C119: Trao đổi phụ nữ
← Ch.118 | Ch.120 → |
Chẳng lẽ ông xã gọi ăn khuya? Không đúng, bọn họ vừa mới từ nhà hàng cơm nước xong xuôi mới trở về, anh ấy không phải đói bụng nhanh như vậy chứ?
Ông xã? Cô ấy gọi lớn, Có tiếng động gì bên ngoài vậy? Là phim truyền hình à?
Không có người trả lời, tiếng gặm xương càng lúc càng lớn, tiếng gặm mạnh đến nỗi nghe giống như xương gãy một cái.
Tim cô ấy đập mạnh, nghĩ tới gì đó bỗng nhiên trở nên sợ hãi, ớn lạnh cả sống lưng.
Ông xã, đừng có giỡn nữa. Sắc mặt cô ấy không tốt, Anh biết em rất nhát mà.
Vẫn không có ai trả lời.
Cô ấy do dự một lúc, rồi lấy hết can đảm, đẩy cửa phòng tắm hé mở, nhìn ra ngoài, thấy một người lạ đang ngồi xổm bên giường, quay lưng về phía cô ấy, cúi đầu như đang nhai thứ gì đó.
Cô ấy đẩy cửa mở lớn thêm một chút, cảnh tượng đó khiến cô ấy sợ hãi đến mức suýt nữa hét lên.
Trên chiếc giường tân hôn nơi họ vừa triền miên lúc này lại tràn đầy máu tươi, chỉ còn lại một cái đầu của người chồng đẹp trai, đôi mắt trừng to, khuôn mặt méo mó, như thể anh ấy đã chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng nhất trên đời.
Kẻ lạ mặt nhai xong phần xương trong tay, rồi giơ tay lên, nhấc đầu người chồng ra khỏi giường, rồi há cái miệng lớn cắn một phát vào mặt anh ấy.
Cuối cùng cô ấy cũng không nhịn được nữa mà hét toáng lên.
Kẻ lạ mặt đột ngột dừng lại, thả cái đầu đang gặm dỡ xuống, quay người lao về phía cô ấy như một dã thú.
Cô ấy phản ứng rất nhanh, đóng sầm cửa phòng tắm lại, kẻ lạ mặt va vào cửa, bị đánh bật ra ngoài.
Phòng tắm không có cửa sổ nên cô ấy không thể ra ngoài, cô ấy sợ đến mức không biết phải làm gì, chợt nhớ ra giữa nơi này và căn phòng bên cạnh chỉ có một bức tường, bọn họ chắc chắn có thể nghe thấy tiếng kêu cứu.
Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Cứu, cứu! Cô ấy hét lên, tuyệt vọng đập vào bức tường, cầu nguyện cho những người ở phòng bên cạnh có thể nghe thấy.
Rầm!
Một tiếng động lớn vang lên, cửa phòng tắm bị phá tan.
Cô ấy kinh hãi quay lại, cực kỳ hoảng sợ ép sát mình vào tường, đôi mắt trừng lớn đến mức gần như lồi ra khỏi hốc.
AAAAAAAAA.........
************
Mười phút sau, một người phụ nữ trung niên dẫn người phục vụ đi tới đây.
Nói cho cậu biết, tôi thật sự nghe thấy tiếng la hét và tiếng đập vào tường, đã xảy ra chuyện gì phải không? Người phụ nữ trung niên mặc áo choàng tắm nói liên miên lải nhải, Căn phòng 3013 này là một đôi vợ chồng mới cưới ở, hôm nay tôi còn trò chuyện với họ vài câu đấy.
Trưởng phục vụ mang trên mặt nụ cười nghề nghiệp nói: Bà đừng gấp, có thể là hai vợ chồng cãi nhau, chắc không có gì nghiêm trọng đâu.
Hai người đến phòng 3013, nhân viên phục vụ gõ cửa hồi lâu nhưng không có ai trả lời nên đi lấy chìa khóa dự phòng rồi mở cửa.
Căn phòng trống rỗng, không có ai ở đó.
Ngoại trừ không có người, mọi thứ đều bình thường, không có máu hay xương, cửa phòng tắm vẫn nguyên vẹn, ga trải giường có chút lộn xộn, một số đồ dùng cá nhân của hai vợ chồng vẫn còn trên giường, hành lý và những thứ khác vẫn còn nguyên.
