Bệnh viện tâm thần Thành Tây
← Ch.133 | Ch.135 → |
Edit: Frenalis
"Nếu ngày nào cũng ăn như vậy không khéo em sẽ thành người mập mất thôi.
"Không sao đâu." Anh cười mờ ám, "Ban đêm chúng ta tập thể dục nhiều hơn một chút thì tự nhiên sẽ giảm cân."
Tôi lườm anh không nói gì, sao trước kia không thấy anh không đứng đắn như vậy nhỉ?
Ăn tối xong chúng tôi đi xem phim, là một bộ phim kinh dị trong nước, trong rạp căn bản không có nhiều người.
Xem được một nửa, đột nhiên anh ẩn mình không hiện thân nữa và trèo lên người tôi, tôi giật nảy mình, vội vàng hỏi: "Anh làm gì vậy? Đây là rạp chiếu phim, nếu anh có ý tưởng gì thì khi về nhà rồi hãy nói được không?"
Anh nháy mắt với tôi nói: "Sao vậy, em không nghĩ làm việc đó ở đây sẽ thú vị hơn sao?"
"Ở đây là nơi công cộng!" Tôi muốn đẩy anh ra, nhưng anh giữ hainp tay tôi lại, tiến đến gần hôn lên mặt tôi nói: "Tối như bưng, chỉ có hai ba người, lại còn ngồi cách xa như vậy, sợ cái gì?"
Nói xong anh hôn lên môi tôi.
Tôi giãy giụa một hồi nhưng cũng không dám làm ra động tĩnh gì lớn nên đành mặc kệ, kết quả anh càng càn rỡ hơn, vậy mà anh thật sự làm chuyện kia ở tại đây.
Ở phía sau bộ phim đang nói về cái gì tôi đã không còn biết nữa, toàn bộ cuộc triền miên tôi đều cắn chặt răng không dám kêu ra tiếng.
Tên gia hoả này đúng là một cỗ máy vĩnh viễn không biết mệt, phải mất gần một tiếng mới xong việc, bộ phim cũng vừa vặn kết thúc, anh tỏ vẻ thoả mãn và đắc ý nhìn tôi, tôi tức giận trừng mắt liếc anh một cái, cũng không để ý tới anh, xách túi rời đi.
"Sao vậy, em giận à?" Anh bắt kịp và thì thầm vào tai tôi.
"Biến đi." Tôi trả lời đơn giản thô bạo.
"Đừng giận, không phải em cũng thoải mái sao?" Chu Nguyên Hạo nhẹ nhàng nắm vai tôi, "Ngày mai anh phải ra ngoài, em xem như là cho anh trải nghiệm đi."
Tôi hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
"Trịnh thúc đưa tin tới nói là Thần Nông Giá gần đây xảy ra chuyện lạ. Hai đội leo núi vào núi đều chết ở bên trong, anh muốn đi xem một chút."
Tôi không khỏi hỏi: "Có nguy hiểm không?"
"Nguy hiểm." Anh gật đầu, "Nhưng nguy hiểm thường có kỳ ngộ, nếu không mạo hiểm thì thực lực của chúng ta làm sao có thể tăng lên nhiều như vậy trong một năm?"
Tôi vội nói: "Em cũng đi."
"Đừng vội." Anh nói: "Thực lực của em còn rất thấp, tuy rằng gặp nguy hiểm có thể hoá giải, nhưng cũng không thể quá mức liều lĩnh. Anh đi trước dò đường."
Tôi không phản bác được, chỉ có thể nhẹ gật đầu.
Sáng hôm sau khi tôi thức dậy sớm thì anh đã đi rồi, tôi nhìn chiếc giường trống không, cảm thấy có chút bực bội
Tôi chưa bao giờ khát khao sức mạnh mình tăng nhanh như bây giờ.
******
Liên tiếp lên lớp mấy ngày đều không có chuyện gì xảy ra, rất yên bình, ngược lại tôi cảm thấy có chút không quen.
Hôm nay là cuối tuần, tôi muốn tìm xem có sự kiện linh dị nào để làm không nên lên mạng tìm, tìm thấy một trang web công khai dành riêng cho những việc liên quan đến linh dị.
Tôi tạo tài khoản ngay lập tức, liền được dẫn đến một liên kết, mở nó ra xem thì là diễn đàn "Mười ngôi nhà ma ở Sơn Thành".
