Xung đột chính diện
← Ch.179 | Ch.181 → |
Đoan Mộc Mộc sững sờ tại chỗ, mặc dù sớm biết chuyện giữa anh và Tần Quỳnh, nhưng tận mắt nhìn thấy, tim trong nháy mắt giống như bị ghim dùi, tiếng huyên náo bên tai nhất thời đều tĩnh lặng lại, đáy mắt cô chỉ còn lại người trước mắt.
"Ồ!" Quan Tiểu Ưu bên cạnh cũng nhìn thấy, dùng khuỷu tay thọc phần dưới Mộc Mộc, nghi ngờ hỏi, "Đây không phải là chồng cậu à?"
Nhờ Quan Tiểu Ưu nhắc nhở, lúc này Đoan Mộc Mộc mới phục hồi tinh thần lại, cũng không nói ra một chữ, bởi vì giờ khắc này còn có một cô gái đứng bên người Lãnh An Thần, đó chính là Tần Quỳnh, mà cô ta đang thân mật rúc vào trong ngực anh, bọn họ nghiễm nhiên là một đôi hạnh phúc.
Có điều sắc mặt Tần Quỳnh không phải quá tốt, mang theo bệnh máu trắng, hơn nữa trên đầu còn đội mũ, nhưng trông vẻ mặt cô ta lại mang theo hạnh phúc, nhất là khi nhìn thấy Đoan Mộc Mộc, dường như còn mang theo khiêu khích.
Nghĩ đến trước kia lần lượt giao chiến cùng với cô ta, có khí lạnh toát ra từ đáy lòng Đoan Mộc Mộc, cô lôi Quan Tiểu Ưu, không muốn nhìn thấy tồn tại của người đó, mặc dù phát hiện bọn họ làm trong lòng Đoan Mộc Mộc rất khó chịu, nhưng cô đồng ý với Lãnh An Thần là sẽ tin tưởng anh, giờ phút này bất luận có bao nhiêu khó chịu cô cũng không thể biểu hiện ra.
Đoan Mộc Mộc kéo Quan Tiểu Ưu, ý bảo cô ấy không cần nhiều lời, sau đó ép buộc cô ấy nhìn về phía trước sân khấu, nhưng lúc này, Khang Vũ Thác lại đứng lên, trực tiếp đi qua, Đoan Mộc Mộc muốn ngăn cản đã không kịp.
Bóng dáng cao lớn của Khang Vũ Thác hiện ra trước mặt Lãnh An Thần và Tần Quỳnh, chặn lại đường đi của bọn họ, anh ta liếc nhìn Tần Quỳnh, sau đó nhìn về phía Lãnh An Thần, "Lãnh thiếu thật nhàn rỗi, lại có thời gian đến xem biểu diễn!"
Trong lời nói, ý trào phúng quá rõ ràng, Lãnh An Thần cũng không đáp lại, ánh mắt chăm chú nhìn trên người Đoan Mộc Mộc ở sau lưng Khang Vũ Thác, anh không ngờ cô sẽ đến xem, càng không ngờ cô sẽ đi cùng Khang Vũ Thác.
Không phải anh đã cảnh cáo cô, không nên đi quá gần Khang Vũ Thác sao? Vì sao cô lại phải không nghe đây?
Mặc dù mình xuất hiện cũng không đúng, nhưng nhìn cô xuất hiện cùng Khang Vũ Thác, trong lòng anh hết sức căm tức.
"Đại minh tinh Khang có thể tới thì sao tôi không thể tới?" Lãnh An Thần nhếch khóe môi, lộ ra một tia cười lạnh.
"Lãnh An Thần, xem ra lời em nói anh cũng không có để ở trong lòng" Khang Vũ Thác nhắc nhở anh.
"Cái gì?" Lãnh An Thần cố làm không biết, sau đó lại nói, "Hình như cậu cũng giống vậy, đừng quấn lấy bà xã của người khác được không?"
Không khí ngưng trệ trong thoáng chốc--
Đoan Mộc Mộc kéo Khang Vũ Thác ở phía sau, ý bảo anh ta đừng nói nữa, nhưng Khang Vũ Thác nén một bụng tức giận thì làm sao sẽ bỏ qua?
Anh ta cho là mấy ngày nay Lãnh An Thần bớt phóng túng, đối tốt với Đoan Mộc Mộc, cho nên bảo anh ta buông tha cô, anh ta cũng cam tâm tình nguyện, nhưng lúc thấy Lãnh An Thần và Tần Quỳnh ra vào một đôi thì anh ta mới phát giác ra mình rất ngu!