Người phụ nữ trung niên có chút lo lắng nên chạy vào phòng tắm nhìn xem, có dấu vết của người vừa mới tắm, nhưng ở đó lại không có ai.
Trưởng phục vụ mỉm cười nói: Thưa bà, bà xem, không có chuyện gì xảy ra. Khách ở phòng này chắc là đi dự tiệc hoặc vào phòng chiếu xem phim. Đêm nay chiếu phim bom tấn nước ngoài.
Phụ nữ trung niên gãi gãi đầu, có chút kỳ quái nói: Chẳng lẽ là tôi nghe lầm rồi?
Nhân viên phục vụ đưa người phụ nữ trung niên ra khỏi phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Không ai để ý, trên mặt đất cạnh giường vẫn còn một giọt máu, vết máu nhanh chóng bị sàn nhà hấp thụ, không còn nhìn thấy được nữa.
Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
**********
Tiệc rượu diễn ra rất muộn, tôi thực sự không thích những trường hợp này nên cùng Chu Nguyên Hạo đi xem phim ở phòng chiếu cuối khoang tàu.
Phòng chiếu đang chiếu phim bom tấn hiện đang chiếu tại rạp, đối với tôi xem gì không quan trọng, quan trọng là xem cùng ai.
Xem phim xong chúng tôi trở lại tầng cao nhất, trên đại dương bao la ánh trăng chiếu sáng, tôi lười biếng nằm trên chiếc ghế quý phi tại ban công, uể oải đắm mình trong ánh trăng. Thời điểm ban đêm, thể chất của tôi thuần âm nên có ánh trăng chiếu vào người, cảm thấy rất dễ chịu.
Đang nằm nhắm mắt hưởng thụ ánh trăng, tôi cảm giác được có một ánh mắt đang nhìn, ngẩng đầu lên thì thấy có người ở ban công đối diện. Đó là Triệu Thần, hắn đang nhìn tôi với ánh mắt hứng thú.
Tôi lịch sự gật đầu với hắn rồi tiếp tục nhắm mắt, không lâu sau có tiếng gõ cửa, tôi mở cửa ra thì thấy là Triệu Thần, trong ngực hắn còn đang ôm một cô gái xinh đẹp, trông không quá hai mươi tuổi.
Triệu tiên sinh, muộn thế này, tôi có thể giúp gì cho anh? tôi hỏi.
Triệu Thần nhìn tôi nói: Chu thiếu có ở đây không? Tôi có chuyện muốn nói với cậu ấy.
Chu Nguyên Hạo mặc áo ngủ đi ra, lãnh đạm hỏi: Triệu tiên sinh có gì muốn nói vậy?
Triệu Thần nâng cằm cô gái bên cạnh, ép cô ta đối mặt với Chu Nguyên Hạo: Cậu cảm thấy cô gái này thế nào?
Chu Nguyên Hạo thờ ơ nói: Tạm được, anh không phải tới đây chỉ để hỏi chuyện này thôi chứ?
Triệu Thần cười đầy ẩn ý: Đêm nay chúng ta trao đổi phụ nữ nhé?
Lời vừa ra khỏi miệng, Chu Nguyên Hạo mặt tràn đầy sát khí.
Triệu Thần vẫn không hề hay biết, nói tiếp: Cô gái này của cậu cũng là gái ở bên ngoài phải không? Cậu trả bao nhiêu tiền? Nếu chơi chán rồi có thể chuyển lại cho tôi, tôi thích loại này.
Tôi quả thực bị hắn làm cho chấn kinh, trước đó tôi có ấn tượng tạm được về tên Triệu Thần này, thấy hắn phong độ nhẹ nhàng, tướng mạo đường đường, ai ngờ lại là một kẻ xấu xa như thế.
Cái này gọi là biết người biết mặt không biết lòng.
Thấy Chu Nguyên Hạo không lên tiếng, Triệu Thần cười nói: Sao hả? Không nỡ? Chẳng lẽ cậu đối với loại phụ nữ này còn có tình cảm sao? Để tôi nhắc nhở cậu: người xưa có câu, anh họ vô tình, con hát vô nghĩa, loại phụ nữ này chỉ nên vui vẻ thôi, đừng lãng phí tình cảm......
