Nói ý của người thân (2)
← Ch.067 | Ch.069 → |
Thời gian lẳng lặng trôi, lần này thì tốt rồi. Kiều Lộ trở lại giúp Cung Bách Hợp chia rẽ bọn họ, trận chiến này còn chưa bắt đầu bọn họđã nội chiến rồi.
Kiều Âu phiền não cào mái tóc, đi tới đi lui trước cửa phòng Lam Thiên Tình không biết bao lần, cuối cùng thở dài một hơi, nghĩ rằng côấy cũng đã tỉnh táo lại. Anh lại ảo não đi tới, gõ gõ cửa phòng, nhưng bên trong không hề cóđộng tĩnh.
"Vợà ~ bảo bối ~ anh xin lỗi ~ vừa rồi anh quýnh lên, anh nói bừa, anh không cóýđó, vợà ~".
Kiều Âu đứng ở cửa phòng nói lời dịu dàng nhỏ nhẹ thật lâu, anh còn không yên tâm dính sát lỗ tai vào trên cửa, nín thở nghe động tĩnh bên trong. Nhưng mà bên trong không có bất kỳ tiếng động gì, ngay cả tiếng cô khóc cũng không có.
Lần này Kiều Âu hoàn toàn luống cuống, phòng tuyến trong đáy lòng hoàn toàn sụp xuống. Anh vào phòng sách lục tung lên tìm chìa khóa, tìm một lúc lâu vẫn không thấy, đúng lúc này TưĐằng trở lại.
Kiều Âu vừa nghe thấy tiếng đóng cửa ở dưới nhà, cả tiếng bước chân lên cầu thang, lập tức vọt ra.
"TưĐằng, sao rồi, cậu đã nói với Ngũ Họa Nhu chưa?".
Nếu như TưĐằng chưa chia tay với Ngũ Họa Nhu, cho dù tìm được Kiều Lộ, cũng không khóđảm bảo được Kiều Lộ sẽ làm ra chuyện gì không lý trí.
Nói đơn giản, Kiều Lộ chính làđứa nhỏ bị người nhà làm hư, Kiều Âu biết rõ chuyện này, cũng bắt đầu hối hận từ nhỏ không nên nuông chiều con bé như vậy, đó không phải là yêu mà là hại con bé.
Ánh mắt Kiều Âu vội vàng, cả mái tóc rối bời, tất cảđều tiết lộ trong lòng anh lo lắng và không yên.
Lúc TưĐằng đang chuẩn bị nói, Lam Thiên Tình chợt mở cửa phòng ra, đôi mắt hồng hồng, hoàn toàn không đểý sự tồn tại của Kiều u, mắt nhìn chằm chằm TưĐằng:
"Anh nói với Tiểu Nhu rồi hả?".
"Tình Tình ~".
Kiều Âu suy nghĩ muôn xông lên ôm chặt lấy cô, lại sợ chọc giận cô, côđứng gần cánh cửa như vậy, nếu như bây giờ cơn giận còn chưa tan, sợ là anh vừa bước thêm một bước, Lam Thiên Tình sẽđóng cửa lại, giữa bọn họ lại cách thành hai thế giới.
TưĐằng kinh ngạc nhìn thoáng qua bộ dạng chật vật sau khi khóc của Lam Thiên Tình, nhìn cô và Kiều Âu một người trong một người ngoài cánh cửa, trong lòng biết nhất định bọn họ cãi nhau vì chuyện của mình rồi.
Vẻ mặt anh không biểu cảm, giọng nói rất nhẹ, nghiêng mặt nhìn Kiều u:
"Còn chưa nói".
Đây chắc chắn là một lần duy nhất TưĐằng không làm theo ý của chủ.
Kiều Âu nhíu lông mày, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn anh:
"Một câu chia tay có khó khăn vậy sao?".
Lam Thiên Tình ở trong phòng thay xong quần áo, ăn mặc chỉnh tềđi ra, trực tiếp tới bên cạnh TưĐằng:
"Đi thôi!".
TưĐằng sửng sốt, xoay người nhìn bóng dáng Lam Thiên Tình đang chuẩn bị xuống lầu, hỏi:
"Thiếu phu nhân, đi, đi đâu?".
"Đi tìm Kiều Lộ".
Giọng nói Lam Thiên Tình nhàn nhạt, nhưng một cây đao cắm vào lòng Kiều u.
Là bởi vì anh nói chuyện không giữđược miệng, cô là người ở cô nhi viện không hiểu được ý nghĩa của người thân cho nên mới có thể thỏa hiệp với anh, ra ngoài tìm Kiều Lộ? Ai nói thỏ con của anh lòng dạđộc ác, vì một câu nói của anh cô có thể ra ngoài tìm Kiều Lộ, vì người bạn Ngũ Họa Nhu biết không lâu có thể gây gổ với anh, thỏ con của anh rõ ràng là người lương thiện.
"Tình Tình ~".
Kiều Âu tràn đầy cảm động vàđau lòng, bây giờ anh chỉ muốn ôm chặt lấy cô, nói vô vàn câu xin lỗi với cô, còn có vô số câu anh yêu cô.
Cánh tay Lam Thiên Tình vừa đặt lên tay vịn cầu thang, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo chậm rãi nghiêng nửa mặt, nghe tiếng Kiều Âu gọi, cô dừng bước lại nhưng không nhìn anh mà nhìn thẳng xuống sàn gỗ:
"Kiều u, em có thểđi tìm em gái anh, cố gắng hết sức lực ít ỏi của em, nhưng mà sau này em sẽ không gọi anh là anh (anh trai) nữa, đứa béđi ra từ cô nhi viện như em, không hề có người thân, làm sao có anh trai được? Em gái anh chỉ có một người là Kiều Lộ, cho tới giờ anh cũng không coi em là em gái, hoặc là người thân! Sau này cũng đừng đứng trước mặt em nói những lời TưĐằng là anh em của anh. TưĐằng cũng làđứa nhỏđi ra từ cô nhi viện, không có người thân, làm sao có anh em? Nếu không phải là anh em của anh, bản thân anh cũng đừng đểýđến cảm thụ của anh ấy nữa".
Lời nói vang lên, Lam Thiên Tình cao ngạo như một con thiên nga trắng, lạnh lùng xoay đầu, nhấc chân đi xuống, mỗi bước đi đều mất sức.
Bóng dáng nho nhỏ càng lúc càng xa, trong lòng Lam Thiên Tình càng nghĩ càng giận, tại sao anh vừa giận thì không giữ miệng nói những câu tổn thương người khác, sau đó quay đầu nói xin lỗi, như là cô nhất định phải tha thứ cho anh?
Chẳng lẽ trên đời này chỉ mình anh tức giận mà nói rồi sau đó không cần chịu trách nhiệm? "Tình Tình, em chờ anh, anh đi thay quần áo". Kiều Âu biết cô giận thật, vì vậy cũng không giải thích với cô, yếu ớt nói một câu, sau đóđáng thương chỉchỉ áo tắm trên người.
Đáng tiếc dù anh giương vẻ mặt anh tuấn giả vờ vô tội và đáng thương, Lam Thiên Tình không hề ngước mắt lên liếc nhìn anh một cái.
"Kiều u! Sau này quan hệ của anh với em chỉ giới hạn trong nuôi và được nuôi! Đứa nhỏ trong cô nhi viện giống em là em gái anh nhận nuôi, không so được người ta là em gái có anh trai ruột, em cũng không thể so sánh, dù sao các người cũng là người có tiền thích nuôi cô bé, nuôi thêm một đứa trẻ mồ côi như em cũng chẳng sao cả!"
Không phải anh không thích nhất cô nói mình là tình nhân của anh sao? Hừ, nói lời độc ai mà không nói được? Cô muốn nói tức chết anh!
Trên lầu, Kiều Ân nghe lời của cô cũng muốn tự tử, cắn răng quay người xông về phòng bắt đầu thay quần áo, vừa thay quần áo vừa gọi Tư Đằng không cho phép xuống lầu lái xe.
Nhưng gọi hai ba lần, không ai trả lời lại anh.
Lúc anh thay quần áo xuống dưới lầu, Tư Đằng đã lái xe đi rất xa.
Qua kính chiếu hậu, Tư Đằng nhìn dáng vẻ chạy ra ngoài đuổi theo của Kiều u, nhàn nhạt mở miệng:
"Thiếu phu nhân, thật sự mặc kệ Kiều thiếu? Không trở lại đón cậu ấy?"
Lam Thiên Tình miệng đang hút sô đa lạnh, giận nghiến răng:
"Không về! Chủ của anh luôn tự cho mình là đúng, chỉ dùng hai chữ để hình dung!"
Tư Đằng chớp mắt mấy cái, không nhịn được mà hỏi:
"Hai chữ gì?"
Lam Thiên Tình cắn ống hút, bật hốt lên:
"Thiếu ngược!".
Không nói gì trong chốc lát, nước Lam Thiên Tình cũng uống xong, lửa giận cũng giảm hơn nửa nhưng vừa nghĩ tới Ngũ Họa Nhu, trong lòng lại khó chịu.
"Tư Đằng, anh đối với Tiểu Nhu và Kiều Lộ như thế nào?"
Tư Đằng lái xe về phía khu náo nhiệt mà Kiều Lộ luôn thích nhất, nghiêng nghiêng đầu, giọng nói bất đắc dĩ kể chuyện đau trong lòng cho Lam Thiên Tình:
"Thiếu phu nhân, giống như em nói, đứa nhỏ đi ra từ cô nhi viện như chúng ta, không có người thân, ai sẽ thật sự để ý đến cảm thụ của chúng ta? Vất vả lắm mới có một Kiều thiếu cưng chiều em, yêu em, cái gì cũng nghĩ tốt cho em. Anh cũng vậy, vất vả lắm anh mới gặp Tiểu Nhu, cô ấy thích anh như vậy, tốt với anh như vậy, giống như trên cõi đời này anh không còn một mình nữa. Đột nhiên nói phải tách ra, anh vừa nhìn thấy cô ấy trong ngực anh cười ngọt ngào như vậy, ngây thơ như vậy, thiếu phu nhân, những lời đó làm sao anh có thể nói ra miệng?"
Lam Thiên Tình cúi thấp đầu, thở dài:
Đột nhiên, giọng nói Tư Đằng hơi khàn khàn:
"Thật ra thì anh cũng không ôm hi vọng. Là do Kiều thiếu nói, hy vọng anh có cuộc sống đầy đủ, cũng trải qua tư vị của tình yêu, là Kiều thiếu nói anh nên buông tay yêu một lần, nhưng khi anh thật sự có tình cảm cậu ấy lại muốn anh lập tức buông tay. Thiếu phu nhân, em có một câu rất hay, Kiều thiếu thật sự thiếu ngược!"
Cứ như vậy, Tư Đằng và Lam Thiên Tình đi trong khu phố sầm uất nên nỗi chân cũng muốn gãy vẫn không phát hiện bóng dáng Kiều Lộ. Trước đó Lam Thiên Tình còn cảm thấy Kiều Lộ nói nhỏ thành lớn, mới mất tích có ba giờ cũng gọi là mất tích?
Nhưng khi trên đường Tư Đằng kể đủ mọi loại chuyện ác liệt làm bậy của Kiều Lộ từ nhỏ tới lớn, Lam Thiên Tình mới biết vì sao Kiều Âu và Kiều Nhất Phàm lại khẩn trương như vậy, cô nàng này chính là một nam nữ!
Đi đến mệt mỏi, trở lại trong xe đến một nơi khác để tìm, lần này Lam Thiên Tình và Tư Đằng coi như tận tâm tận lực, dọc theo đường đi ngoại trừ uống nước, ngay cả cơm cũng không dám ăn, chỉ sợ lúc ăn cơm sẽ bỏ lỡ cơ hội thoáng gặp Kiều Lộ.
Nhưng mà tiểu thư Kiều Lộ lúc này đang thoải mái núp trong phòng làm việc của Cung Ngọc Gia, ăn các đồ ăn vặt lúc trước Cung Ngọc Gia chuẩn bị cho Lam Thiên Tình, thoải mái ngồi dưới máy điều hòa.
Cung Ngọc Gia nâng trán, cúp điện thoại, sưng mặt lên:
"Lộ Lộ, cả thế giới đang tìm cháu đến người ngã người dộ, cháu có nên lộ mặt hoặc nói một tiếng cháu đang ở chỗ cậu không?"
Vừa rồi Cung Ngọc Gia suýt nữa nói cho Kiều Âu rằng Kiều Lộ đang ở đây, nhưng chỉ sợ tính khí tiểu tổ tông nổi lên, từ ban công phòng làm việc nhảy xuống cho anh nhìn.
Hốc mắt Kiều Lộ hơi ửng đỏ, cũng vừa khóc xong, ôm bánh bích quy bổ sung thể lực:
"Hừ! Muốn gặp tiểu hồ ly tinhLam Thiên Tình kia, cuối cùng cả đêm đến bây giờ cô ta cũng không trở lại! Tư Đằng của cháu, Tư Đằng sạch sẽ của cháu, ngay cả nụ hôn đầu cũng mất, không biết là ai làm! "
Với tính tình trẻ con hỏi một đằng trả lời một nẻo của Kiều Lộ, Cung Ngọc Gia cảm thấy hối hận. Ngày hôm qua anh không nên tự mình nhận tiểu tổ tông này, đáng ra phải để Cung Bách Hợp đi đón mới đúng!
"Lộ Lộ, chuyện Tư Đằng yêu đương, cậu cũng có nghe thấy, bạn gái cậu ấy hình như là bạn thân của Lam Thiên Tình, tên là Ngũ Họa Nhu. Đó cũng là một cô bé, lớn như cháu, thích Tư Đằng cũng không có gì không thể."
Phải nói là, lời này của Cung Ngọc Gia tuyệt đối có tâm tư khác!
Về phần có ý đồ gì, nhất định có liên quan đến việc chia rẽ Kiều Âu và Lam Thiên Tình.
Quả nhiên con bé vừa nghe lời này, nhảy dựng lên từ trên salon:
"Cái gì! Sao cậu không nói sớm! Bạn thân của tiện nhân Lam Thiên Tình này không phải cũng giống cô ta, là hồ ly tinh? Cháu nói rồi, Tư Đằng vẫn ngoan ngoãn ở nhà chờ cháu tốt nghiệp đại học trở về, tại sao đột nhiên lại phản bội, yêu bỏ mình, đương nhiên có yêu nghiệt!"
Cung Ngọc Gia còn chưa kịp phản ứng, Kiều Lộ lắc mình tới trước mặt anh, bắt lấy cánh tay anh, lắc mạnh:
"Cậu! Cái người thịt ba chỉ đó đâu, gọi cô ta tới, cháu có lời muốn nói với cô ta!"
Cung Ngọc Gia cố ý ra vẻ bị làm khó:
"Điều này, có vẻ không được tốt?"
Kiều Lộ vỗ bàn một cái, rống lên một câu:
"Cậu có phải cậu của cháu không! Cháu gái cậu bị đục khoét mà cậu cũng không giúp một tay? Nếu cậu không thuận theo, cháu, cháu, cháu sẽ!"
Kiều Lộ nói xong, nhìn xung quanh, kéo bên cạnh bàn nhưng cô ta lại không xuống tay, mắt sáng lên khi thấy cửa sổ, nghiêng mặt bi thống nhìn Cung Ngọc Gia:
"Cháu sẽ nhảy xuống từ cửa sổ!"
Nói xong, cô thật sự chạy tới bên mép cửa sổ!
Cung Ngọc Gia nhịn rất khổ cực, suýt nữa phì cười, may mà con bé này là em gái Kiều u, nếu như là bạn gái Kiều u, chênh lệch thông minh không phải chỉ là một cấp bậc, sợ là con bé sẽ chết vô cùng thảm!
Hơn nữa, khi Lam Thiên Tình tức giận, thích hủy hoại người khác. Khi Kiều Lộ tức giận, chỉ biết tự làm hại mình.
Cung Ngọc Gia ho hai tiếng, vội vàng phối hợp, đứng dậy kéo cô:
"Lộ Lộ, có gì thì nói, cậu có thể gọi người tới cho cháu, nhưng dù sao ở đây cậu cũng là đoàn trưởng, nhỡ đâu cháu ồn ào lớn chuyện, hậu quả của chuyện này, khụ, có thể cậu sẽ vì sự vọng động của cháu, mà phải tự nhận lỗi và từ chức."
Kiều Lộ nghe vậy, lập tức hào hùng vỗ ngực một cái:
"Cậu yên tâm! Cháu sẽ không quá đáng với cô ta, có chuyện gì xảy ra một mình cháu sẽ gánh chịu, cháu sẽ nói với ba và anh cháu, là do cháu bức cậu!"
Tốt!
Cung Ngọc Gia chỉ chờ những lời này!
Không tới 20 phút, Ngũ Họa Nhu đang tiến hành huấn luyện bơi qua nước, bị phó đội trưởng gọi vào phòng làm việc của Đoàn trưởng, mà sau khi cô tiến vào phòng làm việc một phút đồng hồ, Cung Ngọc Gia vốn nên duy trì cục diện hòa bình, tránh khỏi sự nguy hiểm phả sinh, lại lui ra khỏi phòng làm việc, chỉ để lại hai cô bé bên trong, cho dù Kiều Lộ làm gì.
Cung Ngọc Gia từ phòng làm việc chui ra ngoài, chậm rãi đi tới cuối hành lang, gọi điện thoại cho Tư Đằng. Anh biết Lam Thiên Tình có lén dùng di động nhưng anh không có di động của cô.
Tư Đằng nhanh chóng nhận điện thoại, nghĩ rằng Cung Ngọc Gia muốn dặn dò chuyện công tác của Kiều u, ai ngờ, Cung Ngọc Gia lại nói, để Lam Thiên Tình nghe điện thoại của anh ta, còn nói anh ta biết hai người bọn họ đang ở chung một chỗ.
Tư Đằng dường như cảm thấy có gì không đúng nhưng quan lớn một cấp đủ đè chết người, Cung Ngọc Gia so với Tư Đằng, cấp bậc và chức vụ lớn hơn đâu chỉ một cấp?
Lam Thiên Tình nghe thấy điện thoại di động, Cung Ngọc Gia vừa nghe thấy giọng của cô thì trái tim cũng mềm nhũn. Nhưng trong miệng nói ra lại là:
"Tình Nhi, xảy ra chuyện rồi, nhanh trở lại đi! Em gái Kiều Âu tới, buộc tôi dẫn Ngũ Họa Nhu vào phòng làm việc, bây giờ hai người bọn họ đang ở chung một chỗ, không biết phát sinh ra chuyện gì.
Lam Thiên Tình nghe giọng nói vội vàng của Cung Ngọc Gia, trong lòng căng thẳng, lại nghe nói tiểu ma nữ Kiều Lộ gọi Ngũ Họa Nhu đi, còn đơn độc ở chung một chỗ, trái tim lập tức treo lên!
Kiều Âu nhất định rất hung hãn, lại có thân phận đại tiểu thư của nhà họ Kiều che chở, mặc dù Ngũ Họa Nhu có công phu quyền cước nhưng trên thực tế, cô ấy không có nơi nương tựa, cho dù xảy ra chuyện gì, người bị tổn thương nhất định là Ngũ Họa Nhu!
Điện thoại trên tay như bị phỏng!
"Kiều Âu đâu?! Anh không nói cho Kiều Âu sao?"
Lúc này cũng nên nói để Kiều Âu tìm được Kiều Lộ, hơn nữa nên để Kiều Âu đi ngăn cản mới đúng!
Lam Thiên Tình vừa nói một câu, Cung Ngọc Gia lại ấp a ấp úng nói một câu:
"Này, cái đó, tôi nói với Kiều u, vừa gọi điện thoại xong, cậu ấy nói hôm nay cậu ấy có chuyện không về đơn vị."
Có ý gì?!
Phản ứng đầu tiên của Lam Thiên Tình chính là Kiều Âu bỏ mặc, dung túng cho em gái mình giương oai trong đơn vị, làm tổn thương Ngũ Họa Nhu?!
"Tình Tình, anh biết Ngũ Họa Nhu là bạn tốt nhất của em, em đừng vội, anh luôn đứng ngoài khuyên, nhưng bên trong không mở cửa. Tính khí của đứa nhỏ Kiều Lộ này, anh cũng không dám đắc tội, nếu anh không gọi Ngũ Họa Nhu tới, Kiều Lộ sẽ nhảy cửa sổ, con bé nói được làm được!"
Giọng nói Cung Ngọc Gia có 'tác dụng ngược', rốt cuộc thấy Lam Thiên Tình cắn răng nghiến lợi nói một câu:
"Chúng ta lập tức về, anh cứ xem chừng một chút."
Sau khi cúp điện thoại, tâm tình Cung Ngọc Gia rất tốt, đồng thời cũng hiểu, hiểu lầm lần này giữa Lam Thiên Tình và Kiều Âu càng ngày càng nghiêm trọng rồi. Chẳng qua là, anh luôn tự cho mình là thanh cao, vậy mà lại chơi thủ đoạn nhỏ mọn này rồi?
Anh thở dài bất đắc dĩ, trước mặt tình yêu, con người dường như cũng ích kỉ.
Lam Thiên Tình vừa để cho Lam Thiên Tình quay đầu xe, vừa giận sôi vừa nói cho Tư Đằng từ đầu đến cuối chuyện, mà Tư Đằng vừa nghe lại càng tăng tốc độ xe, chỉ sợ ma nữ làm ra chuyện gì tổn thương đến Ngũ Họa Nhu.
Suy nghĩ một chút, anh vẫn không yên lòng, Tư Đằng đưa điện thoại di động cho Lam Thiên Tình:
"Tìm số điện thoại của bộ trưởng Kiều, nói với bộ trưởng Kiều một tiếng là tìm được đại tiểu thư rồi!"
Lam Thiên Tình suy nghĩ một chút, gọi một cú điện thoại cho Kiều Nhất Phàm, nói chuyện tìm được Kiều Lộ, hơn nữa, Lam Thiên Tình còn khóc lóc nói Kiều Nhất Phàm vội vàng đi qua đó, ngăn cản Kiều Lộ làm ra chuyện tổn thươngNgũ Họa Nhu.
Kiều Nhất Phàm vừa nghe, chân mày càng nhíu chặt lại, ông vừa an ủi Lam Thiên Tình, vừa đảm bảo tuyệt đối sẽ không để Kiều Lộ làm tổn thương đến bất kì ai, nếu như Kiều Lộ thật sự làm chuyện tổn thương người khác, lần này Kiều Nhất Phàm tuyệt đối sẽ không dung túng con bé.
Mặc dù nói như thế nhưng Kiều Nhất Phàm đối với hành động của đứa con gái này, thật sự là không thể nào dự đoán được, ông chỉ có thể an ủi Lam Thiên Tình, lại còn chạy nhanh hơn nữa.
"Cái con bé không hiểu chuyện này!"
Trong miệng mắng Kiều Lộ, Kiều Nhất Phàm cũng điện thoại báo cho bộ binh dừng việc tìm kiếm Kiều Lộ.
Bùi Tề Tuyên ngồi bên cạnh ông, bởi vì hôm nay là ngày giỗ của Đoàn Hề Viện, chuẩn bị một chút chuyện cho Lam Thiên Tình tham gia bữa cơm nhà họ Đoàn.
"Sao rồi? Còn chưa tìm được sao? Cô con gái của ông còn dày vò ông hơn cả Đình Đình nhà tôi!"
Kiều Nhất Phàm liếc mắt nhìn ông ta:
"May mà, nhà họ Kiều chúng tôi còn có Tình Tình."
Ý ở ngoài lời, đáng tiếc cho con gái thì còn có con dâu đền bù.
Nhưng mà khi Kiều Âu nhận được tin tức chạy tới đơn vị, Kiều Nhất Phàm và Bùi Tề Tuyên vừa đúng đi đến hành lang, mọi người gặp nhau, một đoàn người đồng loạt nhìn thấy hình ảnh khiến người dao động!
"Tình Tình!"
"Lộ Lộ!"
← Ch. 067 | Ch. 069 → |