C84: Chúng ta đánh cược đi
← Ch.083 | Ch.085 → |
Nhưng tôi không ngờ tới, trong trong số khách đang chơi bài, tôi thấy được một người quen.
Tư Đồ Lăng.
Hôm nay anh ấy mặc bộ vest vải lanh màu xanh nước biển, tóc được chải chuốt tỉ mỉ, trông giống như một người đàn ông giàu có. Chắc chắn Tư Đồ Lăng không phải đến đây là để đánh bạc thật, anh ấy xuất hiện ở đây, chỉ có một cái lý do: Nội ứng!
Thế nên tôi chỉ dám liếc nhìn anh ấy rồi quay đi, anh ấy cũng nhận ra tôi, nhưng vẻ mặt không hề thay đổi, như thể tôi thật sự chỉ là một người xa lạ.
Cô gái này nhìn lạ quá. Một người đàn ông mặc Âu phục giày da nhìn tôi từ trên xuống dưới, Cô ấy đẹp quá, Diệp ca, đây là người mới của anh à?
Diệp Ca mỉm cười liếc nhìn tôi: Sao vậy, Trương tiên sinh có hứng thú à?
Đúng là có chút hứng thú. Trương tiên sinh cười nói: Sao vậy, Diệp ca dự định bỏ đi thứ yêu thích sao?
Tư Đồ Lăng lúc này mới mở miệng nói: Trương tiên sinh, chúng ta vẫn chưa xác định được thân phận của cô gái này. Nếu là khách VIP, anh có phải là thất lễ rồi không?
Trương tiên sinh cười lớn: Ừ, ừ, là tôi sơ xuất rồi. Hắn nhìn tôi: Không biết tên của tiểu thư là gì?
Tôi không để ý tới hắn, nhìn thẳng vào Diệp ca, hắn cười lạnh: Mang ông ta vào.
Một cánh cửa nhỏ bên cạnh mở ra, hai nhân viên bảo vệ cao to khỏe mạnh xốc một người đàn ông khập khiễng bước vào, người đàn ông này đã bị đánh đến gần như kiệt sức, mặt bê bết máu, ngón út trên bàn tay phải không còn, được băng lại bằng miếng gạc, máu đỏ thấm ra ngoài. Là dượng Hai.
Dượng Hai mở đôi mắt sưng húp ra, vừa nhìn thấy tôi vội vàng hét lên: Tiểu Lâm, cứu dượng với, dượng sắp bị bọn họ đánh chết mất.
Tôi lạnh lùng nhìn Diệp ca, nói: Diệp ca, thế này là có ý gì?
Ý gì? Diệp ca cười khẩy, Ông ta nợ tôi hai mươi vạn, cộng thêm tiền lời, tổng cộng là hai mươi lăm vạn, ông ta không trả được thì phải dựa theo quy tắc giang hồ: năm vạn một cánh tay, hai mươi lăm vạn vừa đủ chém đứt tứ chi của ông ta, còn thiếu năm vạn thì cũng chỉ có thể chém đứt luôn cái chân thứ ba của ông ta.
Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Mấy người ngồi chung quanh cười vang lên.
Đừng, tiểu Lâm, cho dượng mượn hai mươi lăm vạn, dượng nhất định sẽ trả lại cho cháu. Dượng Hai bò tới túm lấy cổ chân tôi, tôi vùng ra rồi đi về phía trước vài bước, Diệp ca, anh nên đi điều tra cho kỹ, tôi cùng nhà bọn họ đã cắt đứt quan hệ, cả đời cũng không qua lại với nhau, anh muốn dùng ông ta đến uy hiếp tôi, vẫn là tỉnh lại đi.
Vừa nói, tôi vừa nhìn Vương Tư Vũ bên cạnh: Diệp ca, anh cũng là lão đại ở vùng này, chọn bạn gái cũng nên có ánh mắt một chút, cô gái này năm đó lúc học trung học, có tiếng là một chiếc xe buýt, anh cần gì phải nhặt giày rách của người khác chứ?
(Xe buýt: ý chỉ Vương Tư Vũ là xe buýt công cộng, ai leo lên cũng được)
Vương Tư Vũ giận dữ, nhảy cỡn lên nói: Khương Lâm, cô đừng ngậm máu phun người.
