← Ch.37 | Ch.39 → |
Về đến nhà, Ngôn Nại nhìn Ngôn Diễn bằng ánh mắt khác thường rồi tự giam mình trong phòng, cô không từ bỏ trong nháy mắt tìm ra cách, cô mở đèn trên bàn lên, sau đó mở bản thảo ra chuẩn bị quay một bộ phim mỗi một khó khăn, nhìn xem một chút có thực hiện được ý tưởng của cô không.
Vấn đề tiền bạc thì dễ giải quyết, cô có bạn tốt như Phương Đình Na, anh trai thì có bạn thân là Cố Tiêu, bọn họ cũng không thiếu tiền, đều là có những người có thể cho mượn tiền. Chính cô đây cũng có một chút.
Ngôn Nại gửi cho nghệ sĩ ở công ti một vài ca khúc sau khi bàn bạc với Ông Ngôn và cùng công ti thương lượng, mỗi một ca khúc cũng tốn không ít tiền. Ông Ngôn không có giữ lại số tiền này, tất cả đều cho cô, đây là cô ứng nên mới có được, cô còn chưa sử dụng quá một phần..
Ngôn Nại bây giờ có được những ca khúc, nếu số phận đã đưa cho cô thì thuộc sỡ hữu của cô rồi, cô có quyền sử dụng và xử lý chúng. Ông Ngôn cấp tiền cho cô, cô rất thản nhiên nhận lấy. Hiện tại phải đóng phim, cô phải lấy toàn bộ ra, số tiền này không nhiều thế nhưng cũng không ít.
Ai làm đạo diễn đây? Chẳng phải có sẵn sao, Ngôn Diễn không phải muốn làm đạo diễn? Cho anh một lần thực hiện lý tưởng, lần này nếu như thành công, anh hẳn là có thể bắt đầu như một con người mới, hết thảy anh sẽ trở nên khác xưa; thất bại, coi như là thực hiện được ước mơ đi, để cho tài năng anh sau này không có gì phải tiếc nuối.
Nghĩ lại anh trai sống cũng không dễ dàng gì, bị ép từ bỏ ước mơ của bản thân, ngoại trừ đặt sâu trong tim thì không biết làm gì hơn, anh đối với ước mơ đều dành rất nhiều tình cảm cư nhiên lại bị Ngôn ba ép giấu đi. Lần trước đi xem Phong Lăng Khiên chụp hình, tài năng của anh lại cùng tên đàn kia đùa giỡn, cô nhớ kỹ hình dáng anh trai hoài niệm và hâm mộ người ta. Không biết dịp tết Phong Lăng khiên làm gì, cũng quay phim sao, trong khoảng thời gian này cô đều không nghe được tin tức gì của anh ta.
Vấn đề ở đây là diễn viên cô phải thông qua đã, , phải nhiều người cùng nhau thảo luận, tạm thời để sang một bên.
Kế tiếp là kịch bảnphim điện ảnh, cái này nói giản đơn cũng giản đơn, cô cũng từng xem qua một bộ phim khinh điển. Nói khó cũng khó, cô biết nội dung của phim, thế nhưng phải thế nào để đem một bộ phim ngắn thành kịch bản phim?
Hay là dùng miệng đọc rồi tìm người viết lại? Không, Ngôn Nại quyết định tự mình biên soạn kịch bản.
Trước đây xem bóng đá, cô không thích xem loại phim khoa trương này, cô nghĩ nháo lên, cũng không có ý tưởng gì. Thế nhưng chỉ cần là Kiều Jenny lôi kéo nàng cùng nhau xem bóng đá, cô dù không thích xem cũng sẽ xem, cũng sẽ cùng Jenny xem cho xong, cô thích bầu không khí khi cùng với Jenny xem rất vui vẻ. Tính tình của cô có thể nói là điềm đạm nho nhã, nhưng kỳ thực là rất ghét cái thể loại này.
