C56: Vung tiền như rác
← Ch.055 | Ch.057 → |
Edit: Frenalis
Hắn cười lạnh một tiếng, đè lại bả vai, chỗ bị nữ mặt quỷ cắn hiện ra một khuôn mặt phụ nữ, hắn nói: "Không nghĩ tới thế mà là người cùng đạo, cô là người nuôi quỷ? Sư phụ cô là ai?"
Tôi cảm thấy có chút bất an, vốn tưởng rằng hắn ta chỉ là một người bình thường có thể đối phó được, nhưng hiện nay hắn ta cũng là người tu đạo, cũng không biết thực lực của hắn ta như thế nào.
Tôi còn phải cẩn thận, không để hắn ta ấy biết được bí mật của tôi.
"Mặc kệ là người của gia tộc nào, dám khiêu khích đến trên đầu tôi, hôm nay cũng đừng nghĩ còn sống trở về." Hắn lùi lại một bước, hai người đứng bên cạnh lập tức tiến lên, rút súng ra chĩa vào tôi.
Bọn hắn thực sự có súng!
Hơn nữa, hai người này cũng không phải là giang hồ bình thường, xét theo thân thủ và kỹ năng của bọn hắn, chắc chắn đã được trải qua quá trình huấn luyện nghiêm ngặt. Dung mạo của bọn hắn có chút giống Đông Nam Á, chẳng lẽ bọn hắn có bối cảnh là quân đội Đông Nam Á?
Thật sự là tính sai.
Tôi cắn răng, không được, tôi phải nghĩ biện pháp.
Trong tay tôi cũng có một nữ quỷ, nhưng đối phó với hai tên lính cầm súng là rất khó, chưa kể còn có Triệu Hắc tinh thông quỷ thuật đang nhìn chằm chằm.
Tuy nhiên, Triệu Hắc vẫn chưa ra lệnh động thủ, tôi cảm thấy dường như hắn ta đang lo lắng điều gì đó.
Đúng! hắn ta hỏi sư phụ của tôi là ai, không chừng là sợ sư phụ của tôi đến báo thù.
Người nuôi quỷ phần lớn độc lai độc vãng, nhưng khẳng định là có sư phụ, trong mắt hắn, tôi còn trẻ như vậy lại có thể thu phục hai con ác quỷ, sư phụ của tôi thực lực khẳng định không tầm thường.
Tôi lấy lại bình tĩnh, quyết định đánh lừa trước rồi nói.
"Anh thật sự muốn giết tôi?" Tôi cười lạnh nói: "Vậy anh cần phải suy nghĩ thật kỹ, nếu tôi chết, sư phụ của tôi nhất định sẽ xuất động tất cả lực lượng truy sát anh. Chọc tới sư phụ tôi, thì phải chuẩn bị tâm lý muốn sống không được muốn chết cũng không xong".
Triệu Hắc sắc mặt dữ tợn run lên hai lần: "Cô uy hiếp tôi? Tôi là Triệu Hắc sẽ sợ sao?"
Tôi khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn, cười nói: "Anh đại khái có thể thử xem, tôi dám cam đoan, nếu như tôi hôm nay chết ở chỗ này, anh nhất định không nhìn thấy mặt trời ngày mai".
Hắn trầm mặc.
Tôi đã thành công, có vẻ hắn đang lưỡng lự.
Ngay tại thời điểm chiến tranh lạnh giằng co, cánh cửa cuốn đột nhiên mở ra kèm theo tiếng va chạm, sau đó một đội cảnh sát đặc nhiệm được trang bị vũ khí mạnh lao vào.
Triệu Hắc biến sắc, hô to: "Nổ súng."
Tôi thụp người xuống chui vào dưới gầm bàn.
Tiếng súng vang lên, tôi không nghĩ tới mình lại có thể trải qua một trận đấu súng trực tiếp như thế, quá trình so với phim còn muốn kích động hơn, tôi có thể cảm nhận được những viên đạn bay tới bay lui trong không trung, mấy bể cá bị vỡ tan tành, nước biển bốc mùi hôi thối chảy khắp sàn nhà.
Đột nhiên có bàn tay vươn ra nắm lấy cánh tay tôi và kéo tôi ra khỏi gầm bàn.
"Chu Nguyên Hạo?" Tôi kêu lên.
"Theo tôi." Chu Nguyên Hạo thấp giọng dẫn tôi đi ra cửa hông.
