổi, cùng một người đàn ông thành thục như vậy ở chung một chỗ, không phải là chuyện tốt! Hơn hai năm trước, bà đã cảm thấy hắn đối với Duy Y có chút không bình thường, sẽ không có chuyện gì chứ?
"Y Y, nói ẹ biết, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"
Duy Y ôm mẹ khóc một hồi, trong lòng lại suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến công ty ba, nghĩ đến đĩa CD, nghĩ đến Bạch Trạch Vũ.......
Nếu như cô nói chuyện đó ra, hắn có đối phó với mình không. Hắn là người chuyện gì cũng có thể làm được, lại có tiền có thế, muốn đối phó với mình rất dễ, cho nên hiện tại cũng chỉ có thể nghe theo hắn, tất cả không thể cho người khác biết, dù người ta nhìn mình như thế nào cũng được, mắng cô có người bao nuôi cũng được, tóm lại cô muốn bảo vệ những người cô quan tâm.
Trái tim loạn lên, cô nghĩ làm thế nào để chôn giấu mọi chuyện, không để nó bị phơi bày ra ánh sáng.
← Ch. 057 | Ch. 059 → |