Người đàn ông đáng khinh
← Ch.029 | Ch.031 → |
Lúc tan học, Lam Thiên Tình đeo cặp sách lên lưng, rẽ trái đang định về nhà, không biết tại sao trong đầu không bỏ xuống được nhìn về phía hướng đi về ngôi nhà cũ, ở trong một ngõ nhỏ đã gặp qua quảng cáo chữa trị màng trinh.
Tiếng ve sầu với cây đại thụ đứng yên, từng tia nắng loang lổ như được dùng bút phác thảo, nhẹ nhàng nhợt nhạt vòng quanh bóng hình xinh đẹp của thiếu nữ.
Lam Thiên Tình nghĩ rằng, thừa dịp trong phố nhỏ không có người, cô vụng trộm kéo xuống, chắc là sẽ không có người phát hiện?
Có kinh nghiệm tối hôm qua, bỗng nhiên cô bắt đầu sợ hãi, nhỡ đâu một ngày nào đó Kiều Âu lại một lần t*ng trùng lên não, không thể khống chế được muốn cô, mà cô thì không thể nào ngăn cản được, bản thân cô lại không chịu nổi chuyện xưa, không phải là sẽ bị anh phát hiện sao?
Lần đầu tiên cô nếm được cảm giác giật mình.
Cô hít sâu, bóng dáng mềm mại đi vào trong phố nhỏ, sau đó bắt đầu tìm kiếm tờ quảng cáo nhỏ theo trí nhớ, dọc theo đường đi chậm rãi, cô tránh được vài người. Đợi đến khi thời cơ chín muồi, cô qủa quyết đi đến trước tờ quảng cáo, vươn tay ra chỉ kéo được mộ nửa tờ quảng cáo, là địa chỉ của một bệnh viện tư nhân còn có cả số điện thoại liên hệ.
Lam Thiên Tình nghĩ như vậy cũng được, gọi một cuộc điện thoại nghe cố vấn một chút cũng tốt, vì thế không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, cô nhanh chóng nhét vào trong túi áo.
Chỉ là sau khi cô hoàn thành một loạt các động tác, xoay người lại, đi không được hai bước thì trong phố nhỏ xuất hiện hai bóng dáng quen thuộc, một người từng là chị của cô, Lam Thiên Vân, còn một người là bạn trai của Lam Thiên Vân, cũng là tên côn đồ ở vùng này, một thanh niên xã hội đen.
"Ôi, tôi nói, đây là ai nói, đây không phải là cô em gái dựa vào vẻ đẹp để ra ngoài của tôi sao? Tại sao hôm nay lại đến đây chơi vậy?"
Ánh mắt Lam Thiên Vân liếc về cái kẹp tóc tình yêu trên đầu Lam Thiên Tình, dưới ánh mặt trời chói lọi, trên kẹp tóc có những mảnh vụn bạc nho nhỏ lộng lẫy như đom đóm, bao quanh thành hình dạng tình yêu, giống như vòng sáng thiên sứ, tỏa sáng trên trán của Lam Thiên Tình.
Đó là món quà Kiều Âu tự mình mua cho cô. Lam Thiên Tình vẫn còn nhớ rõ, đó là buổi sáng đầu tiên sau khi vào nhà mới, Kiều Âu không chịu cho cô xuống bếp làm bữa sáng, gọi Tư Đằng mang bữa sáng đến, sau đó ngoại trừ bữa sáng, Từ Đằng còn đưa một cái hộp nhung màu lam tinh xảo, bên trong đựng cái kẹp tóc này.
Lúc Lam Thiên Tình đổi giày trước khi ra cửa, Kiều Âu tự mình đeo kẹp tóc vào bên trai của cô. Lúc đó Lam Thiên Tình còn không biết cái kẹp tóc có điều huyền diệu gì, cho đến một buổi tối cô nằm trên giường, cầm nó trong tay vui mừng ngắm nghía cẩn thận, mới phát hiện trên kẹp tóc có một chữ "Tình".
"Chị, thật khéo."
Theo bản năng, Lam Thiên Tình vừa thấy Lam Thiên Vân là muốn tránh đi, cô đã từng ở cùng một ngôi nhà, đủ các hình ảnh cô bị người nhà bọn họ khi dễ như ác mộng hiện ra trong đầu, Lam Thiên Tình biết, gặp phải cô gái này sẽ không có gì tốt.