Lời còn chưa nói xong thì đã bị Chu Nguyên Hạo tóm lấy cổ hung hăng đẩy mạnh vào tường.
Cô gái kia kêu lên một tiếng rồi vội vàng lùi lại vì sợ liên lụy.
Cậu, cậu làm cái gì vậy? Triệu Thần kinh hãi nói: Chỉ là một người phụ nữ, không muốn đổi thì thôi, làm gì mà phải động thủ. Triệu Thần tôi ở Thượng Hải cũng là người có máu mặt, đừng tưởng rằng cậu ở chỗ này, có thể ở trước mặt tôi giả vờ kiêu ngạo!
Chu Nguyên Hạo nhìn chằm chằm vào mắt hắn, ánh mắt lạnh lẽo như dao, hắn cảm thấy mặt cùng cổ đều vô cùng đau đớn, lập tức không dám nói lời nào.
Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Giọng điệu Chu Nguyên Hạo rất bình tĩnh, nhưng sắc mặt lại âm u đến đáng sợ: Nếu anh dám động đến cô ấy, tôi sẽ cắt cái đó của anh, khiến anh cả đời muốn chạm vào phụ nữ cũng không được .
Triệu Thần bị khí tức hung hãn của anh dọa sợ, hồi lâu không nói nên lời, Chu Nguyên Hạo ném hắn xuống đất, trầm giọng nói: Cút!
Cô gái nhanh chóng chạy tới đỡ hắn dậy rồi cả hai lăn lộn bỏ chạy.
Tôi đóng cửa lại, Chu Nguyên Hạo từ phía sau ôm lấy tôi, tựa cằm vào vai tôi, nhỏ giọng nói: Ngày càng có nhiều người ngấp nghé em. Anh thực sự lo lắng khi anh không có ở đây, em có thể bị người ta bắt cóc hay không.
Tôi cười phốc một tiếng: Đừng nói giỡn, Triệu Thần như thế sao có thể bắt cóc được em chứ? Nhìn hắn xem, hắn không đẹp bằng anh, dáng người cũng không bằng anh, tính cách cũng không bằng anh, ngay cả gia thế cũng không tốt bằng anh, đầu óc em có vấn đề hay sao mà đi theo hắn?
Chu Nguyên Hạo cuối cùng cũng nở nụ cười, tỏ vẻ hài lòng rồi bế tôi xoay người bước vào phòng tắm.
Anh muốn làm gì? Tôi hỏi.
Còn cần phải hỏi sao? Anh cười mập mờ nói: Tắm uyên ương.
Này này, anh kiềm chế một chút, đừng đem phòng tắm người ta làm cho ngập đó
********
Đêm đã khuya nhưng du thuyền vẫn giống như một toà Bất Dạ Thành, tiệc rượu, vũ hội, nhà hàng, quán bar, ... cả đêm đều có tiếng người huyên náo.
Một cô gái trẻ mặc đồ LV làm quen được một người đàn ông trẻ tuổi cao ráo ở quán bar, hai người vui vẻ chạy xuống tầng cuối của du thuyền, tìm một phòng máy vắng vẻ không người lui tới, bắt đầu ôm nhau gặm c ắn.
Hai người đang đắm chìm trong sự thân mật đến mức không chú ý đến một bóng người lướt qua cửa sổ kính trên cánh cửa sắt.
Người đàn ông hôn đến tận hứng, nâng đùi cô gái lên, kéo quần legging xuống, đúng lúc anh ta đang định tiếp tục cởi qu@n lót của cô gái thì cô gái đột nhiên đẩy anh ta: Hình như có người ở bên ngoài.
Người đàn ông thản nhiên nói: Ở đó có người, còn sợ người ta nhìn mình sao?
Cô gái xì một tiếng, hai người lại tiếp tục thân mật, nhưng tiếng ồn ào ngoài cửa ngày càng lớn, cô gái đẩy anh ta ra: Đi xem ai ở bên ngoài? Lỡ như có người quay video thì sao?
← Ch. 118 | Ch. 120 → |