Ngôn Nại nhớ lại hồi ức cô xem phim điện ảnh, một bộ phim rất nhanh xuất hiện trong trí nhớ của cô, cứ như là phản ứng tự nhiên, nàng vừa nghĩ tới phim điện ảnh, bộ phim tong ký ức tựa như nhảy ra ngoài.
Mười ba tuổi Kiều Jenny nói: Đồ sộ, tốt, rất tốt, thiếu chút nữa bụng tớ bị cười đến hỏng luôn, người ta nói đây là bộ phim đáng xem, quả nhiên không sai.
Mười lăm tuổi Kiều Jenny nói: Đồ sộ, lần trước xem phim, tớ rõ ràng cảm thấy là rất buồn cười, thế nào lần này tớ muốn cười cũng cười không nổi, còn có chút muốn khóc, cảm giác này thật khác lạ.
Mười bảy tuổi Kiều Jenny nói: Đồ sộ, lại lôi kéo cậu xem phim một lần, phim kết thúc, hiện tại tớ thật là khổ sở, cho cậu mượn vai cho ta khóc một.
Sau đó Ngôn Nại không có cơ hội cùng kiều Jenny xem lần thứ tư, nhưng kiều Jenny cùng cô nói cô đều nhớ, đó là Jenny xem bóng xong liền nói lên cảm nghĩ của mình, hiện tại cô nhớ lại, đồng thời hiểu được cảm nghĩ của Jenny, có thể là bởi vì ở người cô có cái bóng cao quý của Ngôn Diễn.
Cô từng xem qua《 Đầu Danh Trạng 》 và 《 Tập Kết Hào 》 cũng tốt, thế nhưng cô lại ưng bộ《 Đại Thoại Tây Du 》, bây giờ muốn xem bộ phim này cảm xúc lúc đó rất nhiều, trong cái tốt lộ ra cái bi thương, đã trải qua một ít chuyện, cô là đã trưởng thành, không còn là cô gái cái gì cũng không hiểu.
Nghĩ lại chuyện cũ giờ lại thấy lúc đó thật ngớ ngẩn, hết thảy đều theo gió đi, nhưng tận xương tủy thật bi ai và bất đắc dĩ nha. Ngôn Diễn trước đây nếu như đối với Thẩm Hoan Tình tốt một chút, thì sẽ không phát sinh những chuyện của sau này.
.
Ngôn Nại cô cảm nhận 《 Đại Thoại Tây Du》như thế nào? Cô sẽ không thay đổi toàn bộ tình tiết của phim, đặc biệt Jenny nói qua có rất nhiều chỗ mang tính địa phương kinh điển. Cô giữ nguyên phong cách của bộ phim, nhưng cô sẽ sửa chữa vài chỗ, có thể dùng kịch bản nên cô nghiêm túc hơn rất nhiều.
《 Đại Thoại Tây Du》 chính là phân thượng bộ và hạ bộ (không hiểu luôn), thời gian quảng bá phim quá dài, đồng thời cũng bất lợi cho chiếu phim và tuyên truyền. Ngôn Nại áp sát nội dung vở kịch, trừ đi một ít từ địa phương, Ngôn Nại hoàn thành xong《 Đại Thoại Tây Du》, đây là cô nhịn năm đêm làm.
Cô luôn là học sinh giỏi của lớp, lần này để viết kịch bản, ngay cả trường học trong cô cũng không đến, trong lòng cô không nén được tình cảm mãnh liệt đang dâng trào, cô còn sợ dư lại thời gian thiếu dùng, điện ảnh kịch bản sau khi ra ngoài, cô còn muốn thương lượng với Ngôn Diễn chuyện này. Còn muốn gom góp tài chính, muốn tìm diễn viên tốt, lại chuẩn bị quay chụp cần chờ một chút chuyện, cần tiêu hao số tiền đối lớn.
