← Ch.43 | Ch.45 → |
Mọi vấn đề là sự trùng hợp trời đất xui khiến.
Khúc Tâm Nhu đang rơi vào trong ma chướng đau đớn mới, cũng là thứ khiến cô thoát ra khỏi trong nỗi đau trong quá khứ.
Khúc Tâm Nhu ngơ ngác, ánh mắt lúc sáng lúc tối. Và rồi bóng tối hoàn toàn được xua tan, trong mắt cô chỉ còn lưu lại bóng dáng phản chiếu của Hoắc Liệt.
"A Liệt, em đau." Khúc Tâm Nhu đã khôi phục thành Khúc Tâm Nhu trước đó. Cô thẳng thắn, ngoan ngoãn và dính người, dù rất kiêu ngạo nhưng cô vẫn biết làm nũng với Hoắc Liệt.
Trong lúc Khúc Tâm Nhu kêu đau, tiểu huy*t giữa hai chân cô càng co rút chặt hơn.
Trong nháy mắt, tầm mắt của Hoắc Liệt di chuyển xuống phía dưới của cả hai. Dưới ánh sáng mờ ảo trên TV, anh nhìn thấy một dòng chất lỏng màu đỏ tươi đang chảy ra từ nơi hai người kết hợp, nó dính vào da thịt trắng như tuyết của Khúc Tâm Nhu.
Màu đỏ vô cùng chói mắt, 𝖐í↪️-𝖍 𝐭𝖍íc-♓ huyết mạch của Hoắc Liệt sôi trào, 𝒽●𝖆●〽️ m●⛎●ố●ռ tình dục một lần nữa bùng cháy.
"Khúc Tâm Nhu, em phải nhớ kỹ, người làm em đau là anh, không phải người khác, là Hoắc Liệt anh! Nếu bắt đầu rồi, thì anh sẽ không dừng lại." Hoắc Liệt trầm giọng tuyên thệ.
Sự bắt đầu này, không chỉ là cuộc 𝒽🅾️🔼*𝐧 á*❗ ngày hôm nay, mà là "Cả đời".
Khúc Tâm Nhu vừa mới khôi phục bình thường, đẩu óc cô còn ngơ ngẩn, cô nào có ý thức được rốt cuộc Hoắc Liệt đang nói gì, cô thậm chí không biết kế tiếp sắp phát sinh chuyện gì.
Cho đến khi, một trận đau đớn nữa tấn công cơ thể cô.
"A... ưm..." Giọng điệu của Khúc Tâm Nhu khi phát ra hoàn toàn thay đổi.
Hoắc Liệt đang làm như lời tuyên bố, đã bắt đầu thì sẽ không kết thúc. Anh thể hiện năng lực của phái nam, với vóc người cường tráng và khỏe mạnh dưới sự vận động cường độ cao nhiều năm, đây chính là lợi thế của anh.
Côn th*t ứ má*𝖚 bành trướng tiến thật sâu vào trong cơ thể Khúc Tam Nhu, nó xông qua vị trí không còn màng trinh, đi thẳng tới nơi sâu nhất trong hoa kính, vách tường th*t hoàn toàn bị căng ra.
Cơ thể tiếp xúc chặt chẽ, trái tim cả hai dường như cũng chung một nhịp đập và một tần số.
Đối với Hoắc Liệt mà nói, việc đang làm là những gì anh đã tưởng tượng, đã ⓗ●🅰️●𝖒 〽️⛎●ố●п trong một thời gian. Cuối cùng anh đã có thể hợp nhất 👢_ïⓝ_𝒽 𝖍_ồ_ռ và thể xác với cô gái anh yêu sâu đậm.
Còn đối với Khúc Tâm Nhu mà nói, cô vẫn đau đớn, ý thức của cô trôi lơ lửng. Trong cơn đau xuất hiện một ↪️_ả_𝐦 𝖌ï_á_🌜 т_ê ԁạ_ⓘ rất xa lạ.
Hoắc Liệt nhận thấy rằng sau khi đã cắm toàn bộ 𝐩-ⓗâ-𝖓 ✞♓â-𝖓 vào trong cơ thể Khúc Tâm Nhu, cô phản ứng tốt hơn rất nhiều so với dự đoán của anh. Sự lo lắng của anh đã được tháo gỡ, anh bắt đầu mãnh liệt ra ra vào vào.
Sức lực toàn thân Hoắc Liệt đều tập trung ở vị trí giữa hai chân, anh liên tiếp một ra một vào, tốc độ càng lúc càng nhanh... Càng lúc càng mạnh...
"A... A Liệt... A..."
Cơ thể Khúc Tâm Nhu không ngừng lui về phía sau, nhưng dưới người cô là sô pha ⓜ*ề*m ɱạ*❗, cho dù cô bị đè xuống thì cũng nhanh chóng bật lại vị trí. Ghế sô pha giống như đang phối hợp với động tác của Hoắc Liệt, làm anh thuận lợi tiến vào càng sâu hơn.
"A Liệt... To quá... Rất trướng... A Liệt... A... Em rất khó chịu..."
Khúc Tâm Nhu không thể trốn tránh, cô thử vặn vẹo người né tránh trái phải, nhưng mà cánh tay Hoắc Liệt giống như tường đồng vách sắt, anh hoàn toàn không cho cô cơ hội này.
Ban đêm dài đằng đẵng, Hoắc Liệt thật vất vả mới chờ tới được giây phút này.