Tôi lướt xuống và phát hiện đa số chỉ là chuyện thường ngày, nhà ở nào đã từng xảy ra án mạng giết người tàn bạo, đều có tin đồn bị ma ám, đọc đến phát chán.
Ban đầu tôi hơi thất vọng, nhưng khi nhìn thấy căn nhà đứng thứ tư, hai mắt tôi sáng lên.
Bệnh viện tâm thần Thành Tây được xây dựng vào những năm đầu của Trung Hoa Dân Quốc, ban đầu là một bệnh viện bình thường, sau giải phóng mới được chuyển đổi thành bệnh viện tâm thần để giam giữ những người mắc bệnh tâm thần không ai chăm sóc.
Đến những năm thập niên 80, bệnh viện có nhốt một số kẻ điên tàn ác, đều là những kẻ cuồng sát giết người vô số. Theo tình hình lúc đó, tất cả bọn chúng đều phải bị kết án tử hình nhưng vì nhà tù không đủ, mà bệnh viện tâm thần Thành Tây có an ninh rất nghiêm ngặt, nên trước tiên cứ nhốt bọn chúng ở đó, sau khi xét xử định tội thì sẽ đưa về vùng nông thôn để xử bắn.
Nhưng trước một ngày diễn ra phiên toà xét xử công khai, một vụ hỏa hoạn đã xảy ra ở bệnh viện, ngọn lửa lớn bùng cháy gần như suốt đêm và thiêu rụi hầu như toàn bộ bệnh viện.
Sau khi dập tắt lửa, ngày hôm sau nhân viên cứu hỏa bước vào bệnh viện và nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng như Địa Ngục.
Trên mặt đất khắp nơi đều có xác chết, nhưng không phải do chết cháy, trước khi ngọn lửa bùng phát bọn họ đã chết rồi, tình trạng chết rất thê thảm, tứ chi đều không còn.
Ở phần sâu nhất của bệnh viện là một tòa nhà nhỏ ba tầng, là tòa nhà chăm sóc đặc biệt, tất cả những người trong tòa nhà đó đều là những kẻ điên cuồng sát tội ác ngập trời.
Khi cảnh sát ập vào toà nhà đó, mọi người bên trong đều đã chết, đến khi dọn dẹp thi thể mới phát hiện một bệnh nhân tên An Kiến Quốc đã mất tích.
An Kiến Quốc này trước khi bị bắt từng được người dân gọi là "quỷ khát máu", hắn đã giết hơn sáu mươi người ở khu vực phía Tây Trùng Khánh, đáng sợ nhất là hắn đem những người kia cắn cho đến chết.
Cách hắn giết người giống như một con thú hoang, hắn mài hết răng và ẩn mình trong đêm, khi nhìn thấy người nào đó đi một mình, hắn sẽ lao vào đánh người đó bất tỉnh rồi kéo về tầng hầm dưới nhà hắn. Sau đó tạt nước làm cho người đó tỉnh dậy, rồi bắt đầu cắn từng miếng từng miếng thịt trên người của đối phương.
Có những trường hợp nạn nhân bị cắn đến mức chỉ còn lại bộ xương nhưng người đó vẫn còn sống.
Một tên điên khủng khiếp như vậy mà thoát ra được ngoài xã hội thì phải làm sao? Cảnh sát đã phái rất nhiều người đi tìm An Kiến Quốc, nhưng An Kiến Quốc tựa như đã biến mất khỏi thế gian này, không một ai nhìn thấy hắn nữa.
Không tìm thấy người nên cảnh sát tuyên bố với công chúng rằng tất cả những người ở bệnh viện tâm thần Thành Tây đều bị chết trong trận hoả hoạn.
Kể từ đó, bệnh viện bị bỏ hoang, bởi vì bệnh viện được xây dựng trên núi, mảnh đất đó cũng không ai mua lại nên tàn tích đã được bảo tồn trong nhiều thập kỷ.
Vài chục năm sau, một số sinh viên gan lớn đã đến bệnh viện để thám hiểm, đi tổng cộng ba người và không ai quay trở về. Gia đình báo cảnh sát, cảnh sát đi vào bệnh viện kiểm tra và tìm thấy thi thể của họ trong toà nhà chăm sóc đặc biệt. Bọn họ là bị cắn chết.