Ngôn Nại đem kịch bản sửa đến thỏa mãn, cặp mắt gấu trúc của cô liền sáng hẳn lên. Cô cẩn thận đặt kịch bản vào cặp, không kịp chờ đợi cô liền chạy đến công t, kịch bản vốn đã hoàn thành, cô muốn tìm Ngôn Diễn bàn chuyện đóng phim.
Ngôn Diễn sau sự kiện "Vợ trước bạt tai trước cửa", thành thục lên không ít, đem anh của ngày xưa xóa đi. Không có Ngôn ba và Ngôn Nại quản lý công việc của anh, anh cũng sẽ tự động đến công ty xử lí một vài chuyện nhỏ, nhưng lúc này qủa thật anh nhịn không được. Tay anh cầm bút, văn kiện được đưa đến phòng làm việc của anh rồi còn một đống báo cáo.
Cửa ban công không có đóng, Ngôn Diễn nhìn Ngôn Nại hấp tấp chạy vào, Ngôn Nại dùng cặp mắt gấu trúc kia gặp anh khiến anh không khỏi nhíu mi. Mấy ngày nay cô rất hay bỏ ăn, anh có hỏi qua cô, nhưng cô không nói.
"Anh trai, em tìm anh bàn chuyện này." Ngôn Nại cởi túi sáchcô đem túi sách để lên bàn làm việc của Ngôn Diễn, rồi xoay người đóng cửa chính của phòng làm việc, ngoài cửa có người của Dung Qúy Hàn, kế hoạch của cô không thể để hắn biết.
"Em gấp cái gì mà gấp? Nhìn em người đầy mồ hôi, anh cũng sẽ không chạy mất, nói đi, có chuyện gì?" Ngôn Diễn đặt bút xuống, thân thể anh lười biếng dựa vào ghế.
Ngôn Nại mang một cái ghế tới ngồi bên người Ngôn Diễn, sau đó từ túi sách cô lấy ra kịch bản, "Anh hai, anh..." Lời đến khóe miệng nhưng cô còn chưa chuẩn bị lời nói tốt, cô cần một chút thời gfian để nghĩ sẵn trong đầu.
"Em nói đi, chớ nhìn anh chằm chằm mà cười khúc khích." Ngôn Diễn lần đầu tiên thấy em gái ngốc như vậy, khó có được như lúc này, anh luôn thấy cô lúc nào cũng nghiêm túc..
"Anh hai, em biên soạn một quyển kịch bản phim, em nghĩ đem chuyển thành phim điện ảnh, anh tới làm đạo diễn có được không?" Cô không thể trực tiếp nói cho Ngôn Diễn, cô phải quay được bộ phim.
Mỗi một một biên kịch đều mong muốn chính mình tự biên soạn kịch bản có thể chuyển thành phim điện ảnh, Ngôn Diễn nói, "Quá tệ kịch bản đem tới anh cũng không nhìn, em cứ ngoan ngoãn sáng tác cá khúc, bởi vì em, lúc này ba ba thật cao hứng, em nên tiếp tục cố gắng." Ngôn Diễn không tin Ngôn Nại cô có thể viết ra kịch bản tốt, kịch bản không giống như là viết ca khúc, nó cần người sáng tác cảm nhận thực thụ, phong phú như từng trải qua, tri thức phải rộng một chút, không phải anh cho là Ngôn Nại nhỏ tuối viết không được, mà anh cho rằng chính là cô từng trải quá ít, không viết ra được những ý nghĩa sâu của kịch bản.
"Anh cũng hãy xem trước kịch bản của em, sau khi xem xong rồi anh có quyết định làm đạo diễn hay không cũng không muộn. Những người của Hội Đồng Quản Trị trong công ty này không phải đều xem thường chúng ta sao? Bọn họ càng là khinh thường chúng ta, chúng ta càng phải đấu tranh! Cuối năm Hạ Tuế Phiến không chỉ có Ngôn Thị muốn quay phim điện ảnh, các công ty giải trí khác cũng vậy, em mong muốn phim điện ảnh của chúng ta đoạt giải nhất, chứng minh là chúng ta có thực lực. Anh hai, em tin tưởng anh có thể trở thành một đạo diễn ưu tú... Chúng ta cùng nhau phấn đấu... Rồi chúng ta cùng nhau chứng kiến thời khắc kỳ tích! Chúng ta tạo ra phim điện ảnh có khả năng thu hút khán giả." Ngôn Nại càng nói càng kích động, diễn thuyết cứ như tuyên ngôn mà nói ra hết, một câu cuối cùng cũng mạnh mẽ vô cùng.
