← Ch.11 | Ch.13 → |
Tôi gõ cửa, rồi mở cửa bước vào phòng. Hằng đang nghe nhạc từ điện thoại, chiếc váy giờ chỉ phủ ngang hông, che thân dưới, còn ngực thì Hằng dùng một tay che chắn cho có. Có vẻ cô bé cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Tôi hỏi:
- Mấy vết hằn còn thấy rõ không em?
Hằng cúi xuống nhìn rồi nói:
- Hình như hết rồi anh.
- Ừ vậy mình chụp nha.
- Dạ.
Hằng đứng lên, trong khoảnh khắc đó, tôi chiêm ngưỡng trọn vẹn thân trên của Hằng. Rồi cô bé quay lưng về phía tôi, bỏ váy xuống ghế, và vẫn che chắn như thế đi vào vùng đánh đèn.
Những tấm ảnh đầu tiên tôi chụp là từ phía sau của Hằng, cả đứng lẫn ngồi, rồi sau đó là chụp nghiêng. Tôi bắt đầu di chuyển nhiều hơn, và nhìn thấy trọn vẹn thân hình của Hằng. Ngực Hằng không lớn, nếu không nói là nhỏ, nhưng cô bé có ưu điểm đẹp là thân hình cân đối, bụng phẳng, eo nhỏ và nhất là đôi mông đầy đặn, căng tròn. Tôi cũng không cảm thấy bối rối nữa, một phần là vì chụp không ra ảnh đẹp. Chụp hình nude khó, rất khó. Tôi vừa chụp và điều chỉnh thông số, góc chụp, thay đổi hơn chục composure, chỉ được vài tấm nhìn tàm tạm, còn lại rất nhạt nhẽo.
Hằng bắt nhịp được và tạo dáng khá tự nhiên, không còn gượng gạo như lúc đầu. Tôi chụp cũng thoải mái hơn, rồi tôi nghĩ ừ thì cô bé cũng đã cởi quần áo trước nhiều người rồi mà. Tôi nhẩm thử, nếu đúng như Hằng kể thì tôi là người thứ tám thấy Hằng khỏa thân, sau người yêu đầu của Hằng, năm người khách mua dâm và ông sếp tôi. Như vậy là tám người. Rồi tôi nhẩm xem Hằng là cô gái thứ mấy khỏa thân trước mặt tôi. Những hình ảnh lướt qua trước mắt tôi như tua phim, bạn gái, người tình một đêm, rau. Hằng chắc là người thứ chín. Có thể là thứ mười hoặc thứ mười một, nhưng không ít hơn thứ chín.
Tôi bỗng có cảm giác là tôi hoang đàng hơn cả một con cave.
Tôi bảo tạm nghỉ một chút, rồi tôi ra ngoài hút thuốc. Lần này, điếu thuốc không làm tôi bình tĩnh lại, mà lại còn đẩy những suy nghĩ của tôi nhanh hơn và phức tạp hơn. Cô gái khỏa thân trong phòng chụp là bạn gái của sếp tôi. Cô gái đó còn là gái hoàn lương. Cô ta cởi quần áo trước mặt tôi là để chiều theo ý muốn của tôi, vì không muốn tôi làm lộ quá khứ của cô ta. Rồi tôi tự hỏi, tôi đang làm cái quái gì vậy? Tôi đã quyết định là để yên cho cô ta làm lại cuộc đời, đã quyết định không đòi hỏi gì rồi mà. Tại sao tôi lại còn bày ra trò chụp nude này.
Rồi tôi trấn tĩnh lại. Tôi sẽ ngừng buổi chụp, tôi đã hành tội Hằng nhiều rồi. Mà thực tình có chụp nữa cũng thế, hôm nay tôi cũng có vài tấm khá, vậy là tốt cho lần đầu tiên chụp ảnh nude rồi.
Tôi đưa máy ảnh cho Hằng xem lại toàn bộ ảnh đã chụp. Tất cả các ảnh đều không thấy mặt Hằng, theo đúng thỏa thuận. Trong lúc Hằng ngồi xem ảnh, tôi nhìn Hằng, cảm thấy cô bé đang rất thoải mái, không có vẻ gì là miễn cưỡng. Tôi chợt nghĩ thôi nhìn thêm chút nữa, rồi sẽ không bao giờ làm phiền Hằng nữa, sẽ không bao giờ bắt tội cô bé nữa.
Hằng xem ảnh xong, đưa máy cho tôi. Tôi nói:
- Hôm nay chụp như vậy là được rồi em. Thật sự anh không có khiếu trong lĩnh vực này, hôm nay chụp như vậy cũng có được nhiều ảnh. Anh sẽ chép ảnh cho em nếu em muốn, và sẽ giữ bí mật tuyệt đối những tấm ảnh này. Anh hứa.