Cảnh sát cuối cùng công bố rằng họ đã bị thú dữ cắn chết, nhưng ngọn núi nơi có bệnh viện tâm thần là một ngọn núi nằm trong thành phố, chưa từng nghe có bất kỳ báo cáo nào về thú dữ.
Để tránh tai nạn xảy ra lần nữa, cảnh sát đã phong toả đường lên núi.
Tôi làm một phép tính, phát hiện lúc bị bắt, An Kiến Quốc đã ngoài bốn mươi, nếu bây giờ còn sống thì cũng đã bảy mươi, gần tám mươi. Đối với cái tuổi này, đừng nói là giết người, không bị người khác giết thì đã là may lắm rồi.
Trừ khi, hắn không phải là người.
Tôi thu dọn đồ đạc và đi lên núi vào sáng sớm thứ Bảy.
Sơn Thành đúng như tên gọi, toàn bộ thành phố được xây dựng trên núi, trong thành có rất nhiều ngọn núi, ngọn núi nằm ở phía tây thành phố - nơi có bệnh viện tâm thần Thành Tây gọi là núi Vô Tận, giữa sườn núi có rất nhiều biệt thự được xây dựng trên đó, nghe nói lúc trước có một chủ đầu tư bất động sản muốn lên đỉnh núi khai phá xây biệt thự để bán lại nhưng mới xây được nửa chừng thì phá sản, để lại rất nhiều công trình dang dờ.
*******
Trên đường lên núi có hàng rào dây thép gai, tôi nhìn thấy hàng rào đã bị xé mở ra, hình như đã hỏng từ lâu, không có người đến sửa chữa.
Tôi chui qua hàng rào, chưa đi được bao xa thì bỗng nghe trong cỏ có tiếng động như có ai đang bò. Tôi liền triệu hồi Kim Giáp tướng quân ra, để nó đậu trên vai, sẵn sàng thả ra cắn bất cứ lúc nào.
"Ai?" Tôi lớn tiếng hỏi.
"Khương Lâm?" Một bóng người từ trong bụi cỏ đi ra, dựa vào thân cây, trên mặt đầy máu.
Tôi sửng sờ một lát: "Đông Phương Lôi?"
Tôi vội chạy tới: "Sao anh lại ở đây? Anh bị thương à?"
"Không sao đâu, chỉ là vết thương ngoài da thôi." Đông Phương Lôi ho hai tiếng, "Sao cô lại đến đây?"
Tôi lấy gạc trong túi ra, giúp anh ta băng bó vết thương: "Tôi nghe nói bệnh viện tâm thần Thành Tây bị ma ám nên tôi đến xem. Đi nào, tôi đưa anh đến bệnh viện."
Anh ta nắm lấy cánh tay tôi nói: "Không, tôi không thể rời đi. Tôi phải ngăn bọn chúng lại."
"Ai?" Tôi thấy lạ hỏi: "Có phải anh đã gặp hồn ma của An Kiến Quốc không?"
Đông Phương Lôi cười lạnh nói: "Cô biết Ẩn Sát đúng không?"
Tôi sầm mặt xuống, tôi đã từng chịu nhiều thua thiệt dưới tay bọn chúng.
"Bọn chúng cũng đang để mắt đến Lệ Quỷ trong bệnh viện tâm thần đó." Đông Phương Lôi nói: "Tôi nhận được tin tức đáng tin cậy, bọn họ muốn thả ra tất cả ma quỷ đang bị giam cầm trong đó."
"Bọn chúng sao lại làm vậy?" Tôi sửng sốt, "Lệ Quỷ hung dữ như vậy, nuôi dưỡng Lệ Quỷ cực kỳ khó khăn, bọn chúng tại sao phải làm ra chuyện vô ích như vậy?"
"Mục tiêu của bọn chúng chính là khối cầu oán khí bên trong Lệ Quỷ cao cấp."
Tôi giật mình, khối cầu oán khí? Trong sách bà nội có nói, oán cầu là sự kết tinh của rất nhiều oán khí hình thành trong cơ thể của Lệ Quỷ cấp cao, một khi trở thành Nhiếp Thanh Quỷ, khối cầu oán khí sẽ đông đặc lại và trở thành bản mệnh kết tinh của Nhiếp Thanh Quỷ.
← Ch. 133 | Ch. 135 → |