Thân phận, ra đi?
← Ch.064 | Ch.066 → |
Nó ngước nhìn Lam Anh lòng đầy cảm kích, quen được một người như Lam Anh quả là nó đã rất may mắn rồi.
-Chị muốn mình như bốc hơi khỏi trái đất này, cái tên Lưu Tiểu Vi sẽ không còn nữa....... . BIẾN MẤT MÃI MÃI.
-Chẵng lẽ............ Lam Anh hốt hoảng định nói thì. -Chị không ngu ngốc như vậy đâu. Nó tiếp lời.
-Em hiểu. Lam Anh gật đầu, tuy không thể hiểu được nó đang nghĩ gì nhưng cô nhất quyết sẽ hoàn thành lời hứa này đến cùng.
********
Một chiếc xe đã đợi sẵn ở bên ngoài biệt thự. Nó bước vào, tự mình lái xe.
Chiếc xe lao vun vút về trung tâm thành phố, trước khi đi nó phải chào ba mẹ đã. Là con sao có thể bỏ đi mà không lời từ biệt với ba mẹ.
-Tiểu thư. Người giúp việc ra mở cửa không khỏi ngạc nhiên.
-Chào vú. Nó cũng nhẹ mỉm cười nhưng sao mà vú nuôi của nó cảm giác rất buồn ẩn giấu sau nụ cười tươi.
-À ông bà chủ cũng định tìm cô đấy, tôi thấy nghiêm trọng lắm hay sao ấy. Vú nuôi như chợt nhớ ra việc quan trọng ngay lập tức nói với nó.
Nó ngạc nhiên, chẳng lẽ ba mẹ biết chuyện sao? không chần chừ thêm nó liền vô nhà.
-Tiểu Vi con về rồi. Mẹ nó liền chạy lại trông khá vội vàng.
-Bà đã đến lúc nói ra sự thật, đừng nên kêu tiểu thư là con nữa. Ba nó lạnh lùng nói.
Nó ngớ người, ba mẹ nót ại sao lại bảo cái gì mà tiểu thư ròi không nên gọi là con nữa, nó chẳng hiểu gì hết.
-Ba mẹ tại sao lại?.........
-Tiểu thư đã đến lúc người thay đổi cách xưng hô, ta biết tiểu thư là người thông minh lên sẽ chấp nhận được. Thật ra tên thật của tiểu thư là Phạm Ngọc Băng Nhi tên tiếng anh là Mia Wiliam là con gái của tập đoàn lớn nhất thế giới bao quát hết kinh tế của toàn cầu. mẹ của con là một nữ hoàng sắc đẹp lừng lẫy, ba của con chính là ông chủ tập đoàn B&G, ta chính là quản gia của người. Sự việc xảy ra đã được 15 năm, ba mẹ ruột của con đã bị người ta hãm hại con may mắtn được cứu thoát trước khi nhắm mắt ông bà chủ đã giao con cho ta. Tập Đoạn B&G đã bị người khác cướp và cả vụ cháy lấy đi sinh mạng của ba mẹ con đều liên quan à không phải nói là chủ mưu. Ba nó à không phải nói là quản gia mới đúng đau khổ kể lại quá khứ.
Nó giờ cứ như người trên mây, nó ngạc nhiên đến mức hóa đá không nói lên lời, ba mẹ nó đang nói cái gì thế này.
-Tiểu Vi.... . Băng Nhi chứ đã đến lúc con nên đòi lại công bằng cho chính con và ông bà chủ, người đó chính là quốc vương nước Anh là chồng của Nữ Hoàng Anh Quốc chủ tịch tập đòng B&G hiện giờ. Bà Mai lên tiếng đầy căm phẫn, ánh mắt đay nghiến khi nhắc đến tên phản bội lấy ân báo oán như thế.
-Hai người đang nói cái gì thế tại sao lại như vậy. Nó khó khăn yêu ớt như đang bơi trong không khí.
-Lâm Bội Duy là tên của người đó, ông ta đã được ba con cứu cho làm tịa công ty B&G, vốn sở hữu bộ óc thiên bẩm về kinh doanh ông ta nhanh chóng được ba con tín nhiệm trong một thời gian ngắn đã leo lến chức phó giám đốc tiền tài đếm không hết thế mà ông ta lại tham lam lòng tham không đáy không chịu an phận với hiện tại, Đã lập mưu đổ tội tham ô cho ba con, cho đến khi kế hoạch của ông ta thành công ba con phải đi tù, thế nhưng ba con là ai chứ là người đã sáng tạo nên tập đoàn B&G từ một tập đoàn nhỏ mà vươn lên thành công ty nổi tiếng khắp thê giới đâu phải là hư dạnh, người đã tìm ra được bằng chứng, nhưng không may lão già quỷ quyệt đó đã cài nội gián vào biệt thự của ông chủ và cái bằng chứng đã đến tai lão ta. và............. kết quả lão già đó đã giết hại ba mẹ con, tạo nên một hiện trường giả là do khí ga lên biết thự mới bốc cháy.......... Chỉ nó đến đây thôi mà Bà Mai đã bật khóc nức nở.
-Suốt bao nhiêu năm ta cố gắng tìm ra hung thủ và đến bây giờ ta đã biết được tên khốn khiếp đó chính là Lâm Bội Duy khi nghe được tin này ta như không tin vào tai mình.......... . con phải cám ơn ông trời vì rốt cục nỗi oan của ba con đã được phơi bày, ta đã có một ít chứng cứ nhưng không đủ để kiện lão ta. Ông Lưu lên tiếng đỡ tiếp lời vợ, gương mặt đã nhiều nếp nhăn nay lại nhăn nhúm trông càng thống khổ hơn.
" Đoàng" như sét đánh ngang tai, nó chới với nước mắt giàn dụa, không gian im lặng bao chùm, hai người như đang chờ phản ứng của nó.
-Vậy tại sao con lại không nhớ gì hết. Nó nói trong tiếng nấc.
-Vì sợ con sẽ bị kẻ đó truy sát nên ta đã nhờ một ông thầy thôi miên để giúp con quên đi kí ức đó. Bà Mai nhìn nó trả lời, bà đứng dậy từ từ đi về phía nó.
Lấy trong túi áo ra một lọ thủy tinh rất đẹp, chất lỏng trong suốt sóng sánh. Từ từ mở ra trước ánh mắt vô hồn của nó dường như trước mắt nó chỉ là một màn đêm u tối. Đổ một ít lên tay bà nhẹ nhàng bôi lên một đường dài theo sát bề mặt cho đến khi hết một vòng khuôn mặt.
" Tách" tiếng động nho nhỏ phát ra, bà Mai từ từ gỡ một lớp mỏng như da người ra.......... . là một lớp mặt nạ.
-Con đẹp lắm còn đẹp hơn cả mẹ con. Vứt lớp mặt nạ xuống đất bà có chút kinh ngạc, bà chủ của bà đã tuyệt sắc bậc nhất thế mà nó còn đẹp hơn.
Một vẻ đẹp sắc sảo xen chút á đông và lai tây, Bởi ba ruột của nó người Anh còn mẹ củ cô thì là người lai Việt Hàn. Khuôn mặt có nó còn toát lên vẻ sang trọng thuần khiết, so với lớp măt lạ đó còn đẹp gấp bội lần.
**************còn tiếp****************
← Ch. 064 | Ch. 066 → |