Hoắc Liệt nâng đôi chân mềm nhũn của Khúc Tâm Nhu quấn quanh eo mình. Sau khi hoa huy*t của cô hoàn toàn nở rộ, anh phát huy bản năng điên cuồng thuộc về dã thú, anh ưỡn hông, côn th*t to cứng liên tục tiến công.
"A... A Liệt... Quá nhanh..."
Khúc Tâm Nhu không ngừng 𝐫ê*𝐧 𝖗*ỉ, cơ thể trắng như tuyết dưới động tác va chạm mãnh liệt của Hoắc Liệt, theo tiết tấu lúc lên lúc xuống. Cơ thể cô giống như con thuyền nhỏ 𝓃*𝒽*ấ*𝖕 𝖓♓*ô theo làn sóng cuồn cuộn trên biển khơi, trôi nổi lênh đênh. Hoắc Liệt chính là ngọn hải đăng duy nhất của cô.
Sô pha co giãn như lò xò là điều kiện phối hợp tốt nhất với Hoắc Liệt.
Hết lần này đến lần khác Hoắc Liệt đè Khúc Tâm Nhu xuống, tính năng đàn hồi của sô pha rất tốt, nó lại hết lần này đến lần khác đưa Khúc Tâm Nhu trở về.
"A... A Liệt... Nhẹ một chút... A... Hức..."
Một lần nữa Khúc Tâm Nhu nhắm chặt hai mắt, tuy nhiên hoàn toàn khác lúc trước, tất cả sự sợ hãi và bóng tối trong cô đều không còn, trong cơ thể cô chỉ còn lại nhiệt độ ռ·ó·ռ·ℊ 🅱ỏ𝖓·🌀 và κ●hⓞ●á●ⓘ 🌜ả●𝐦.
Ở trong đêm mưa đen kịt hơi lạnh, nhưng Hoắc Liệt t.𝖔á.т 𝖒.ồ ♓ô.𝒾 vì nóng, theo động tác lên xuống, của anh, mồ hôi nhỏ giọt trên người Khúc Tâm Nhu, bầu ⓝ𝖌ự_🌜 trắng như tuyết của cô bị 𝐜·ọ 𝐱·á·𝐭 đỏ bừng.
Khúc Tâm Nhu càng nóng, trong tiểu huy*t càng ướt đẫm, giống như mồ hôi trên người cô thông qua phương thức này chảy ra ngoài.
Từng dòng d*m dịch bị côn th*t của Hoắc Liệt kéo theo ra ngoài, chất lỏng chảy xuôi xuống kẽ 𝖒_ô_𝐧_🌀 Khúc Tâm Nhu và dính vào sô pha màu đen. Trên sô pha lưu lại vết nước ướt nhẹp, tỏa ra một mùi hương d*m đãng, chồng lên một chỗ với vết 𝐦á-ⓤ lúc trước.
"A...Hức... A Liệt... Không muốn...Hức..." Khúc Tâm Nhu nức nở, cô nhu nhược và đáng thương cầu xin anh buông tha.
Vào lúc này Hoắc Liệt không thể dừng lại. Trong đầu anh ngoại trừ h*🔼*m 𝖒*⛎ố*𝖓 tùy ý phát t. iết ◗_ụ_c 𝐯_ọռ_ℊ thì chính là suy nghĩ thử nghiệm các tư thế mới để giày vò Khúc Tâm Nhu, triệt để chiếm lấy cô.
ԁ.ụ.↪️ 𝐯ọn.𝖌 chiếm hữu của Hoắc Liệt vô cùng mãnh liệt, điều này cũng do 𝐡🔼*𝐦 Ⓜ️υố*n đã bị tích tụ trong thời gian dài và không được giải phóng.
Hoắc Liệt vừa mạnh mẽ cắm rút, vừa quan sát gương mặt đỏ bừng của Khúc Tâm Nhu. Anh nhìn dáng vẻ hít thở khó khăn của cô, anh nhanh chóng đ·â·〽️ mạnh thẳng vào hoa tâm, anh muốn nhìn cô ⓡ-υ-ռ 𝐫-ẩ-🍸 và mất khống chế.
"A Liệt... Nhẹ một chút... A Liệt... Chậm... Chậm một chút..." Hoắc Liệt nổi lên tà tâm trêu đùa Khúc Tâm Nhu.
Khúc Tâm Nhu bị anh liên tiếp đâ●𝖒 𝖛à●𝖔 cơ thể, cô không còn sức để vùng vẫy. Cô chỉ có thể mềm oặt nằm ngoan ngoãn cho anh chơi, tứ chi của cô chống đỡ, lúc lắc dưới động tác điên cuồng của người đàn ông.
"Khúc Tâm Nhu, gọi một lần nữa, gọi anh là A Liệt." Cả người Hoắc Liệt thấm đẫm mồ hồi, cơ bắp căng phồng. Anh si mê âm thanh yêu kiều và 𝐪𝖚ÿ·ế·𝐧 𝖗·ũ của Khúc Tâm Nhu.
Hoắc Liệt dùng côn th*t cứng rắn va chạm thật mạnh, côn th*t mang ra càng ngày càng nhiều d*m thủy.
"A Liệt..." "Tâm Nhu."
Hoắc Liệt ghé vào bên tai Khúc Tâm Nhu, anh nghiêm túc và tình cảm gọi tên cô.
Tên của Khúc Tâm Nhu giống như một khối sắt ռó𝐧·ⓖ 🅱️·ỏ𝐧·𝖌, đóng dấu ở trong trái tim anh.
← Ch. 43 | Ch. 45 → |