Nắng ấm?
← Ch.080 | Ch.082 → |
Chương 30: Nắng ấm?
-Chủ tịch người thấy cô Mia thế này. Đột nhiên quản lí Trương lên tiếng phá tan sự im lặng đang bao chùm.
Hắn hơi nhíu mày trước câu hỏi của ông, đột nhiên trong tim có cái gì đó hơi nhoi nhói len lỏi, cảm thấy như thế nào ư? chính hắn cũng không thể miêu tả được.
-Cô ấy rất đẹp một vẻ đẹp sắc nước hương trời có lẽ là đẹp nhất từ trước đến nay tôi từng thấy, ở cô ấy hội tụ tất cả vẻ đẹp từ lạnh lùng đến dịu dàng mạnh mẽ đến yếu đuối, cũng có thể là vẻ đẹp của thiên thần và cũng có thể là ác quỉ nói chung là hài hòa vừa khiến người ta động lòng vừa mạnh mẽ tấn công bằng vẻ đẹp của một ác quỉ hút máu không thể rời mắt. Hắn cũng khá thành thật nhìn ông trả lời, khuôn miệng nhếch lên tạo thành một đường cong rất đẹp.
-Vậy người có rung động trước cô gái ấy. Quản lí Trương lắng nghe câu trả lời thì có thể biết hắn đã nhìn và đánh giá rất kĩ và ngay cả ông cũng cảm thấy như vậy.
Rung động? hắn cũng phải thừa nhận mình có rung động nhưng cảm giác ấy dường như còn nhiều hơn....... . vậy rốt cuộc loại cảm giác ấy là gì chứ?
Hắn quay đi không trả lời miên man trong dòng suy nghĩ của chính mình, ông thấy thế cũng không hỏi nhiều nữa lặng im nhìn hắn.
Một lúc lâu sau hắn mới đứng dậy đi về khách sạn, có lẽ 2 ngày nữa hắn sẽ bay về Việt Nam.
" Tại sao khi nghĩ sẽ về Việt Nam mình lại nghĩ đến cô ấy? Tại sao? Mia tôi đã từng biết cô sao?".
Khoảng khắc hắn đứng lên thì ở bên ngoài cánh cửa cũng có một người bước từng bước khó nhọc cố gắng đi khỏi đây chỉ vì sợ bị phát hiện.
-Chủ tịch cô sao thế. Cô thư kí khi thấy nó đang mệt mỏi dựa vào cánh cửa phòng thì lo lắng chạy đến hỏi thăm.
-Cô ra ngoài một chút được không. Nó nói không ra hơi nhìn cô thư kí như ra lệnh.
-Dạ vâng. Dù lo lắng cho nó nhưng cô cũng không thẻ làm trái ý của " sếp " nên nhanh chóng ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại.
" Cach" âm thanh vang lên cũng là lúc nó không thể trụ được cả thân thể trượt xuống đất.
Tiếng khóc không thể kìm nén được nữa cứ thế trào ra, bàn tay trắng nón ôm chặt nấy khuôn miệng để khỏi bật ra âm thanh...... nó không muốn ai thấy được hình ảnh yếu đuối này KHÔNG MUỐN HOÀN TOÀN KHÔNG MUỐN.
-"Tại sao lại là anh, đã cố gắng không nghĩ về anh, em sợ nếu anh xuất hiện trái tim mềm yếu này sẽ không thể sắt đá được, nếu như em không thành công thì có thể mạng sống này cũng không giữ được.... . đến lúc đó anh sẽ đau lòng sẽ bị tổn thương em không hề thích thấy người con trai mình yêu đau khổ vì thế thà rằng người đau là em, hạnh phúc anh đáng được như vậy đừng vì một người như em mà đau lòng em chỉ mang lại xui xẻo cho người khác mà thôi và em đã hại người chị mà em yêu nhất...... xin anh đừng làm em xao động thêm nữa...."
Phải lúc ở phòng họp cô đã rất kiềm chế, kiềm chế cảm xúc của mình. Cuộc hội ngộ sau 2 năm quá bất ngờ bao nhiêu nỗi nhớ nhung khi nhìn thấy gương mặt ấy như bùng phát hết nó cứ như một cơn lốc nó không thể kiềm chế được đó cũng chính là lí do ánh mắt nó nhìn hắn đã thể hiện và nói lên tất cả tình cảm cũng nỗi nhớ. Nó phải thừa nhân nó yêu hắn rất nhiều 2 năm xa nhau không phải là hết yêu mà ngược lại còn yêu nhiều hơn.... . xa nhau đâu có nghĩa là hết yêu mà là một thử thách về tình yêu.... một thử thách đau đớn nhất.
