← Ch.06 | Ch.08 → |
Cô không tiếp nhận nụ hôn anh, làm sao biết khi hôn phải hô hấp? Người đàn ông này thật đáng ghét, đã chiếm tiện nghi lại còn khoe mẽ.
Bĩu môi, cô mở to mắt lườm anh một cái.
Bộ dáng xấu hổ cùng không vui của cô làm cho Địch Lạc cười to, gương mặt chói mắt lại mê người.
Tâm Diệp ngẩng đầu lên, đúng lúc cô nhìn thấy, mê muội thật sâu.
Tới quán cà phê lúc nào ư? Cô không biết.
Ngay cả lúc anh cầm hai ly cà phê ngồi xuống trước, cô cũng không phát hiện ra.
"Uống đi, đồ uống này rất tốt." Anh cầm ly cà phê đặt trước mặt cô, khoảng cách gần khiến gương mặt cô hơi đỏ lên.
"A! Anh định dọa chết tôi sao?" Cô lúng túng, lại đỏ mặt.
Trời ạ, cô bị làm sao mà gần đây rất hay đỏ mặt! Hơn nữa hình như đều vì anh.
"Đang suy nghĩ gì? Tại sao ngẩn người?" Nhìn gương mặt tức giận của cô, anh cảm thấy rất buồn cười. Anh phát hiện dường như trêu chọc cô đã trở thành thói quen của anh.
"Đang suy nghĩ tới anh, tại sao lúc nãy anh lại có hành động như vậy." Cô giương mắt liếc anh, cầm cái tách lên uống một ngụm, rồi đặt xuống khuấy nhẹ.
Cô vừa nhìn anh vừa cúi đầu uống một ngụm lại hỏi:
"Tại sao lại không nói gì mà thở hổn hển mang tôi đi? Tại sao đột nhiên tức giận? Còn có... Tại sao lại hôn tôi?"
Thật vất vả mới có dũng khí để hỏi nhưng cô cũng không còn dũng khí nghe anh trả lời, lập tức lại ngẩng đầu ngăn anh trả lời.
"Đừng bảo là, không muốn trả lời, không muốn mở miệng."
Nếu như câu trả lời của anh là không có ý gì, chẳng qua là đột nhiên muốn, cô thề nhất định sẽ giết chết anh, xé xác anh thành tám mảnh.
Dựa trên tính tình đà điểu (tích cách trốn tránh khó khăn), cô không muốn nghe đáp án.
"Vậy còn em?" Hiểu được suy nghĩ của cô, nhưng nếu cô không muốn nghe, vậy anh cũng không muốn giải thích với cô làm gì."Đối với hành động vừa rồi của tôi, em có suy nghĩ gì?"
Anh cũng muốn biết, anh ở trong lòng cô có ý nghĩa không.
Mặc dù trên mặt là nụ cười dịu dàng nhưng có trời biết giây phút này anh đang khẩn trương tới mức nào, trong lòng vô cùng nôn nóng, thậm chí anh có chút lo sợ đáp án của cô.
"Tôi, tôi... Tôi không biết." Vấn đề là chính anh cũng làm cô thấy mê mẩn.
Thực sự mà nói hai người cũng chỉ mới gặp nhau bốn lần, ngoài ra thì không biết gì hơn.
Bọn họ cái gì cũng không phải...
Cũng không đúng bởi vì hiện tại bọn họ đang ngồi ở đây nói chuyện phiếm, mới vừa rồi còn hôn nhau...
Trời ạ! Đừng nghĩ nữa!
"Vì vậy?"
"Tôi không hiểu rõ anh... anh cũng không biết rõ về tôi."
Gặp anh, trong lòng cô có tràn đầy cảm giác vui vẻ, có lẽ là do anh đặc biệt nhưng cô không rõ rốt cuộc đối với cô điều đó có ý nghĩa gì.
"Tôi có cảm giác bị tổn thương." Địch Lạc thấp giọng cười, đôi mắt chăm chú nhìn cô, trong lòng không ngừng đấu tranh.
Cho dù anh không hiểu rõ về cô nhưng anh biết rõ cô rất đặc biệt, ít nhất là đối với anh mà nói.
"Này! Anh còn chưa nói cho tôi biết vì sao lúc nãy lại tức giận?" Tâm Diệp cũng không quên chuyện mình bị anh mạnh bạo lôi đi.
"Không, không có gì, có lẽ là tôi không muốn nhìn thấy em gặp người đàn ông kia!" Giọng nói của Địch Lạc giống như nói đùa, có trời biết lời nào anh nói là sự thật.
"Anh lại nói đùa rồi." Nhưng Tâm Diệp nghe không ra anh nghiêm túc chỗ nào.
"Vậy bây giờ em không bận chứ?" Mặc dù không hiểu rõ suy nghĩ của cô nhưng vì bù lại hành động nông nổi vừa rồi của mình, anh có một kế hoạch.