"Em mấy ngày nay đang suy nghĩ chuyện này? Hội Đồng Quản Trị công ty đối với anh có ý kiến gì không anh không quan tâm, em thật muốn đem kịch bản chuyển thành điện ảnh, anh giúp em chính là, bất quá nghìn vạn lần em đừng nói muốn thực hiện ước mơ của anh là đạo diễn, còn của em là làm biên kịch... Em gái à, em thật không có trình độ, bên người bán hàng hay nhân viên chào hàng so với em còn nói tốt hơn." Ngôn Diễn đưa mắt liếc nhìn Ngôn Nại, ước mơ làm đạo diễn đối với anh như một chuyện cấm, vừa đụng sẽ đông, thế nhưng Ngôn Nại kêu anh giúp cô, anh đã đáp ứng.
Ngôn Nại lúng túng cười, tài ăn nói của cô không tốt, cô theo Ngôn Diễn nói, "Có anh ra quân, em nhất định thực hiện được ước mớ làm biên kịch, nói không chừng còn có thể ôm một giải kiên kịch xuất sắc."
"Tỉnh đi, trời còn chưa tối, thời gian em nằm mơ còn chưa tới." Ngôn Diễn cười nhạo nói.
"Anh hai, chúng ta việc chúng ta đóng phim không thể cho ba ba biết, không thể để bất kì ai trong công ty biết. Nếu không chúng ta không đạt tới hiệu quả Nhất Minh Kinh nhân, ba cũng sẽ không đồng ý với chúng ta. Kịch bản này anh xem trước một chút, có chỗ nào không tốt anh liền nói với em, em liền sửa chữa." Ngôn Nại nói nghiêm túc, cô cầm kịch bản trên tay đưa cho Ngôn Diễn.
"Có thể gạt ba là chuyện khó, em lại đi nghĩ như thế nào?" Ngôn Diễn tiếp nhận kịch bản, anh nhìn về phía Ngôn Nại.
"Em sẽ xin nhà trường cho ra ngoài học một thời gian, chúng ta có thể đi sang nơi khác chụp, có chút điện ảnh quay lại điều không phải có phong bế thức sao?Anh trai, trước đây chẳng phải thiếu chút nữa anh trở thành đạo diễn rồi sao, anh khẳng định có biện pháp giúp chúng ta không bị phát hiện?" Ngôn Nại nói, cô thầm nghĩ giấu diếm được tai mắt ngầm của Dung Qúy Hàn. Ba sẽ không phải lúc này mà quan tâm đến anh em bọn họ, chờ phim mở máy, ba đã biết cũng sẽ không ngăn cản, hơn nữa trước khác nay khác, trước đây ông phản đối Ngôn Diễn làm đạo diễn, hiện tại không nhất định lại phản đối. Cô như vậy đối anh trai nói, bất quá là cho anh một lý do tại sao phải lén quya bộ phim này.
Ngôn Diễn không nói nữa, hắn mở ra kịch bản bắt đầu xem. Vô luận là nam người hay là nữ, nghiêm túc là lúc đẹp nhất, Ngôn Diễn chìm đắm vào những tình tiết trong kịch bản, bộ dáng nghiêm túc của anh rất mê người, ngoài cửa sổ mặt trời đang lặn, nó chiếu vầng quang vào khuôn mặt xinh đẹp của anh, làm anh tăng thêm một tia tươi đẹp.