Tiếng chảy róc rách vang ra từ phòng tắm của khách sạn, dòng nước mắt lạnh từ từ xối vào người mang lại cảm giác dễ chịu.
" Cạnh" bước ra tay cầm một tấm khăn bông lau nhẹ lên mái tóc ướt trông cực kì quyến rũ, từng giọt nước lăn tăn rơi trượt dài từ khuôn mặt hoàn mỹ rợt xuống đất. Chợt.
Một vòng tay nhẹ cuốn lấy hắn, làn dan mịn màng chà sát lên thân thể, mùi nước hoa quyến rũ thoang thoảng.
Bị bất ngờ không kịp trở tay quay lại thì một hình ảnh khiến hắn rất bất ngờ.
-Mỹ Lệ.
-Phải phạt anh dám đi sang mỹ mà không nói với em. Giọng nói nũng nịu của cô thì thầm bên tai của hắn hai tay siết chặt hắn từ phía sau mái tóc dài có vài lọn bị bết vào mặt hắn.
Hắn mỉm cười đầy ấm áp, xoay người một cái đã ôm trọn thân hình nhỏ bé của cô, khẽ hôn lên mái tóc bồng bềnh mượt mà.
-Anh xin lỗi, anh sợ em đòi đi rồi khi về thì mệt mỏi nằm bệnh cả tuần thì anh lo lắng chết. Hắn dịu dàng vuốt tóc Mỹ Lệ, cách hắn quan tâm cô thật sự khác xa với nó lúc buổi sáng và thật may là nó không chứng kiến chắc hẳn sẽ đau lòng lắm.
Mỹ Lệ vùi đầu vào bở ngực vạm vỡ mỉm cười hạnh phúc, không nói gì chỉ tiếp tục hưởng thụ cảm giác này cô sợ một ngày hắn sẽ bỏ mình mà đi. Cô thật sự không thể hiểu được 2 năm trước hắn bị cái gì tự nhiên đến tìm cô và bảo là mời cô đi ăn trong khi chỉ mấy tuần trước hắn lạnh lùng bảo chúng ta chấm dứt khiến cô đau khổ chuẩn bị tính kế để dành lại hắn từ tay cái con nhỏ được tôn lên là " vị hôn thê" người con trai cô yêu.
Khi hỏi về Lưu Tiểu Vi hắn chỉ bảo sẽ hủy hôn lễ khiến cô chẳng hiểu gì hết chẳng phải lí dó khiến hắn rời xa cô không phải vì cô ta sao? Mấy ngày sau cô nghe tin cô ta đã mất vì một tai nạn hôn lễ bị hủy...... cô vui mừng vậy là đối thủ của cô chưa đấu đã bại rồi đã thế hắn lại rất quan tâm tới cô.... Mỹ Lệ sống trong hạnh phúc cũng không tìm hiểu gì thêm. Dù đôi lúc hắn có hỏi cô về cái tên " Băng Nhi" gì đó khiến Mỹ Lệ trố mắt kinh ngạc cái tên đó hoàn toàn xa lạ với cô.
-Chúng ta đi ăn thôi, chắc em đói rồi. Chợt hắn buông cô ra dịu dàng nói cũng làm cho Mỹ Lệ dứt khỏi dòng suy nghĩ mỉm cười gật đầu giúp hắn mặc áo rồi cùng đi ra ngoài ăn, cử chỉ rất thân mật.
Nhà hàng Pinky hôm nay đặc biệt đông khách, người người tất nập bước vào nhà hàng. Phục vụ phải chạy từ bàn này đến bàn khác phục vụ khách hàng.
-Wow nhà hàng này lớn thật, rất sang trọng. Mỹ Lệ thái độ rất đáng yêu khuôn miệng xinh xắn nở nụ cười tươi, bàn tay vo tròn như ống nhòm đưa lên mắt nhìn.
Hắn phì cười trước hành động của cô, nhẹ nhàng khoác tay đi vào bên trong.
Thật sự trên đời khiến con người sợ nhất là một chữ đó chính là "ngờ".
Không ai có thể biết trước được tương lai, và định mệnh an bài thì không thể trốn tránh.