Dưới ánh mặt trời, Lam Thiên Vân cười kỳ lạ, bước từng bước về phía Lam Thiên Tình:
"Tình Tình, ngày ngày mày đều sống tốt, hầu hạ kẻ có tiền cũng không cần một cái kẹp tóc nho nhỏ, hôm nay tao sẽ không thoát quần áo của mày, hay là chiếc kẹp tóc này mày đưa cho chị đi."
Ánh mắt Lam Thiên Tình run lên, trực tiếp cự tuyệt:
"Đây là của người khác đưa cho em, em không thể đưa cho chị được. Nếu như chị muốn, em đi lấy một cái cho chị là được."
Ai ngờ, Lam Thiên Vân vừa nghe được lời này, hai mắt tỏa sáng, cô ta cười xấu xa nói với bạn trai bên cạnh:
"A Lượng, em biết anh luôn nhớ thương cô em gái này, hôm nay tiện nghi cho anh, đến người cô ta lục lọi! Anh thích sờ chỗ nào thì sờ chỗ đó, nhưng mà tìm được tiền thì hai ta chia đều! Cái kẹp tóc kia của cô ta cũng lấy xuống cho em!"
Lam Thiên Vân nói xong, tên con trai đáng khinh cong thắt lưng lên, vừa xoa xoa tay, vừa bước về phía Lam Thiên Tình.
"Tình Tình, đừng ra vẻ, em bị đưa đến chỗ Chu Tuấn ngủ cùng người ta, thân mình đã sớm bẩn, chuyện này mọi người đều biết, em ngoan ngoãn để cho anh sờ vài cái, giao tiền ra, bằng không anh sẽ không chỉ sờ vài cái đâu!"
Trong ngõ nhỏ tồi tàn mà hiu quạnh, bóng dáng Lam Thiên Tình kéo dài trên vách tường đá, hàng mi thon dài nhíu lại thật chặt, từng bước lui về phía sau, cho đến khi sau lưng sát vào tường đá lạnh lẽo.
"Anh đừng tới đây! Anh lại gần chút nữa tôi sẽ gọi người! Tôi sẽ báo động!"
Tên con trai đáng khinh cười một tiếng, vươn tay chụp vào bộ ngực của Lam Thiên Tình, Lam Thiên Tình trừng lớn mặt bảo vệ mình, theo bản năng nhấc chân lên đá, tên con trai đáng khinh dường như đã đoán được vào lúc này cô sẽ ra chiêu, hắn ta nhanh chóng lui một bước, vươn tay ngăn lại đầu gối của cô.
Lam Thiên Tình vừa thấy hắn ta né đi, tay hắn vừa muốn vươn lại, cô nhào lên ôm cánh tay của hắn ta há mồm cắn một cái, vết cắn này rất ngoan độc mà mạnh mẽ. Tên con trai đáng khinh đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, nâng tay đẩy đầu của cô, không đẩy được thì nắm tóc của cô kéo lên trên.
Lam Thiên Tinh dây dưa với hắn ta, miệng cắn càng chặt, chịu đựng đau đớn trên đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp chảy hai dòng lệ.
"Mày là con tiện nhân cầm tinh con chó! Mau nhả ra cho tao! Bằng không hôm nay tao ghết chết mày!"
Tên con trai đáng khinh buông tay ra, trong lòng bàn tay cầm một nắm tóc, sau đó hắn ta tát một cái, vừa muốn đánh vào mặt cô thì Lam Thiên Vân giơ tay ngăn lại.
"Đồ ngốc! Anh làm cái kẹp tóc của tôi hỏng rồi!"
Lam Thiên Vân vẫn luôn quan tâm đến cái kẹp tóc xinh đẹp, vừa rồi nó bị nắm chặt, cô ta ở bên đau lòng, sợ nó sẽ bị tên con trai đáng khinh kia làm hỏng rồi, cái đó nhìn một cái chính là hàng được tinh luyện, hàng cao cấp, rất mỏng manh!
← Ch. 029 | Ch. 031 → |