Anh ta rõ ràng yêu Đoan Mộc Mộc, yêu đến mức có thể vì cô hạnh phúc mà chôn giấu tình yêu của mình ở dưới đáy lòng, nhưng cô thì sao? Cũng không được người ta quý trọng, thậm chí là càng bị nhục nhã trắng trợn!
Cô có thể nhịn, nhưng anh ta không nhịn được!
"Hóa ra Lãnh thiếu còn biết mình có bà xã!" Khang Vũ Thác hừ nhẹ.
"Khang Vũ Thác, nếu như cậu muốn cùng tôi giải quyết thứ gì, tôi có thể theo cùng, nhưng không phải bây giờ, cũng không phải là ở chỗ này" Lãnh An Thần liếc quanh bốn phía, đã có không ít ánh mắt nhìn sang hướng bọn anh, hơn nữa hiện trường hôm nay có rất nhiều truyền thông, "Cậu không sợ chó săn nhưng tôi vẫn sợ!"
"Sợ?" Khang Vũ Thác tháo kính đeo trên sống mũi xuống, anh ta vốn ăn mặc cực kỳ bí mật, không muốn gây ra phiền toái gì, nhưng bây giờ anh ta cảm thấy hoàn toàn không cần thiết, Lãnh An Thần có vợ cư nhiên cũng có thể dẫn tình nhân đến xem biểu diễn, vì cái gì mà anh ta không thể gặp người?
"Lãnh An Thần, anh còn biết sợ ư? Bản thân rõ ràng có vợ" Nói qua liền kéo Đoan Mộc Mộc tới, "Vẫn còn dây dưa không rõ với bạn gái trước, anh còn dám nói sợ? Lãnh An Thần, tôi muốn hỏi anh, anh coi Đoan Mộc Mộc là cái gì?"
Bây giờ Đoan Mộc Mộc cách Lãnh An Thần rất gần, có thể cảm thấy ánh mắt nóng giận của anh rơi vào trên mặt mình, cô và Khang Vũ Thác đến xem biểu diễn cũng không có nói cho anh biết, mặc dù mình rất quang minh lỗi lạc, nhưng cảm giác chột dạ, hơn nữa, mặc dù hiện tại anh và Tần Quỳnh xuất hiện đối với cô cũng là tổn thương, nhưng lúc trước anh có nói với cô, muốn cô tin tưởng mình, mà cô cũng đồng ý, cho nên anh không nên hoài nghi gì cả.
"Khang Vũ Thác, anh đừng nói nữa!" Đoan Mộc Mộc kéo người đàn ông bên cạnh.
Có điều lần này Khang Vũ Thác cũng không nghe cô, ngược lại chất vấn cô, "Tại sao không để cho anh nói? Chính anh ta làm sai, không phải em... Đoan Mộc Mộc, sao em trở nên hèn nhát như vậy? Đây là em sao?"
Một câu hỏi làm Đoan Mộc Mộc muốn khóc!
Đúng vậy, bây giờ cô đâu còn là Đoan Mộc Mộc không sợ trời không sợ đất, cô vì yêu người đàn ông trước mắt mà hèn nhát không giống mình nữa rồi.
Đè nén khổ sở trong lòng chuẩn bị phun trào, cô cảm thấy cũng không đứng nổi nữa, cũng không muốn nghe bọn anh tranh cãi, bỏ mặc Khang Vũ Thác, cô chạy ra ngoài.
"Mộc Mộc..." Sau lưng vang lên tiếng kêu, không biết là của người nào.
Hai người đàn ông thấy Đoan Mộc Mộc cũng không có dừng bước bởi vì tiếng kêu của mình, nhất thời đều hoảng loạn, cùng nhau đuổi theo, mà Tần Quỳnh và Quan Tiểu Ưu nhìn nhau, cũng không có ai động.
"Thế nào, không đuổi theo người đàn ông của cô sao?" Quan Tiểu Ưu lạnh lùng châm biếm, "Tôi nói này bồ nhí, cô cũng thấy được, thời khắc mấu chốt trong lòng người đàn ông đó vẫn nghĩ đến bà xã của mình."
Quan Tiểu Ưu nín một hồi lâu, vẫn muốn đả kích, Khang Vũ Thác bất đắc dĩ xông ra trước mặt, cô đều không có cơ hội, hiện tại rốt cuộc có thể giáo huấn cô ả không biết xấu hổ này, cô há có thể bỏ qua?
"Kẻ điên!" Tần Quỳnh không có ý định ầm ĩ với cô gái trước mắt, hiện tại cô ta chỉ muốn đuổi theo Lãnh An Thần, thật vất vả bọn họ có cơ hội đi xem biểu diễn, cô ta cũng không muốn bị phá hư, hơn nữa, sau buổi biểu diễn, cô ta còn có sắp xếp khác.