Hằng suy nghĩ một chút, rồi cô bé hỏi:
- Có chuyện gì vậy anh?
- Không có chuyện gì em.
- Anh nói là chụp nhiều, có thể chụp đến chiều. Hồi nãy anh bảo tạm nghỉ chút, giờ lại bảo nghỉ luôn. Nếu anh định nghỉ thì sẽ không nói tạm nghỉ hồi nãy.
- Anh...
- Em nghe mấy đứa bạn em kể về anh, khi anh chụp anh rất say mê. Với lại, anh chụp đến khi cả anh và người mẫu bắt nhịp được thì anh mới chụp nhiều, đó mới là lúc anh chụp đẹp nhất. Em và anh vừa mới bắt nhịp thì anh lại bảo nghỉ, không phải cách của anh.
Hằng quả thật rất tinh tế. Tôi đứng lên, thu dọn dàn máy, rồi nói:
- Anh không muốn chụp nữa.
- Tại sao?
- Anh chỉ muốn thử, anh cảm thấy anh không hợp, anh cũng không thích thể loại này nữa. Anh rất vui vì em đã giúp anh.
- Anh không thoải mái đúng không? Vì em là bạn của anh Lâm? Hay vì em là một con điếm?
- Hằng à, đừng nhắc đến chuyện cũ nữa, em phải bỏ qua để tập trung cho hiện tại và tương lai. Đừng tự dằn vặt em nữa. Anh không xem em là gái điếm, chuyện đó hoàn toàn qua rồi.
- Vậy là vì anh Lâm hả? Em đã nói là em giữ bí mật mà.
Tôi im lặng. Hằng đứng lên, đi về phía tôi, vẫn khỏa thân.
- Em rất biết ơn anh. Hồi đó, nếu anh đòi thế này thế nọ để giữ bí mật, em chưa chắc sẽ đáp ứng hết được. Nhưng anh không đòi hỏi gì cả, anh lại còn động viên em. Em nghĩ vậy thì anh muốn gì, em cũng sẽ đáp ứng. Chuyện làm người mẫu cho anh chụp không có gì to tát, nhất là khi anh đã hứa không cho thấy mặt em, không để ai biết em làm người mẫu nude. Em sẵn lòng mà. Không giúp được anh, em áy náy lắm.
Tôi không biết nói gì. Hằng nói tiếp:
- Mình đi ăn trưa nha anh, rồi chiều chụp tiếp. Không thì hôm khác chụp tiếp.
- Anh không muốn chụp nữa, anh nhờ vả em vậy là nhiều lắm rồi. Em giúp anh trải nghiệm một thể loại nhiếp ảnh, trải nghiệm này không phải ai cũng có cơ hội. Sau này anh có muốn chụp nude nữa thì phải nghiên cứu thêm nhiều, khi đó tính sau. Giờ em mặc quần áo vào đi, em giúp anh vậy là nhiều lắm rồi, anh rất biết ơn em.
Hằng vẫn đứng đó. Tôi lấy tay xoay vai cô bé lại, rồi đẩy vào lưng Hằng đến tận góc phòng, chỗ có rèm che. Rồi Hằng cũng mặc quần áo vào. Khi cô bé bước ra, trang phục chỉnh tề, tôi nhìn Hằng mà vẫn mường tượng được cô bé đang khỏa thân.
Mở cửa cho Hằng về trước, tôi lên phòng chụp, đánh một giấc đến giữa buổi chiều, rồi đem chìa khóa lên công ty anh bạn để trả.
Bộ ảnh đó tôi cũng xử lý, cũng thử nhiều thủ thuật khác nhau để chỉnh, nhưng chưa thật sự thấy tấm nào đẹp. Việc chỉnh chỉ để tôi xem cũng làm mất đi nhiều động lực. Rồi sau này lười, nên vẫn chưa có tấm ảnh nào được xử lý đến nơi đến chốn.
Về phần Hằng, tôi vẫn giữ quan hệ với Hằng ở hai góc độ, một là bạn gái của sếp, hai là thành viên của một nhóm PG. Tôi giữ bí mật của Hằng, và tôi tôn trọng cô bé. Tôi thấy được rất nhiều mặt tốt của cô bé, tôi biết nhiều hơn về gia cảnh của Hằng, về học lực của Hằng, tôi càng thêm tin vào câu chuyện Hằng kể cho tôi nghe, và không bao giờ quan tâm đến quá khứ của Hằng nữa.
← Ch. 11 | Ch. 13 → |