Dấu vết thuộc về anh
← Ch.12 | Ch.14 → |
"Lần trước trói chặt, lần này sẽ dùng cái này đi, chúng ta hợp khẩu vị."
Anh nói xong, bắt được cổ tay Hạ Bạch, mạnh mẽ ngăn cô lại giãy giụa, cố định hai tay của cô còng lại.
Tối hôm qua ký ức đau đớn vẫn còn như mới, cô cắn răng, rất sợ hãi thà chết cũng không để cho mình hợp ý.
Càng liều mạng nuốt nước mắt ngược vào trong bụng.
"Rốt cuộc con mèo hoang nhỏ đã ngoan?" Anh tà ác cười một tiếng, nâng lên cái càm nhỏ của cô.
Cô gái này còn không khuất phục anh sao, không ai có thể ngoại lệ.
Thật ra anh thích loại cảm giác chinh phục này.
Không sai, nhất định chính là loại cảm giác này làm cho anh nhất định không thể không ăn cô.
Cô là yêu tinh, chỉ cần hưởng qua mùi của cô sẽ muốn ngừng mà ngừng không được.
Nhưng mà trên đời này không có người để cho anh muốn ngừng mà không được.
Cho nên, đợi anh chơi đùa chán ngán, cô gái này sẽ không thể không chết.
Anh cúi người, bắt đầu điên cuồng ăn tiệc.
.........
Người đàn ông bá đạo cuồng ngạo, ở trên người cô để lại vô số dấu vết thuộc về anh.
"Uhm....." mãi cho đến buổi chiều Hạ Bạch mới chậm rãi tỉnh lại.
Tối hôm qua, không biết bao nhiêu lần anh để cho cô rơi vào đám mây, chết ngất lại tỉnh.
Hạ Bạch bọc cái chăn ngồi dậy, nghĩ đến dáng vẻ tối hôm qua khi cô ở dưới người anh ta kêu to....
Cô thật hận không thể giết chết mình!
Vén chăn lên, dưới thân sưng tấy không chịu nổi, máu hòa lẫn chất lỏng màu trắng chậm rãi chảy ra, cô chỉ cảm thấy từng trận ghê tởm.
Lảo đảo xuống giường, đi và hồ tắm, rửa sạch thân thể của mình.
Trên cổ, ngực, phần lưng....
Thậm chí là phía trong đùi cũng hiện đầy dấu răng.
Tên khốn kia là chó sao? Cư nhiên đè miệng cắn!
Sữa tắm xoa nắn cơ thể, toàn thân đầy vết thương giống như bị vô số dao găm ghim không sâu không cạn.
Phịch!
Cửa mở ra. Vẻ mặt của Hoắc Lôi Đình không thay đổi dứng ở cửa
"Anh!!!" Cô kêu khẽ một tiếng, một phát kéo khăn tắm che ở trước người, nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn anh.
"Làm cũng đã làm qua, còn giả bộ thuần khiết cái gì?" Anh cười lạnh đi tới, ngồi ở bên bồn tắm.
Ngón tay nắm lên cô một lọn tóc dài ở trong tay vuốt vuốt, "Như thế nào? Tối hôm qua thoải mái hay không? Em làm được bốn năm lần đấy....."
Rầm rầm.
Cố hốt một bụm nước, giội suống.
Hoắc Lôi Đình mặc áo sơ mi Armani đắt giá, cứ như vậy bị giội ướt nhẹp.
Nhưng anh không tức giận, phải biết đổi lại là những cô gái khác, không tới mười phút, sẽ từ cô gái biến thành xác chết.
"Tôi không thể không nói, em rất thành công, em dùng thủ đoạn này so với người khác cũng táo bạo hơn nhưng ừa đúng làm cho người khác ưu thích."
Anh cuồng ngạo nói xong, giọt nước trong suốt theo đuôi tóc chảy xuống ở trên mặt.
Hạ Bạch giận quá hóa cười, quay đầu hỏi anh "Tại sao anh cho rằng vì tôi muốn trêu chọc anh mà diễn trò?"
"Bởi vì không có cô gái nào không như vậy." Anh nói, "Ngoại trừ em không phải là con gái."
Nếu cô là đàn ông thì hoa cúc của Hoắc Lôi Đình anh đã sớm đầy máu!!!
Âm thầm oán giận xong, cô nói, "Anh thật sự là Hoắc Lôi Đình?"
"Đương nhiên." Anh cười thản nhiên như dối trá.
Trừ anh ra, cõi đời này ai còn có cái tên này?
"Nghe nói cô gái muốn cùng anh lên giường có thể lắp đầy sông Hoàng Phổ?"
"Tin tức rất nhanh nhạy."
"A...." Cô cười đứng lên, quấn khăn tắm ở trên người mình, "Vừa nhìn là biết nói dối, nếu thât sự như vậy, anh có thể đi tìm cô gái khác, cần gì dây dưa tôi?"
"Hả? Muốn đẩy tôi ra, muốn nghênh đón còn từ chối?"
"Anh....." Cô thật sự không còn lời nào để nói, thứ người quá tự tin như thế, suy nghĩ cũng bị vặn vẹo.
← Ch. 12 | Ch. 14 → |