Tần Quỳnh đuổi theo, Quan Tiểu Ưu theo sát phía sau, vừa đúng lúc này, ánh đèn trên đài sáng lên, nhưng Quan Tiểu Ưu đã không có ý định để ý tới.
Ngoài cửa, hai người đàn ông kéo lấy Đoan Mộc Mộc, mỗi người nắm một cánh tay, hình như mỗi người bọn họ đều dùng sức lôi kéo, chặn cô ở giữa.
"Các anh buông tay!" Cô gầm nhẹ, không muốn làm cho bọn họ nhìn mình nhếch nhác.
"Mộc Mộc, hôm nay hãy bảo anh ta nói rõ ràng." Khang Vũ Thác cũng không bỏ qua.
"Đây là chuyện của tôi và anh ấy, không cần anh lo, anh buông tay!" Đoan Mộc Mộc mặc kệ Khang Vũ Thác, nghe cô nói lời này, anh bi thương nhìn Đoan Mộc Mộc.
"Không nghe thấy sao? Cô ấy bảo cậu buông tay!" Lãnh An Thần nhìn Khang Vũ Thác nắm tay bà xã mình, trong lòng khó chịu giống như bị vi khuẩn lây nhiễm.
"Anh nói rõ ràng, nói giữa Mộc Mộc và Tần Quỳnh, anh rốt cuộc lựa chọn người nào? Nếu như anh lựa chọn cô ấy, tôi sẽ buông tay, nếu không, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không buông cô ấy ra!" Khang Vũ Thác cố chấp sẽ rất đáng sợ.
Lãnh An Thần sắp bị dồn đến chỗ chết, hơn nữa anh nhìn ra phần thương yêu Khang Vũ Thác giành cho Đoan Mộc Mộc, điều này làm cho anh rất lo lắng, "Khang Vũ Thác cậu nên chết cái ý niệm này đi, Đoan Mộc Mộc là vợ tôi, cậu đừng mơ tưởng!"
"Vậy anh lựa chọn cô ấy?" Khang Vũ Thác hỏi lại, vào lúc Lãnh An Thần chuẩn bị mở miệng thì Tần Quỳnh bỗng chạy ra --
"An Thần..."
Một tiếng này khiến lời Lãnh An Thần muốn nói cắm ở trong cổ họng, nếu như bây giờ anh nói lựa chọn Đoan Mộc Mộc, vậy tất cả chân tướng sắp nổi trên mặt nước đồng nghĩa với việc bị cắt đứt, hơn nữa cố gắng những ngày qua của anh đều thành uổng phí, nhưng nếu như anh không nói, Khang Vũ Thác tuyệt sẽ không bỏ qua.
Trong lúc nhất thời, Lãnh An Thần lưỡng lự, chưa từng cảm thấy nói một câu muốn lại làm cho anh rối rắm như thế, huống chi giờ phút này Đoan Mộc Mộc và Tần Quỳnh đều nhìn anh, trong ánh mắt các cô đều mang mong đợi.
Đúng, Đoan Mộc Mộc biết rõ không nên như vậy, nên tin tưởng anh, bất luận anh nói gì, cũng nên tin tưởng anh, nhưng giờ phút này nhìn một cô gái khác, cô vẫn kỳ vọng nghe được đáp án của anh.
"Lãnh An Thần, anh nói đi, rốt cuộc anh lựa chọn người nào?" Khang Vũ Thác cũng không biết Lãnh An Thần khó xử, vẫn còn ép hỏi.
"Đúng vậy, Lãnh An Thần, hôm nay anh nói rõ ràng một lần!" Quan Tiểu Ưu đuổi theo ra chỉ hướng Lãnh An Thần.
Lãnh An Thần nhướng mày, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám buộc anh như vậy, nhưng hôm nay đầu tiên là Khang Vũ Thác, hiện tại là Quan Tiểu Ưu, bọn họ cho anh làm từ da mềm ư? Trong chuyện này, anh có lỗi, nhưng cũng có nỗi khổ tâm đấy!
Anh khẽ híp tròng mắt, khóe miệng cũng hạ xuống, vừa đúng lúc này, Đỗ Vấn chạy qua, liếc mắt nhìn tình thế, hình như đã hiểu ra cái gì, tiến lên giữ chặt cổ tay Quan Tiểu Ưu, "Vị tiểu thư này, Lãnh tổng là người cô có thể chất vấn hay sao?"
Cổ tay Quan Tiểu Ưu bị nắm đau, cô giùng giằng, cặp mắt đỏ bừng nhìn người đàn ông đột nhiên chạy đến, "Anh là ai? Buông tôi ra, khốn kiếp!"
