← Ch.047 | Ch.049 → |
Tôi tiếp nhận chỉ trích. Tôi thừa nhận, lúc ấy là tôi giận đến hồ đồ rồi, mới có thể coi hắn là loại người như vậy. Tôi cũng thừa nhận, là do tôi bị chuyện hắn và Nhiễm Du ăn tối cùng nhau kích thích, cho nên ấm đầu, liều mạng nói ra những lời này. Vì vậy, tôi nguyện ý nói xin lỗi.
"Tôi nói, đó là một hiểu lầm, anh có thể bình thường trở lại." Tôi không muốn nói nhiều, đứng dậy muốn đi.
Chỉ là, theo tiềm thức tôi nghĩ rằng nếu tôi động thì sẽ bị bắt trở về.
Cho nên, đầu ngón tay của hắn mới vừa chạm vào cánh tay tôi thì tôi đã thuận thế ngồi trở lại ghế salon.
Tôi nói, đây là phản ứng tiềm thức, cho nên, sau khi tôi ngồi nguyên vị, hắn sửng sốt, tôi cũng sửng sốt. Hai người cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau chằm chằm, không khí có chút biến hóa bất thường, dường như...... Không ăng thẳng như thế.
Sau giây lát, hắn mở miệng có chút kinh ngạc: "Sao cô giống như con lật đật thế? Gẩy nhẹ một cái là lắc?"
"Tôi sợ anh khống chế sức lực không tốt, làm đau tôi." Tôi thành thực nói.
Lông mày của hắn từ từ chau lại, lửa giận từ đáy mắt bay lên: "Tôi đối với cô tệ thế sao?"
Tôi nghiêm nghị thanh minh:"Tôi nói, là tôi sợ anh khống chế sức lực không tốt, chứ không nói anh cố ý làm như vậy."
"Bách Khả!" Hắn chợt cất cao âm điệu, rất dễ nhận thấy, thanh minh của tôi không hề làm giảm đi tức giận của hắn.
Tôi bất đắc dĩ nói: "Tôi nói đều là nói thật, anh tức giận cái gì? Chẳng lẽ, anh muốn nghe tôi nói: Âm Tam Nhi, anh rất thô lỗ, rất khốn kiếp?"
"Kẽo kẹt kẽo kẹt kẽo kẹt......" Lửa giận thăng cấp, hắn bắt đầu nghiến răng.
"Nhỏ lại, chúng ta ầm ĩ láng giềng sẽ lo lắng, lại nghĩ rằng chúng ta gây gổ, chúng ta đều cần nghỉ ngơi." Tôi lý trí phân tích cho hắn nghe.
"Mẹ nó!" Hắn đột nhiên đứng lên.
Tôi sợ hắn biến thân thành khủng long bạo chúa, theo bản năng co rụt vào trong salon, nhưng không ngờ, hắn chỉ giận dữ trợn mắt nhìn tôi một cái, rồi xoay người đi. Chỉ có điều, hắn không trở về phòng ngủ, mà là đi vào bếp. Tôi đoán chừng chắc hắn khát, hoặc là quá tức, muốn tìm ít đồ dập tắt lửa.
Hiện tại không đi, còn chờ đợi đến khi nào à?
Tôi thầm kêu một tiếng, lấy thuấn di thần công đã thất truyền thật lâu chạy vào phòng ngủ, nhưng điều làm tôi ấm ức bóp cổ tay chính là:
Tôi vừa tính đóng cửa, một móng vuốt thon dài, có lực, nhìn qua muốn cắn một cái đã thò vào.
Tôi dùng thân thể chặn cửa, vỗ vào móng vuốt sói: "Đi ra ngoài, đi ra ngoài, nghịch ngợm bị cửa kẹp đấy!"
Được rồi, tôi thừa nhận, tôi là muốn trêu chọc cho chủ nhân của móng vuốt sói cười, như vậy, tôi liền có thể nhân cơ hội đóng cửa.
Chỉ tiếc là, ngưỡng cười của chủ nhân móng vuốt sói tương đối cao, Âm Tam Nhi không những không cười, còn mạnh mẽ chen vào phòng ngủ.
"Tôi thật sự là không muốn gây gổ." Tôi không thể làm gì mà nói.
"Tôi không phải tới gây gổ." Vẻ mặt của hắn bình tĩnh khác thường, nhưng, đáy mắt lại có cảm xúc mãnh liệt như ba đào (sóng lớn).
Tôi bị hắn nhìn chằm chằm mà dựng hết tóc gáy, theo bản năng lui về phía sau, hắn chợt vươn cánh tay, kéo tôi ôm vào trong lòng, nói: "Tôi cho rằng em không nghe thấy, tôi cho rằng em quên, tôi cho rằng em không về nhà."