"Chờ đã." Tôi gọi hắn, quay người nhặt một mảnh sắt vụn, chốt cửa hông lại, tuyệt đối không thể để cho Triệu Hắc chạy trốn.
Có một chiếc ô tô màu đen đậu bên ngoài, chúng tôi lên xe, nhìn thấy tài xế là Trịnh thúc, tôi không khỏi nói: "Trịnh thúc, lần này ông rất khiêm tốn, không có đem chiếc Maserati kia ra."
Trịnh thúc im lặng, không nói gì.
Chu Nguyên Hạo trong giọng nói có chút bất đắc dĩ: "Em thật đúng là giỏi gây sự, chỉ đi ra ngoài thư giãn thôi cũng có thể gây ra rắc rối lớn như vậy."
"Ai kêu vận khí tôi không tốt chứ." Tôi cũng rất phiền muộn, "Từ khi gặp được anh về sau, thì không có được một chuyện tốt, mặc kệ ra hay không ra khỏi cửa, đều có thể gặp quỷ."
Chu Nguyên Hạo bị tôi nói đến á khẩu không trả lời được, tỉ mỉ nghĩ lại thật đúng vậy, trước đó 23 năm tôi một con quỷ cũng chưa thấy qua, hai tháng này gặp quỷ thường xuyên có thể xếp hàng dài tới thủ đô.
Chuyện này em không cần xen vào nữa." Chu Nguyên Hạo nói, "Tôi sẽ xử lý thỏa đáng. Tên Triệu Hắc đó, hôm nay tôi sẽ không để hắn sống sót bước ra khỏi tiệm cá đâu."
Tôi kinh ngạc nhìn anh, chẳng lẽ cuộc đột kích của đội đặc nhiệm cũng là tác phẩm của anh? Chu Nguyên Hạo này, thật đúng là thông thiên, chuyện gì cũng làm được
Tôi nghĩ nghĩ nói: "Có cách nào giải cứu những cô gái đã bị Triệu Hắc bắt cóc không?"
Chu Nguyên Hạo nhẹ gật đầu: "Trịnh thúc, chú đi làm đi."
Trịnh thúc nói: "Yên tâm, cô Khương, tôi sẽ lo liệu."
Cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng nữ quỷ còn lại vẫn đi theo tôi, hình như cô ấy rất sợ Chu Nguyên Hạo nên chỉ dám nằm dưới gầm xe chứ không dám ló ra ngoài.
Chu Nguyên Hạo chỉ xuống gầm xe hỏi: "Nữ quỷ này em định sắp xếp như thế nào?"
Tôi nghĩ nghĩ rồi nói: "Tìm một ngôi chùa, tìm một vị hòa thượng đắc đạo để siêu độ cho cô ấy".
"Quỷ là em thu, cùng em có khế ước, lại đạt tới cấp bậc ác quỷ, em đành lòng bỏ được sao?" Chu Nguyên Hạo hỏi. Tì𝙢 đọc thê𝙢 tại == T R u 𝘔 T R 𝑈 Y E 𝐍.𝐯n ==
Tôi nhún vai nói: "Tôi dùng pháp lựa để tăng cường sức mạnh của cô ấy, nhưng pháp lực này có thời hạn, sau ba ngày sức mạnh của cô ấy sẽ lại trở về thành một cô hồn dã quỷ. Hơn nữa, cô ấy vốn đã đáng thương rồi, để cô ấy được đầu thai càng sớm càng tốt".
Trịnh thúc chủ động nói: "Cô
Khương, tôi biết Linh Ẩn tự có một cao tăng đức cao vọng trọng, chờ sau này tôi đến đó sẽ đưa cô gái này đến gặp."
Tôi nhẹ nhàng thở ra, nói: "Cảm ơn chú."
"Cô không cần cảm ơn tôi, chỉ cần cảm ơn thiếu gia là được." Trịnh thúc nói.
Trịnh thúc đỗ xe ở một trung tâm thương mại lớn, hiện tại mới chín giờ sáng, trung tâm thương mại vẫn chưa mở cửa, tôi thắc mắc nhìn Chu Nguyên Hạo: " Không về khách sạn à?"
Chu Nguyên Hạo có chút không được tự nhiên: "Tôi muốn mua vài thứ cho em."
Anh hiện thân ra, Trịnh thúc lấy ra một cái dù đen che cho anh, tôi khoát tay anh đi vào, ở lối ra vào trung tâm thương mại có hai người một nam một nữ đang đứng, khi chúng tôi tiến tới gần, họ kính cẩn nói: "Chu tiên sinh, Khương tiểu thư, hoan nghênh."