Tôi khinh bỉ nhìn cô ta: Bạch Chính Võ là ai? Triệu Quân là ai? Lý Vượng là ai? Đừng nói là cô không biết. Diệp ca, anh có thể từ câu lạc bộ giải trí này đi ra ngoài, gặp mười người đàn ông thì hết chín người là có quan hệ với cô ta đó .
Ánh mắt Vương Tư Vũ rất cao, thời điểm còn đi học cô ta đặc biệt tìm kiếm những người đàn ông phú nhị đại phú tam đại, với tính tình của cô ta, không thể chỉ theo một người duy nhất, cô ta thường xuyên thay đổi bạn trai như thay áo. Cô ta thậm chí còn tuyên bố rằng mình là người chiến thắng, muốn loại đàn ông như thế nào cũng đều có được.
Những người chơi bài cũng nhịn không được cười lên, Vương Tư Vũ tức hổn hển muốn lao tới đánh tôi, lại bị Diệp Ca quát lớn: Dừng tay.
Vương Tư Vũ ra vẻ đáng thương kéo tay áo hắn nói: Diệp ca, anh nhìn đi, cô ta phỉ báng em, anh phải ra mặt giúp em.
Tôi nói: Diệp ca, nếu anh nghi ngờ lời tôi nói thì có thể đi hỏi những bạn học cũ của cô ta là biết. Hôm nay tôi đến đây không phải để cãi nhau với cô ta, tôi chỉ muốn nói rõ ràng, nếu Diệp ca vì loại gái này mà muốn gây rắc rối cho tôi thì tôi cũng không sợ. Cáo từ.
Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Tôi quay người bỏ đi, Diệp Ca lạnh lùng nói: Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, cô nghĩ đây là nơi nào?
Tôi nói: Đây không phải là nơi mở cửa kinh doanh sao? Còn có thể ép khách hàng ở lại sao?
Diệp ca đặt bài lên bàn: Tôi đánh giá cao sự dũng cảm của cô. Hay là như vậy đi, đến cược với tôi một ván. Nếu cô thắng, tôi sẽ để cô đi, và về sau sẽ không làm khó cô nữa.
Tôi trầm giọng nói: Tôi không biết đánh bạc.
Yên tâm, tôi sẽ không bắt chẹt cô, chơi rất đơn giản. Diệp ca móc ngón tay với thuộc hạ phía sau, người này lập tức đưa ra ba viên xúc xắc, Chúng ta chơi xúc xắc, đoán lớn nhỏ.
Tôi hơi nheo mắt lại, nhìn con xúc xắc và lon sắt trong tay hắn, nói: Anh đặt cược cái gì?
Rất đơn giản, cô thắng, tôi về sau sẽ không làm khó dễ cô và cũng sẽ thả người này đi, hai mươi lăm vạn kia cũng không cần trả. Nhưng nếu như tôi thắng.... Ánh mắt hắn đảo qua trên người tôi: Cô phải ở lại hầu hạ tôi, thế nào?
Tư Đồ Lăng nói: Diệp ca, anh đánh cược có chút không công bằng rồi?
Ồ? Diệp ca liếc anh ấy một cái, Lăng tiên sinh, có gì chỉ giáo?
Ai mà không biết Diệp ca là thần bài nổi tiếng. Khi còn ở Macao, anh đã từng lập kỷ lục chín ván thắng cả chín. Cô gái này hoàn toàn không biết đánh bạc. Nếu như lời đồn truyền ra, trên giang hồ sẽ cười nhạo Diệp ca bắt nạt người không hiểu biết gì đó? Tư Đồ Lăng nói.
Diệp ca hỏi: Vậy ý của Lăng tiên sinh như thế nào?
Tư Đồ Lăng nói: Tôi chơi xúc xắc với Diệp ca. Nếu tôi thắng thì cô gái này sẽ đi cùng tôi, anh không được làm phiền cô ấy nữa. Nếu Diệp ca thắng thì cô gái này sẽ đi với anh, chuyện của cô gái này tôi cũng mặc kệ không xen vào, tiền trên bàn của tôi cũng là của Diệp ca, thế nào?
Tôi nhìn thoáng qua, thấy một đống chip trước mặt Tư Đồ Lăng có giá trị ít nhất cũng hơn mấy trăm vạn tệ.