"Không có! Làm sao vậy?" Tâm Diệp mở to mắt nhìn anh, mặc dù cô cũng thấy hoài nghi trước thái độ của anh nhưng cũng không muốn hỏi.
"Tôi muốn mời em ăn một bữa cơm."
"Anh mời sao? Tôi sẽ không khách khí đâu!"
"Không sao." Địch Lạc nở nụ cười.
"Tâm Diệp, hôm nay cậu giúp tớ đến tập đoàn Lạp Nhĩ Kiệt một chuyến, trao đổi với tổng giám đốc của họ về chương trình biểu diễn được không?" Thiều Lâm cầm cặp tài liệu đưa tới trước mặt Tâm Diệp.
"Xin cậu đấy, tớ cũng đã đi nhiều lần rồi! Tại sao cậu không tự mình đi?" Tâm Diệp chu cái miệng nhỏ, không cam lòng, nhìn Thiều Lâm oán trách.
"Dù sao cậu cũng rảnh rỗi mà! Giúp tớ một chút đi!" Thiều Lâm tỏ vẻ đáng thương, hai tay chấp thành hình chữ thập khẩn cầu.
"Thật là! Trang phục cũng không phải nghiệp vụ tớ phụ trách, vốn còn định dịp này đi chơi xa, không ngờ tới đây lại thành nô tài của cậu." Tâm Diệp bất đắc dĩ đưa tay nhận lấy tài liệu Thiều Lâm đưa.
"Thật là cảm ơn cậu quá, ngày mai mời cậu ăn cơm." Thiều Lâm thở phào nhẹ nhõm, dùng sức ôm Tâm Diệp thật chặt.
"Được rồi!" Tâm Diệp nở nụ cười, gõ lên đầu Thiều Lâm một cái, xoay người đi ra khỏi phòng làm việc.
"Hô! Nguy hiểm thật."
Thấy Tâm Diệp không chút nghi ngờ. nhận lời giúp cô làm việc, Thiều Lâm nhịn không được thở ra một hơi.
"Thật xin lỗi! Tâm Diệp, tớ không cố ý lừa cậu, chỉ là muốn giúp cậu bận rộn một chút." Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
Kể từ khi Ngả Khắc nói cho Thiều lâm, Lạp Nhĩ Kiệt-Địch Lạc là vị hôn phu của Tâm Diệp, cô liền quyết định tác hợp cho Tâm Diệp và Lạp Nhĩ Kiệt- Địch Lạc.
Nhưng mà... Không biết lúc Lạp Nhĩ Kiệt- Địch Lạc biết Tâm Diệp là vị hôn thê của anh sẽ có vẻ mặt gì? Thiều Lâm nhịn không được ác ý nghĩ.
Không phải là anh ta đã biết vị hôn thê của mình chạy trốn? Như vậy... Ai u! Có biết cũng đi theo xem một chút!
***
"Tổng giám đốc, nữ đại diện của Mộng Công Điện đã tới." Thư kí gõ cửa thông báo.
"Mời cô ấy vào." Địch Lạc buông tài liệu trên tay xuống, tựa lưng vào ghế ngồi.
Cửa vừa mở ra, bóng dáng bé nhỏ theo sau lưng thư kí bước vào.
"Chào anh, tôi là người Mộng Công Điện... Địch Lạc?"
Tâm Diệp ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ngay trước mặt cô, lại là anh ta!?
"Là em... Em làm việc ở Mộng Công Điện?"
Đêm hôm đó sau khi hai người chia tay nhau, không có gặp lại, anh định sau hai ngày nữa sẽ đi tìm cô, không ngờ sẽ gặp cô thế này.
"Anh là... Đây tổng giám đốc? Lạp Nhĩ Kiệt- Địch Lạc chính là anh?" Tâm Diệp thích thú tới mức khó khép miệng, dĩ nhiên bị kinh hãi không ít.
"Có lẽ. Tôi đúng là Lạp Nhĩ Kiệt- Địch Lạc."
Địch Lạc phản ứng, không nghĩ tới hai người lại có duyên đến vậy, lại một lần nữa gặp nhau một cách trùng hợp như vậy.
"Trời ơi! Vậy không phải anh là người Thiều Lâm nhắc đến, người thừa kế ngôi vị Bá tước của gia tộc đó sao?"
"Em không cần giật mình như thế." Địch Lạc nhếch môi, hứng thú chỉ chỉ cái miệng nhỏ không cách nào đóng lại của Tâm Diệp.
"Hắc hắc hắc! Tôi không nghĩ tới nha!" Sau khi lấy lại tinh thần, tay chân Tâm Diệp luống cuống cười khan lên tiếng.
"Ngồi đi! Tôi cho người mang cà phê vào cho em."
Địch Lạc phát hiện ra tâm tình của mình đột nhiên trở nên rất tốt, hơn nữa sau khi cô biết thân phận của mình, không hề giống những người phụ nữ khác a dua nịnh nọt, càng làm cho anh cảm thấy vui vẻ.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |