Trường trung học Đức Nặc
← Ch.044 | Ch.046 → |
Thời gian lẳng lặng trôi qua, Kiều Âu thân là phó đoàn trưởng trong quân đội, đương nhiên không thể ngày ngày không có việc gì làm chơi bời lêu lổng, nhưng mỗi tuần anh có ít nhất bốn buổi tối nhất định sẽ ở nhà, mà cả bốn buổi tối đều là thời gian anh và Lam Thiên Tình cùng giường chung gối ngọt ngào.
Những ngày vui vẻ đều qua rất mau, trong nháy mắt, cuộc thi cuối kỳ của Lam Thiên Tình đã đến.
Kiều Âu đang suy nghĩ, phải nói chuyện với Lam Thiên Tình thế nào, để cô nhảy qua lớp mười hai trực tiếp vào trường quân đội, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng cô mở đèn chiến đấu ban đêm vì cuộc thi, anh vừa đau lòng lại không đành lòng.
Anh bưng cốc sữa tươi, nhẹ nhàng đi tới bên người cô, nhẹ giọng nói:
"Tình Tình, thật ra không cần khổ cực như vậy".
Người ta đều nói, bỏ ra thì sẽ có hồi báo. Nhưng ở trong thế giới này, là thế giới của quyền lực và thực tế, có bối cảnh của nhà họ Kiều, đừng nói Lam Thiên Tình liên tục ở vị trí thứ nhất, cho dù thành tích của cô ở dưới đáy của trường học, cũng sẽ có thể có tiền đồ rực rỡ.
Lam Thiên Tình đương nhiên biết được suy nghĩ trong lòng Kiều u, cô nhận lấy cốc sữa, uống ực một hơi, liếm liếm đôi môi rồi cười cười với anh:
"Anh, em biết anh và ba rất tốt với em, cũng biết hai người nhất định sẽ an bài chút gì đó cho tương lai của em, nhưng mà em không muốn chỉ làm một bình hoa tốt mã dẻ cùi, nhờ vào khả năng của hai người mà phất lên, em cũng muốn mình có thể trở nên lớn mạnh. Em nghĩ, ba có thể lên làm Bộ trưởng bộ quốc phòng, còn anh cũng có thể làm Phó đoàn trưởng, đây không chỉ có liên quan đến bối cảnh, trong đó có cả mồ hôi và sự cố gắng của hai người, đúng không?".
Cô bé trước mắt nói chữ nào cũng đều có lý, nói cho Kiều Âu nhất thời cứng họng, lại càng ngày càng thưởng thức cô.
Nháy mắt mấy cái, Kiều Âu thử dò xét nói:
"Tình Tình, nếu như anh nói, để cho em tham gia xong cuộc thi lần này, không lên lớp mười hai nữa mà trực tiếp vào trường quân đội, em nghĩ sao?".
Lam Thiên Tình chợt há to miệng nhìn anh, không nói một lời.
Kiều Âu ngượng ngùng cười cười, lúc này đứng trước mặt cô, cầm lấy tay cô, vẻ mặt thâm tình:
"Tình Tình, mấy ngày nay anh đã dọn chỗ trong trường quân đội cho em, em đọc tin tức về hệ xây dựng, làm binh chủng thông tin, binh chủng này khi huấn luyện không cần quá nhiều thể lực, sau khi tốt nghiệp cũng là ngồi trong phòng làm việc.
Anh đã tìm một người có chuyên môn dạy thêm cho em, sau khi tan học em có thể học thêm, em thông minh như vậy, nhất định có thể thành công qua được cuộc thi nhảy lớp."
Lúc nói tới chỗ này, Kiều Âu chợt dừng lại, dưới ánh đèn, ánh mắt anh tuấn ôn nhu như vậy khiến Lam Thiên Tình cảm thấy an tâm.
Cô lẳng lặng nghe hết các tính toán của anh, trong lòng hiểu, anh muốn được cử hành hôn lễ sớm với cô, lấy cô về nhà.
Trong lúc Kiều Âu thấp thỏm, cô chợt cười
"Được!"
Kiều Âu có cảm giác như rơi vào sương mù, anh sửng sốt một chút, sau đó nhếch môi cười, bộ dạng vui vẻ như đứa trẻ có được đồ chơi yêu thích.
"Này, nếu anh muốn, sau này ở cùng với anh trong doanh trại, có được không?"
Lam Thiên Tình suy nghĩ một chút những ngày qua, kể từ khi khai trai tới nay, nộ dạng Kiều Âu luôn như chưa được thỏa mãn dục vọng, cô thở dài:
"Được"
Người đàn ông nào đó cười càng kích động, anh chỉ hận bây giờ không thể ôm cô lên giường gặm cắn một lần
"Vậy, lần sau Tình Tình gặp ba, hãy nói với ba, nói em đổi ý, chờ em đủ 18 tuổi thì chúng ta sẽ cử hành hôn lễ được không?"
Kiều Âu nghĩ tới nghĩ lui, cho dù sắp xếp cho Lam Thiên Tình nhảy lớp, ít nhất phải 3 năm anh mới có thể tuyên bố với cả thế giới cô bé này là của mình, nhưng đủ 18 tuổi kết hôn, vậy thì không cần đến hai năm nữa.
Kể từ ngày nhìn Lam Thiên Tình càng ngày càng duyên dáng, yêu kiều, lại được thưởng thức qua vẻ đẹp và hương thơm của cô, đột nhiên anh cảm thấy cho dù đã nhận giấy hôn thú với cô, nhưng vẫn chưa có cảm giác an toàn, chỉ sợ cô bé là phượng hoàng giương cánh, đột nhiên bay mất.
Có lẽ đây chính là như người ta nói, trong tình yêu luôn lo được lo mất.
"Không được!"
Lam Thiên Tình chợt sưng mặt lên, rút bàn tay nhỏ bé từ trong lòng bàn tay của Kiều Âu ra, lại cầm bút viết viết lên bài tập.
"Anh, anh mau đi ngủ đi, em còn muốn học bài một lát, cho dù không lên lớp 12, em vẫn muốn cuộc thi cuối cùng này, nộp lên một bài thi tốt nhất."
Trái tim có chút mất mát, nhưng nhớ Lam Thiên Tình đồng ý trực tiếp vào trường quân đội, trong lòng anh vẫn vui vẻ.
"Tình Tình mau lên, anh đi làm ấm giường cho Tình Tình."
Giống như con dâu nhỏ xấu hổ đứng dậy, Kiều Âu sải ba bước tới giường, mở chăn chui vào. Lam Thiên Tình không tự chủ được, ngước mắt nhìn sang, anh còn cố ý nằm trên giường, ném mị nhãn cho cô.
Người đàn ông này, Lam Thiên Tình vây vẫy đầu, tránh để anh ảnh hưởng tới cô, nghiêm túc làm bài tập.
Không cần suy nghĩ nhiều, thành tích của cuộc thi cuối kỳ này, Lam Thiên Tình lại xếp thứ nhất. Đây gần như là chuyện thường xuyên kể từ khi Lam Thiên Tình tiến vào học trường trung học Đức Nặc, cho dù là thành tích của cuộc thi nào, cũng đã không còn chuyện thấp thỏm chờ mong.
Nhưng khi lấy được phiếu điểm, nước mắt Lam Thiên Tình lại rơi xuống.
Cô hít hít mũi, không nói gì, lấy trong túi sách cuốn sổ lưu niệm, bắt đầu từ tổ thứ nhất trong lớp học để cho các bạn học của mình lưu lại những ký ức quý giá và những lời chúc phúc.
Thật ra thì, cô vẫn bận rộn việc học tập, bạn bè cũng không nhiều lắm, thậm chí người bên ngoài nhìn vào, cô có vẻ là một cô bé có chứng tự bế. Trước kia cô ăn mặc đồ cũ, thành tích tốt, tất cả mọi người lén lút nói, đứa bé nhà nghèo sớm làm việc nhà, cho nên khắc khổ. Về sau, tin đồn cô được bao dưỡng nổi lên bốn phía, đồ cô mặc cũng sáng sủa hơn nhưng mọi người vẫn nói, không chừng cô lập tức sẽ biến chất.
Khi đó, Lam Thiên Tình luôn cười trừ với những chuyện này, cô nghĩ, mặc cho mọi người muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, dù sao sau này tốt nghiệp, mọi người sẽ đường ai nấy đi, tán lạc tứ phương, ai còn biết ai?
Nhưng khi Kiều Âu nói với cô chuyện sẽ vào trường quân đội, cô thực sự có chút nhớ những người bạn cùng học đã lâu.
Trong lòng cô hiểu, đó không phải là vì quan tâm nhiều đến họ, mà là những người này đã cùng cô vượt qua những gian nan nhất trong đời và lần lột xác rực rỡ nhất.
Chẳng qua cô không biết, lần lột xác rực rỡ nhất, không phải trong thời gian cô mới quen Kiều Âu, mà là sau này khi tiến vào quân đội. Nhưng những điều này đều nói sau.
Khi chủ nhiệm lớp tuyên bố kỳ nghĩ hè chính thức bắt đầu, cũng nói với các bạn trong lớp chuyện Lam Thiên Tình sắp rời khỏi trường trung học Đức Nặc. Chủ nhiệm lớp biết cô vào trường quân đội nhưng chỉ nói là chuyển trường, cách nói này là do Kiều Nhất Phàm giao phó
Các bạn học hai mặt nhìn nhau, đều không thể giải thích được, trường trung học Đức Nặc là trường cấp 3 tốt nhất cả nước, với thành tích của Lam Thiên Tình, còn có thể chuyển đi nơi nào?
Lam Thiên Tình chỉ khẽ mỉm cười, giấu kín cảm giác ưu thương khi biệt ly, cất xong sổ lưu niệm mọi người viết, rời đi trước.
Bởi vì, Tư Đằng đang đợi cô ở bên ngoài, đợi đưa cô đến phòng làm việc của Kiều Nhất Phàm.
← Ch. 044 | Ch. 046 → |