Diệp ca cười lớn: Được, được, Lăng tiên sinh. Nếu anh muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì có thể, tôi nể mặt Lăng tiên sinh mà cược ván này . Hắn giơ lon sắt trong tay lên: Hôm nay tôi là sân nhà, mời Lăng tiên sinh lắc trước.
Nói xong, hắn bỏ mấy viên xúc xắc vào trong lon sắt rồi ném về phía Tư Đồ Lăng, Tư Đồ Lăng bắt lấy và nhanh chóng lắc.
Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Một tiếng răng rắc vang lên, động tác của Tư Đồ Lăng rất chuyên nghiệp, nếu không quen biết anh ấy tôi còn tưởng anh ấy là một tay cờ bạc lão luyện nữa chứ.
Pa một tiếng giòn vang, anh ấy đặt lon sắt lại lên bàn rồi thu tay lại. Theo quy định, sau khi tung xúc xắc, bạn không được chạm vào lon sắt nữa, nếu không sẽ bị nghi ngờ gian lận.
Tư Đồ Lăng làm động tác mời: Diệp ca, mời đoán trước.
Diệp Ca nhếch lên khóe miệng nói: Tôi đoán là lớn.
Tư Đồ Lăng liếc nhìn lon sắt: Vậy tôi chỉ có thể đoán là nhỏ.
Người đàn ông họ Trương đứng lên nói: Để tôi mở. Nói xong, hắn xốc lon sắt lên.
Biểu cảm của mọi người lập tức thay đổi.
Tất cả các viên xúc xắc trong ống sắt đều bị vỡ thành từng mảnh, chỉ còn lại một mảnh nhỏ chỉ có hai dấu chấm trên đó.
Hai điểm, tất nhiên là nhỏ.
Diệp ca đột nhiên đứng dậy, không thể tin nhìn chằm chằm vào mấy viên xúc xắc, sau đó ngẩng đầu nhìn Tư Đồ Lăng, trong mắt có chút kinh ngạc.
Hắn trầm mặc một hồi, mới giơ tay nói: Không ngờ Lăng tiên sinh lại là cao thủ, thật thẹn quá, tôi có chơi có chịu, anh đem cô gái này mang đi đi, tôi cam đoan sẽ không gây sự với cô ấy nữa .
Tư Đồ Lăng mỉm cười quay đầu nhìn tôi, tôi nháy mắt với anh ấy, không sai, chính tôi đã làm vỡ xúc xắc.
Cả trụ sắt và xúc xắc đều có vấn đề, thực ra Tư Đồ Lăng cũng đã nhìn thấy, bên trong xúc xắc chắc chắn có thứ gì đó giống như nam châm, dưới đáy trụ sắt có một cơ chế, thậm chí có thể là được điều khiển từ xa. Cho dù Tư Đồ Lăng có lắc như thế nào thì bên kia cũng sẽ bấm nút cho nhảy đến kích thước mà người điều khiển mong muốn.
Truyện được dịch tại . wattpad/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Thế là tôi đặt Kim Giáp tướng quân lên người Tư Đồ Lăng, khi Tư Đồ Lăng đập chiếc trụ sắt xuống bàn, tôi để Kim Giáp tướng quân phóng ra một luồng ma khí và đập vỡ xúc xắc.
Tuy nhiên trong mắt Diệp ca, có lẽ hắn cho rằng Tư Đồ Lăng dùng nội lực phá xúc xắc nên mới gọi là cao thủ.
Đã nhường rồi. Tư Đồ Lăng gật đầu chào Diệp ca, cầm lấy thẻ đánh bạc trên bàn, quay đầu nói với tôi: Đi theo tôi.
Tôi gật đầu đi theo, còn chưa đi được mấy bước, đột nhiên nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên: Chờ một chút.
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy người vừa lên tiếng, anh ta cắt tóc ngắn, dáng người bình thường, bề ngoài cũng bình thường, là loại người khó tìm thấy trong đám đông nên tôi không để ý đến anh ta từ lúc bắt đầu. Nhưng là, vừa đối đầu với ánh mắt anh ta, tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Người đàn ông này chắc chắn không đơn giản.
Anh ta đứng dậy nói với Diệp ca: Diệp ca, sòng bạc này của anh không phải là nơi an toàn nhất sao?
← Ch. 083 | Ch. 085 → |