← Ch.17 |
"Mẹ, mẹ, người thức dậy chưa?" Một đứa bé trai anh tuấn đứng ở cửa phòng ba mẹ mình mà ra sức gõ.
"Rồi, mẹ đã dậy." Vừa nghe thấy tiếng của con trai, Chi Liễn dưới tình thế cấp bách, một tay đẩy người đàn ông đang đè trên người mình xuống.
Bị đẩy ra, người đàn ông không nhịn được khẽ nguyền rủa, bất bình nhìn chằm chằm vào cửa phòng đang tự động mở ra, anh tức giận nhìn đứa nhỏ.
"Mẹ, chào buổi sáng. Con rất nhớ mẹ." Nó nhìn gương mặt tức giận của ba ba mình một cái, trên mặt là nụ cười hài lòng, rồi lại nhanh chóng nhảy vọt vào lòng Chi Liễn, hướng đến gương mặt của Chi Liễn mà hôn một cái thật to.
"Chào buổi sáng nè! Bảo bối rời giường sớm vậy sao?" Nhìn thấy con trai đã ăn mặc thật chỉnh tề, Chi Liễn có chút xấu hổ hỏi, cô bây giờ còn đang ở trong chăn, đã vậy trên người lại không có mặc gì.
Cô quay sang nhìn chồng mình, vẻ mặt anh rất bất mãn, xem ra là tức giận vì con trai đến quấy rầy bọn họ.
"Quỷ con, có chuyện gì, chờ ba cùng mẹ đi ra cửa phòng lại nói, không thấy chúng ta vẫn còn ở trên giường sao?" Xem ra sắc mặt Shabaka rất khó coi, tức giận sắp bộc phát.
"Vậy sao? Con nhìn thấy là chính ba không để cho mẹ rời giường đi! Mẹ vừa nhìn thấy bảo bối đến liền rời giường, người nói phải không, mẹ?" Thằng bé nhìn mẹ với gương mặt vô tội, khẽ chu cái miệng nhỏ nanh nói, làm cho người ta nhìn thấy liền muốn thương yêu.
"Đúng, đúng a! Mẹ dĩ nhiên rời giường, con xem, nhìn xem mắt của mẹ một chút cũng không có buồn ngủ nha!"
Chi Liễn cứng ngắc gật đầu, nói vừa xong, đồng thời, không nhịn được đỏ cả mặt.
"Đúng a! Một chút cũng không có buồn ngủ." Shabaka vừa nghe cô nói xong, vẻ mặt mập mờ nhướng mày nhìn cô đang đỏ mặt, nụ cười hả hê làm cho người ta nhìn cực kỳ chói mắt.
Cũng không nghĩ là ai đem cô gọi dậy, nếu không phải là anh khi trời còn chưa sáng, ở trên người cô sờ đông sờ tây, chỉ sợ khi con trai đến, cô cũng không nghe được!
"Mẹ, mẹ." Không cam lòng nhìn mẹ hoàn toàn suy nghĩ đến ba mình, cậu nhóc lại một lần nữa lớn tiếng gọi Chi Liễn.
"Thế nào?" Chi Liễn trợn mắt nhìn Shabaka một cái, rồi lại quay sang nhìn con trai.
"Mẹ bảo hôm nay sẽ dẫn bảo bối đi học, bây giờ đi được chưa ạ?" Cậu nhóc hiện lên vẻ mặt mong đợi.
"A! Được, được." Cô gật đầu đồng ý, lại không nghĩ rằng sẽ nhận được sự bất mãn của chồng mình.
"Không được." Shabaka vừa nghe câu này càng thêm bất mãn. Thằng nhóc này, là cố ý giành lấy vợ của anh đi! Hừ, muốn cướp vợ anh thì chờ đến kiếp sau đi.
Shabaka liền ôm lấy Chi Liễn vào trong ngực, ở trước mặt con trai sắp lên tiếng mà hôn lên môi của cô thật sâu.
"Shabak -- ừ......" Chi Liễn không phản ứng kịp, chỉ có thể bị anh hôn đến choáng váng đầu óc.
"A? Ba làm gì đấy? Tại sao lại hôn mẹ?" Con trai tức giận kêu to, nghĩ muốn chen vào giữa hai người, đem mẹ đi với cậu, không ngờ.....
"Hắc hắc! Muốn cùng ba tranh giành, con còn quá nhỏ. Thằng nhóc, muốn phụ nữ sao không tự mình đi tìm, sao lại tới giành vợ của ba, con tuyệt đối không có phần thắng." Shabaka rời khỏi môi Chi Liễn, hả hê cười nhạo gương mặt tức giận đến đỏ lên của con trai.
Tiết mục này, mỗi ngày đều diễn ra như vậy trong phòng ngủ.
Ai bảo con trai anh có cá tính giống anh như vậy, là rất giống nhau, ngay cả thích phụ nữ cũng giống y chang nhau.
Con trai không cam lòng cắn môi, mắt to nhìn chằm chằm vẻ mặt hài lòng đangcười ba ba của mình...... Sau đó, bắt đầu khóc lớn."Hu hu...... hu hu......"