Vẫn bộ trang phục công sở nó cùng cô thư kí bước vào nhà hàng bằng cửa chính chứ không đi bằng cửa phụ nữa. Sau khi " khóc " một trận đã đời nó liền trấn an bản thân phải bình tĩnh không thể để tình cảm lấn áp lí trí được. Và nó đã làm một chuyện khiến cô thư kí xinh đẹp của mình chút nữa sắc nước miếng vì " cô đi ăn với tôi chứ" đấy một truyện tưởng chừng như quá đỗi bình thường nhưng đối với nó là cả một sự kì lạ không hề nhỏ.
Có lẽ do hôm nay tâm lí không ổn định nên thần kinh cũng không bình thường dẫn đến một Băng Nhi hoàn toàn khác so với thương ngày.
Sự xuất hiện của nó đã liên tiếp nhận được tất cả ánh nhìn của mọi người. Cô thư kí có vẻ hơi ngượng trước viễn cảnh không mong muốn này cử chỉ hơi vụng về.
-Chủ tịch. Người bảo vệ thấy nó ngay lập tức cúi chào.
-Chuẩn bị như cũ. Nhẹ nhàng nhìn người bảo vệ nó khẽ nói, đi vào bên trong nơi có căn phòng vip đã chờ sẵn.
Từng bước nó đi vào tất cả ánh mắt đồng loạt dõi theo, bàn tàn xì xầm xung quanh sắc đẹp trời ban. Chợt một ánh mắt khá bất ngờ khi thấy hình dáng người con gái vô cùng xinh đẹp lành lạnh bước vào trong.
-Cô ấy... Hắn ngồi đối diện với cửa ra vào thì nghe tiếng xì xào tò mò hướng ánh nhìn tìm kiếm thì bất ngờ thấy nó.
-Sao vậy anh? Mỹ Lệ đang ăn vui vẻ thì thấy hắn đột nhiên dừng việc ăn nhìn ra phía cửa thắc mắc hỏi, ánh mắt cũng hướng theo ánh nhìn của hắn.
Mỹ Lệ mở to đôi mắt, kinh ngạc nhìn nó đang sải bước gương mặt của nó thu vào đôi mắt to tròn của cô. Phải công nhận một điệu người con gái đó (nó) thật sự vô cùng xinh đẹp một sự kết hợp tài tình của tạo hóa ngay cả đến cô là con gái còn thầy thèm thuồng huống chi là con trai.
Lí do cô đến Mỹ vì nghe tin hắn kí hợp đồng với Pinky thì liền đặt vé bay ngay. Cô cũng không thể hiểu nổi tại sao lại sợ nó cướp đi hắn? Trong khi cô chưa hề gặp nó bao giờ và hắn thì càng không.
" Có lẽ là vì cô ta đẹp quá " Mỹ Lệ chợt nghĩ ra một lí do thấy cũng rất hợp lí. Nhưng sao cô vẫn cảm thấy một nỗi bất an nào đó cứ như đã gặp đâu đó.
-Ăn tiếp thôi. Chợt hắn lên tiếng làm cô dứt khỏi dòng suy nghĩ liền quay lại đối diện với hắn quan sát biểu hiện khi " được chiêm ngưỡng nhan sắc mỹ nhân" thì thật sự khiến cô hài lòng hắn vẫn chú tâm ăn uống ân cần gắp thức ăn cho cô căn bản không hề chú ý gì đến nó.
Nó biết chứ, ngay từ đầu bước vào nhà hàng nó đã nhận ngay ra gương mặt ấy. Ngay cả lúc hai ánh mắt dao nhau thế mà hắn vẫn dành cho cô nhưng tia xa lạ lạnh lùng, điều khiến nó rất đau lòng khi chứng kiến hắn dịu dàng cười ấm áp với Mỹ Lệ.
-Chủ tịch người không sao chứ? Cô thư kí dường như nhận ra vẻ không ổn khi đột nhiên nó dừng bước cơ thế của nó cơ hồ hơi run lên.
-Không sao, đi.......
-Mia. Đang trả lời câu hỏi của cô thư kí chợt một giọng nói vang lên đầy vui mừng liền sau đó là cả một thân hình bao phủ lấy nó.
-Vũ Phong. Nó kinh ngạc khi thấy nhận ra người dám cả gan ôm hôn thân thiết trước biển người như thế này.
Vũ Phong ôm siết lấy nó vui mừng, đôi môi mỏng khẽ chạm nên bên má trắng nõn.