Chu Nguyên Hạo mặc dù thực lực rất mạnh, nhưng dù sao cũng là linh hồn, ánh mặt trời đối với anh có thương tổn, nên khi hiện thân ra vẫn cần phải che dù. Đi vào trung tâm thương mại, Trịnh thúc liền đem dù cất vào.
Chu Nguyên Hạo hỏi: "Đều chuẩn bị xong chưa?"
"Mọi thứ đã sẵn sàng." Người đàn ông là quản lý của một cửa hàng, khom người một cái nói, "Đều chuẩn bị kỹ càng, hai vị, xin mời."
Toàn bộ trung tâm mua sắm lúc này yên tĩnh, chỉ có một cửa hàng ở tầng trệt sáng rực rỡ "Cartier".
Tôi khó hiểu: "Chu Nguyên Hạo, sao anh lại đưa tôi đến đây?"
Chu Nguyên Hạo nhìn tôi cười ôn hoà, nắm tay tôi bước vào cửa hàng, bảy cô nhân viên mặc đồng phục cửa hàng đứng trước quầy nở nụ cười chuyên nghiệp.
Cả cửa hàng đầy đồ trang sức làm tôi lóa mắt.
"Lâm Lâm." Chu Nguyên Hạo nghiêng đầu, ôn nhu nhìn tôi cười nói: "Chúng ta ở bên nhau đã lâu như vậy, tôi vẫn chưa tặng quà cho em, em xem xem có thích gì không, chọn bao nhiêu thứ đều được".
Tôi lập tức hiểu ra. Chu Nguyên Hạo khua chiêng gióng trống như vậy là vì muốn tặng quà cho tôi? Tôi đờ đẫn, lắp bắp nói: "Đây không phải là... không thích hợp sao?"
Kỳ thật tôi muốn nói là, rất đắt tiền, tôi nhận lấy thì ngại.
Không ngờ anh lại hiểu nhầm ý của tôi: "Cũng đúng, những đồ trang sức này không đẹp lắm." Anh quay lại hỏi người quản lý: "Có thứ khác tốt hơn không?"
"Có, có." Người quản lý hoàn toàn coi anh như thần tài, "Hai vị mời đi theo tôi. Để tiếp đón những khách quý như Chu tiên sinh, chúng tôi đã đặc biệt thiết kế một không gian riêng để trưng bày những trang sức cao cấp trong cửa hàng."
Hai nữ nhân viên xinh đẹp vén tấm màn dày màu đỏ thẫm lên, phía sau là gian phòng khách Thục Viện. Phòng khách này mang đậm phong cách Paris, đồ trang sức được đặt trên đồ nội thất, đặc biệt là trên bàn trang điểm, nơi đó có một số bộ trang sức cao cấp nhất.
Chu Nguyên Hạo gật đầu nói: "Những thứ này miễn cưỡng xem hợp mắt, Lâm Lâm, em nhìn thử xem có thứ gì thích hay không."
Tôi tiếp tục ngây ngốc.
Đây là lần đầu tiên tôi đến một nơi cao cấp như vậy, quần áo tôi mặc trên người còn rất bẩn và không phù hợp với hoàn cảnh nơi đây.
Người phụ nữ nãy giờ im lặng tiến tới, tự giới thiệu và nói mình là quản lý họ Trương, đã chuẩn bị sẵn quần áo cho tôi và bảo tôi cùng đi với cô ấy chọn lựa.
Tôi theo cô ấy vào phòng thay đồ, có cả một căn phòng đầy quần áo, tôi không biết nên chọn gì, Trương quản lý giới thiệu cho tôi một cái váy màu đỏ sậm, kiểu dáng rất đơn giản nhưng khi tôi mặc lên lại rất đẹp, tôn lên khí chất nữ tính mạnh mẽ.
Tôi bước ra khỏi phòng thay đồ, Chu Nguyên Hạo thưởng thức gật đầu: "Em có gu thẩm mỹ rất tốt, cái này rất hợp với em."
Tôi cười gượng, không dám nhìn giá quần áo.
Chu Nguyên Hạo dẫn tôi đến bàn trang điểm, phía trên có trưng bày ba sợi dây chuyền, có ba mặt dây chuyền khác nhau, một mặt ngọc phỉ thuý, một mặt kim cương và một mặt hồng ngọc, đẹp đến chói mắt.
← Ch. 055 | Ch. 057 → |