Hắn liên tục ba lần "tôi cho rằng" làm tôi hoàn toàn nhớ lại, trên bàn trong phòng ăn bày la liệt thức ăn đã nguội lạnh, trong tủ lạnh vẫn để cái bánh sinh nhật tôi nướng buổi trưa.
Thật ra thì, lần thứ nhất hắn "cho rằng" là sự thật. Trước hôm đi bái tế cha mẹ tôi, hắn nói với tôi, còn một tuần nữa là đến sinh nhật hắn, hắn không muốn phô trương, không muốn người khác giúp hắn ăn mừng. Chỉ muốn ở trong nhà ăn một bữa sinh nhật thật đơn giản. Lúc ấy tôi đang như đi vào cõi tiên, nghe thì có nghe, nhưng lại không vào não, mặt hắn đen lại rồi rời đi, tôi dùng không ít thời gian mới chắp vá được những tin tức kia lại.
"Không sao, sinh nhật của anh anh làm chủ. Đúng rồi, tôi có quà tặng cho anh." Tôi tránh khỏi ngực của hắn, từ trong tủ đầu giường lấy ra một hộp quà màu xanh dương, đưa tới trước mặt hắn, nặng nề nói: "Sinh nhật vui vẻ."
Hắn chỉ nhìn tôi chằm chằm, chứ không đưa tay ra nhận.
Tôi đưa hộp quà tới phía trước lắc lắc: "Cầm a."
Hắn nhận hộp quà, buồn bã nói: "Em biết sao?"
Tôi cười chua chát: "Không biết."
Tôi hiểu, hắn hỏi, tôi có biết hắn và ai cùng trải qua sinh nhật hay không. Tôi trả lời, không biết, là bởi vì, có một số việc, nói ra sẽ đả thương người, sẽ đau đớn thấu tim!
Hàng mi dài của hắn rũ xuống, chiếu ra hai cái bóng nhỏ, che lại cảm xúc nơi đáy mắt hắn.
"Ngủ ngon." Tôi kéo cửa phòng ra, ý bảo hắn rời đi.
Hắn nhướng mi lên, cánh môi giật giật.
"Đi ngủ đi, tôi mệt mỏi." Tôi đẩy hắn đi ra ngoài, khóa lại cửa phòng.
Đêm nay, tôi không hề chợp mắt mà thức đến trời sáng, bởi vì đụng phải lỗ mũi thật là đau, đau khiến tôi không cách nào ngủ được.
Hôm sau khi r ửa mặt thì tôi nhìn thấy sống mũi sưng đỏ, hai mắt tối đen, giống như nữ quỷ bị nghiện. đáng sợ nhất chính là, nữ quỷ kia còn nhìn tôi nhe nhe răng.
"Trời ạ a a!!!" Tôi và "nữ quỷ" đồng thời che mặt, thật ra thì, tôi muốn đập gương "đuổi quỷ". Chỉ là, nhắm mắt mà phá hoại đồ đạc thì rất tổn hại, cho nên, tôi mới lấy tay che mặt.
Bộ dáng này nhất định khiến người ta không nhận ra, vì muốn mình giống như một sinh vật bình thường trong nhân gian, tôi coi mặt mình như vách tường, bôi kem nền lên, tỉ mỉ chà xát hai lần, sau đó phủ phấn khô, dán lông mi giả, vẽ mắt dài ra, bôi đậm bóng mắt.
Sau khi đại công cáo thành, thay bộ váy rộng rãi màu khói, mang giầy cứng, áo khoác nhỏ. Soi gương một lần nữa —- nữ quỷ bị chính chủ đánh bại!
Thật may là, trường học của tôi chỉ chú trọng đến tinh thần của học sinh, không quá quan tâm đến diện mạo, bằng không, tôi nhất định sẽ trở thành mục tiêu kiểm tra của tổ chức, chỉ có điều, trước khi đến trường học, tôi đã dọa Âm Tam Nhi giật mình.
Nhưng, trách nhiệm này cũng không phải do tôi, là hắn chọc tôi trước, cửa vừa mở ra, hắn nhìn thấy "sắc đẹp" của tôi đây thì sắc có chút kinh hãi mặt của.
"Cô uống lộn thuốc?" Hắn kinh ngạc nói.
"Thì có lẽ a... !." Tôi nhe răng cười một tiếng, còn chớp chớp hai hàng lông mi giả thật dài.
Mày rậm của hắn nhíu chặt: "Rửa đi."