-Em đấy hư lắm, cả ngày lặn mất tăm làm anh nhớ muốn chết. Vũ Phong giọng nói cực trẻ con nũng nịu nhìn nó hờn giận. (trẻ con lên 3 chắc luôn)
Nhất loạt mọi cái điện thoại được lôi ra chụp lia lịa, với cũng một suy nghĩ " đảm bải tin hot với dòng típ Con trai chính trị gia tài bà và chủ tịch Pinky hẹn hò ".
Nó đẩy ngay Vũ Phong ra, lườm cậu một cái rồi bỏ luôn vào trong.
Cô thư kí nhanh chóng đi theo, để lại Vũ Phong ngẩn ra một lúc rồi cũng đi theo.
-Mia em giận à. Vũ Phong làm khuôn mặt rất chi là cún con, cả đôi mắt sáng long lanh.
Nó nhìn điệu bộ đó không khỏi bật cười, đúng 2 năm nay nó cười được cũng nhờ có Vũ Phong và Chirin bên cạnh, 2 người anh nó yêu quí nhất.
Cô thư kí ngồi bên cạnh trước hành đồng " đáng yêu" của cậu không nói không rằng vì.... . đang thẹn thùng bằng chứng cả hai gò má đỏ ửng nên cô mới cố gắng che đi khuôn mặt xấu hổ của mình.
Một lúc sau đồ ăn mang ra, rất nhiều món ăn của các đầu bếp nổi tiếng đặc biệt nấu riêng cho vị chủ tịch xinh đẹp của họ.
-Ăn thôi, Lena cô cũng ăn đi. Lần đầu tiên nó gọi tên của cô thư kí khiến Lena hơi bất ngờ nhưng sau đó cười thật tươi để lộ ra lúm đồng tiên bên phải rất đáng yêu.
" Chủ tịch gọi tên mình " Lena thầm nghĩ, chắc nó không biết chứ nó chính là thần tượng của cô từ lúc vào công ti tới nay, một super idol của Lena.
Nụ cười ấy lọt vào mắt Vũ Phong một dòng điện chạy xoẹt qua khiến cậu cũng không thể hiểu nổi.
-Cô cười rất đẹp. Vũ Phong nhìn Lena nhẹ mỉm cười.
Lời khen của cậu khiến Lena mặt đã đỏ nay con đỏ hơn, vụng về cúi xuống ăn phần của mình không dám ngẩng lên lần thứ 2.
" Cô ấy đáng yêu thật" Vũ Phong chợt lóe lên ý nghĩ nhưng đây là một ý nghĩ hoàn toàn trong sáng chỉ là thấy sao khen vậy mà thôi.
-Ăn đi anh nói nhiều quá rồi đấy, làm thư kí của em đỏ hết mặt rồi kìa. Nó phì cười trước hai người này, nếu là một đôi chắc đẹp lắm.
-Ăn thôi, đói bụng quá lâu mới có dịp để bà chủ tịch khó tính của Pinky đãi một bữa. Vũ Phong cười trêu chọc nó và để tránh ăn cái dép vào mặt ngay lập tức cúi xuống ăn lấy ăn để.
-Cũng nhanh đấy. Nó nói mỉa tâm trạng đã một phần nào dịu đi.
Bữa ăn diễn ra trong không khí tràn ngập tiếng cười, ăn uống no nê nó nghiêng người dựa vào ghế.
-Vũ Phong anh trở Lena về nha em có chút chuyện cần đi. Nó quay qua cậu mỉm cười nói.
-Hay anh trở em đi. Vũ Phong phản đối, nếu nó đi có việc thì cần người trở đi lỡ như cậu trở Lena về thì......... vậy người chở nó chẳng phải cái thẳng cha khỉ đít đỏ Chirin đó sao?
-Em đi một mình không cần ai chở hết. Như hiểu được câu nghĩ gì nó mỉm cười nháy mắt với Lena một cái rồi bỏ ra ngoài bằng cửa sau.
Lena mặt thộn ra không hiểu cái hàm ý sâu xa trong cái nháy mắt ấy. Chợt cảm thấy không khí dường như hơi ngột ngạt mới quay qua thì...... một sự thật đau lòng rằng căn phòng chỉ còn cô và Vũ Phong.
" Trời ơi? Chẵng lẽ chủ tịnh tưởng mình thích Vũ Phong sao?
**********end chap 30**********
← Ch. 080 | Ch. 082 → |