Ngôn Nại không có tinh thần thưởng thức, cô nằm sấp ở trên bàn làm việc, đôi mắt nhẹ nhàng khép lại, hô hấp của cô đều đặn, hương vị ngọt ngào đang ngủ.
Ngôn Diễn hắn rơi vào những tình tiết đặc sắc trong kịch bản khó có thể thoát ra được, giữa kịch bản có rất nhiều điểm sáng, mỗi một chỗ điểm sáng cũng có thể trở nên tịnh hành, sau đó sẽ trở thành kinh điển. Vừa mới bắt đầu anh đối với đề nghị của Ngôn Nại không có hứng thú gì, anh đồng ý với cô chỉ là muốn giúp cô một tay mà thôi, hiện tại anh nhìn quyển kịch bản này, nội tâm anh như có bị một cây đuốc đốt nóng, hừng hực ** đang không ngừng lăn lộn, nhiệt tình của anh như bị đốt, anh quyết định sẽ làm đạo diễn bộ phim này.
Chỉ trong chốc lát anh lại thâm sâu bắt đầu kịch bản theo ý mình, hoành hành ngang ngược, đã từng một tình cảm chân thành tha thiết trước mặt anh, anh không có quý trọng, chờ mất đi mới biết hối tiếc đã không kịp... Ngôn Diễn khổ bật cười, con bé Ngôn Nại sao lại viết anh chứ?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chúc đại gia tiết nguyên tiêu vui sướng!
Cảm tạ độc giả "Joeeee" đưa một chỗ lôi!
Cảm tạ độc giả "g12160" đưa một chỗ lôi!
Cảm tạ độc giả "Chu chu phương phương" đưa một chỗ lôi!
Cảm tạ độc giả "Vi tịch" đưa một chỗ lôi!
Cảm tạ độc giả "maomao" đưa một chỗ lôi!
Cảm tạ độc giả "JessicaLIU" đưa một chỗ lôi!
Hướng mọi người chào!
Mọi người xem văn là giải trí, tôi làm văn là hứng thú, nguyên do là ca khúc và kịch bản có vấn đề, tôi tự nhận là tôi đây tiêu chuẩn không viết ra được tác phầm kinh điển. Bả nguyên sang kịch bản dọn vào tiểu thuyết, cặn kẽ viết xuống hữu quan nội dung, giá văn chỉ sợ sẽ rất dài.
Nữ chính không phải là bởi vì hứng thú muốn làm "Sáng tác người", văn bên trong cũng có nói cô ở phương diện này có tài năng. Về phần có nhớ kịch bản và rất nhiều ca khúc hay không, cô cũng không giống đem bán sỉ như mua ca khúc và kịch bản ra bên ngoài. Một người đối với bộ phim và một ít ca không nhớ được sao? Đặc biệt đối của tác phẩm mình thích hoặc là coi trọng nhiều lần, tôi nghĩ tất cả mọi người đều có khả năng hát rất nhiều ca khúc, đối với âm nhạc học âm nhạc viết một ca khúc không phải là chuyện khó.
Lần trước nói Tịch Tư trúng đạn chảy máu 3 tiếng đồng hồ, nơi bị thương, chảy máu nhiều và chảy ra lượng máu ít và quyết định hắn có chết hay không... Khoa trương là có. Có người hỏi hắn không kịp gọi điện thoại, vì sao không gởi nhắn tin? Là bởi vì hắn thấy vào phòng thấy Ngôn Nại, hắn suy nghĩ ngây ngô một hồi.
Clarence, tôi sẽ không đem anh viết hủy đi hoàn toàn, đầu truyện đã định sẵn anh là nhân vật tốt.
Tôi biết do tôi viết văn có nhiều khuyết điểm và không đầy đủ, tôi hữu dụng lòng đang viết, chưa có đủ địa phương tôi sẽ sửa. Qua hết năm lại đi làm, trên tay nhiều việc, áp lực hơi lớn.
Cảm tạ sự ủng hộ của mọi người!
← Ch. 37 | Ch. 39 → |