Vừa nghe đến bảo bối của mình khóc, Chi Liễn lại một lần nữa đem Shabaka đẩy ra, vội vàng đem con trai ôm vào trong ngực an ủi."Bảo bối, tốt, ngoan, đừng khóc, mẹ thương thương con." Cô một mặt dỗ dành, vừa dùng ánh mắt trách cứ nhìn Shabaka.
Thiệt là, làm gì có ba ba nào lại đi so đo với con của mình!
Rất tốt, hiện tại anh lại biến thành người xấu. Shabaka khẽ nguyền rủa một tiếng, ánh mắt sắc bén hướng đến phía con trai của mình.
Thằng nhóc này giả bộ rất tốt, thật sự là quá tốt, mỗi ngày đều cùng anh giành người phụ nữ này, thật sự là quá tốt.
Nghĩ đến Chi Liễn là vợ của anh, nhưng mà muốn cùng cô nghỉ ngơi lại phải xếp hàng, tại sao anh lại thua con trai của mình?
Núp ở trong ngực Chi Liễn, đứa nhỏ hả hê cười, lộ ra đôi mắt sáng trong, giống như lấy được giải thưởng lớn, liếc nhìn Shabaka đang tức giận thị uy.
Hừ! Mẹ là của cậu nha, mới không cần cho ba ba đáng ghét, hì hì! Dù sao cậu cũng hiểu mẹ nhất, chỉ cần cậu khóc, mẹ sẽ không để ý ba.
"Ta chịu đủ rồi." Lửa giận chính thức ở ngực bộc phát.
Cũng không lấy chăn bao quanh thân thể mình, Shabaka dùng lực mở chăn ra, nhảy xuống giường, nhanh chóng đem thằng nhóc khiến mình chán ghét đang nằm trên người vợ kéo ra, dùng một tay ôm lấy thân thể nhỏ bé từ phía sau, trực tiếp đi về phía cửa phòng, khi cậu nhóc chưa kịp phản ứng thì anh đã đem nó ném ra ngoài, đóng chặt cửa lại.
Lần này, anh còn nhớ khóa luôn cửa lại rồi.
"Muốn có phụ nữ, chính mình tự đi tìm, không cho phép tới giành với ba." Shabaka rống lớn xong, nhanh chóng trở lại trên giường.
"Shabaka, anh ở đây làm gì! Đó là con của chúng ta, anh tại sao lại đuổi nó ra ngoài?" Chi Liễn gấp gáp lấy chăn bao quanh thân thể, sau đó đi xuống giường.
"Em trở lại cho anh." Shabaka ôm lấy cô kéo về trên giường, đem toàn thân đè lên phía trên người cô.
"Anh, anh làm gì thế...... Ưmh...... Shabak...... Ưmh......" Môi của anh bá đạo hôn lên cái miệng nhỏ nanh của cô, không cho cô mở miệng nữa.
"Anh sẽ khiến cho em phải hiểu rõ, trong nhà này, em nên... để ý nhất là người nào." Anh hung hăng nói, đôi mắt tràn đầy dục vọng mãnh liệt.
Bên trong phòng nhiệt độ từ từ tăng cao, từng tiếng thở gấp của phụ nữ kết hợp với tiếng gầm nhẹ của người đàn ông, lại một lần nữa trình diễn ra khúc nhạc hoàn mỹ.
"Mẹ...... Người mở cửa ra...... Mẹ......" Ngoài cửa, con trai giống như không nghe được âm thanh bên trong tiếp tục kêu to.
"Đáng ghét, ba đáng ghét...... Đem mẹ trả cho con...... Ô ô......"
"Như thế nào? Lần này người nào thắng?" Trong góc cầu thang, có hai người rảnh rang không có việc gì đang len lén thảo luận.
"Xem ra là Shabaka thắng." Pierre nói.
"Nói cũng phải, con trai bị ném ra ngoài cửa, cậu ta không thắng mới là lạ, chỉ là...... hình như đã một tuần lễ rồi, Shabaka lần đầu tiên thắng được thằng nhóc này a!" Byron nhẫn tâm cười nhạo.
"Đúng vậy a...... Tôi xem cậu ta có lẽ là cũng không nhịn được nữa mới phát điên." Pierre tán thành gật đầu. Ai ngờ vợ của mình lại bị chính mình con mình cướp đi, nhất là Shabaka của bọn họ, đối với Chi Liễn tham muốn giữ lấy rất lớn.
"Như thế nào, lần này tôi thắng, anh thiếu tôi 100 Đô-la a!" Byron cao hứng xoa xoa tay, trong mắt toát ra ký hiệu đồng tiền.
"Không thành vấn đề, vậy ngày mai thì sao? Anh cược người nào thắng? Tôi vẫn là chọn thằng nhóc nhỏ kia." Pierre lại đánh cuộc.
"Vậy ta liền chọn Shabaka đi!" Byron đã tính trước rồi nói, anh tính toán xế chiều hôm nay nhìn thấy Shabaka liền nói cho cậu ta biết.
Nếu như ngày mai Shabaka lại ném thằng nhóc kia ra khỏi phòng, vậy anh...... Lại có 100 đô-la rồi.
Ha ha ha! Như vậy có tốt quá hay không?
Bóng dáng của hai người từ trong cầu thang dần dần biến mất, trên lầu hai vẫn không ngừng truyền đến tiếng kêu của đứa bé đáng thương.
← Ch. 17 |