"Đây chính là thời gian tôi hy sinh bữa điểm tâm để vẽ lên, rửa đi thật lãng phí." Tôi tránh qua hắn, đi tới tủ lạnh cầm hộp sữa chua, vừa cầm ống hút đâm vào hộp, vừa đi ra cửa: "Tôi phải đi học, anh tự giải quyết bữa ăn sáng đi, a, đúng rồi, sau khi tan lớp tôi về biệt thự thăm bà nội, tối sẽ không trở lại."
"Đi tìm bà nội tố cáo?"
"Chuyện con nít đó tôi đã sớm không làm." Giọng nói của tôi nhẹ nhàng, bước đi nhẹ nhàng, nhưng trong lòng có mùi vị không giải thích được: "Tôi không khiến cho người ta bất tỉnh đâu, đừng lo lắng."
"Cô đứng lại!" Hắn tiến lên ngăn cản tôi, nhưng, tôi nhanh hơn một bước.
Phịch một tiếng, cánh cửa tách rời hai người chúng tôi, tôi một đi hai chạy vọt vào trong cầu thang, chạy xuống ba tầng mới đi thang máy, mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng, đã thành công bỏ rơi con sói vừa sáng sớm đã muốn bốc lửa.
Đến trường học, tôi ngủ cả một buổi, tan lớp thì một bạn học nam cười nói: "Em gái, giáo sư Dương trừng cậu tới lé cả mắt rồi."
Tôi khoát tay nói: "Đúng là cậu không chú ý quan sát ánh mắt của ông ta, ánh mắt của ông ta vốn chính là lé."
Bạn học nam lắc lắc ngón tay: "Ý của tôi là, ông ta bình thường mắt cũng đã lé rồi."
Tôi chớp chớp hàng lông mi giả thật dài, bộ dáng rất ngây thơ: "Vậy lần sau tôi thay đổi vị trí ngủ, nói không chừng có thể chó ngáp phải ruồi sửa lại cho ông ấy."
Bạn học nam phá ra cười to: "Cậu thật thú vị, có bạn trai chưa?"
Tôi quay đầu quan sát hắn, gương mặt tà mị, vóc người như đậu phụ khô, ánh mắt đang phóng ra tia lửa điện xèo xèo.
"Không có, chỉ là, tôi muốn tìm một người có đôi mắt bình thường." Tôi dọn dẹp xong bài thi, dưới ánh mắt trợn trắng của hắn đi ra khỏi phòng học. Đang cười khúc khích, một cô gái mang mũ lưỡi trai màu đỏ mũ lấy một tốc độ khiến Lưu Tường hâm mộ nhào vào trong lòng tôi, cái đầu nhỏ phấn kích cọ cọ vào tôi: "Cô nhỏ, rốt cuộc tôi tìm được cô rồi!" Dáng điệu kia, giọng nói kia, giống như là phải xuyên qua thiên sơn vạn thủy mới được gặp tôi vậy.
Lão đại chậm rãi theo kịp nói: "Cô ấy khiến lão Tam phiền chết rồi, điện thoại của em không thông, cô ấy muốn biết em có đi học hay không, ước chừng đã giày vò lão Tam khoảng hai giờ."
Tô Mạt chu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Nếu không có Âu cơ tương ở đó, hắn nhất định sẽ bóp chết tôi."
"Giáo sư Dương rất nghiêm túc, đi học không cho mở điện thoại di động." Tôi buồn cười xoa xoa cái đầu nhỏ của Tô Mạt, "Cô không phải đi học sao?"
"Trường học của chúng tôi đang tổ chức đại hội thể dục thể thao, tôi không muốn tham gia, xin nghỉ ba ngày, tính cả hôm nay chỉ còn có hai ngày, chúng ta cùng nhau chơi đùa thôi." Cô ta tiếp tục cọ cọ trong lòng tôi, thật ra thì, Tô Mạt cao hơn so với tôi, tư thế như vậy thật rất khó khăn.
Vì để tránh cho cô ấy bị trật cổ, tôi kéo giãn khoảng cách của hai người, cười híp mắt nói: "Không thành vấn đề, tôi mời cô đi ăn cơm trưa, nói cho cô biết, trường của chúng tôi có thành tựu nhất chính là căn tin."
"Oa tốt oa, muốn ăn đậu phụ khô." Lúc Tô Mạt nói lời này, thì bạn học nam vừa rồi mới phóng điện với tôi vừa lúc đi tới.
Tôi phù một tiếng bật cười, đậu phụ khô rất có dinh dưỡng, tôi quyết định, buổi trưa sẽ ăn.
← Ch. 047 | Ch. 049 → |