Đỗ Vấn cũng không để ý cô chửi rủa, bất luận cô giãy giụa thế nào cũng không chịu buông tay cô ra, Quan Tiểu Ưu chưa từng có bị người ta đối xử như thế, vừa đánh vừa đá về phía người đàn ông kiềm chế mình không nói, còn tiếp tục mắng, "Lãnh An Thần, anh không phải là người, mặc kệ vợ mình, đi bên ngoài tìm gà rừng... Còn thả chó ra ngoài cắn người!" Câu nói sau cùng là nhìn Đỗ Vấn mắng.
Đoan Mộc Mộc thấy Quan Tiểu Ưu bị khi dễ, trong lòng chua xót, "Đỗ Vấn, anh buông tay!"
Bình thường, Đỗ Vấn sẽ nghe Đoan Mộc Mộc, nhưng hôm nay có Lãnh An Thần ở đây, hình như lời của cô cũng không có tác dụng, Đoan Mộc Mộc đành phải nhìn về phía Lãnh An Thần, "Anh mau bảo Đỗ Vấn buông tay, không nên thương tổn bạn bè em!"
Lãnh An Thần nhìn dáng vẻ Đoan Mộc Mộc nóng nảy, nháy mắt hướng về phía Đỗ Vấn, Đỗ Vấn đành phải buông tay, lúc này Quan Tiểu Ưu như thú nhỏ thoát khỏi cũi, đạp vào hai chân Đỗ Vấn.
Giày cao gót đạp xuống, thật rất đau, nhưng Lãnh An Thần ra lệnh, Đỗ Vấn chỉ yên lặng chịu đựng, cũng không làm ra hành động gì.
"Được rồi, các người náo đủ chưa?" Tần Quỳnh vẫn trầm mặc chợt mở miệng, sau đó đi về phía Lãnh An Thần, động tác cực kỳ tự nhiên ưu nhã khoác ở cánh tay anh, "Các người không cần ép An Thần nữa, anh ấy đã đồng ý tôi là sẽ ly hôn với Đoan tiểu thư, hơn nữa, không lâu nữa chúng tôi sẽ đính hôn..."
Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã nhào, cũng may có hai người đàn ông này lôi cô, ánh mắt cô dời về phía Lãnh An Thần, đập vào mắt chỉ là gò má của anh, môi mỏng mím chặt, khóe môi hạ xuống, tròng mắt đen nhánh, không nhìn ra tâm tình gì, Đoan Mộc Mộc nghĩ rằng sẽ nhìn ra anh có một chút phản ứng, ít nhất sẽ làm cô cảm thấy đây chẳng qua là Tần Quỳnh có mục khác, nhưng không có.
Tim cô bắt đầu chìm xuống, giống như quả cân nặng ngàn cân bị rơi, cả người như bị rớt vào ba chín tầng băng, lạnh vào xương cốt.
Anh lại muốn ly hôn với cô? Nhưng người trong cuộc là cô lại không biết!
Đây là chuyện buồn cười cỡ nào?
Không trách được Tần Quỳnh luôn có tư cách diễu võ dương oai ở trước mặt cô, hóa ra cô ta sớm lấy được thượng phương bảo kiếm của Lãnh An Thần, nhưng cô thì y như đứa ngốc chẳng hay biết gì, thậm chí mỗi buổi tối còn mặc anh làm mình cầu xin.
Cô thật là đứa ngốc nhất trần đời, đầu ngu ngốc triệt để!
"Buông tay!" Giọng nói của cô đã yếu ớt, nhìn Lãnh An Thần, cô cũng không nói ra chữ dư thừa.
Anh run lên, hình như nắm chặt tay cô hơn!
Đoan Mộc Mộc cắn môi, dùng hết hơi sức toàn thân gầm nhẹ, "Em bảo anh buông tay!"
"Mộc Mộc..." Lãnh An Thần thấy được tuyệt vọng trong mắt cô, anh cũng sợ, anh rất muốn nói rõ ràng, nhưng không thể, anh chỉ có thể nắm chặt tay cô không buông ra, hình như thông qua sức lực mới làm cho cô biết nỗi khổ tâm riêng của anh.
Cô đồng ý tin tưởng anh, bất luận anh làm cái gì? Hiện tại vào thời khắc này, làm sao cô lại quên hứa hẹn của mình đây?
"Cô ấy bảo anh buông tay, anh không nghe thấy sao?" Khang Vũ Thác nhẫn nhịn cũng hỏng mất, một quả đấm đánh tới, Lãnh An Thần bị đánh té ngã trên đất.
Lúc này, Tần Quỳnh nhào tới, ôm cổ Lãnh An Thần, cũng mắng Khang Vũ Thác, "Cậu điên rồi, làm sao cậu có thể đánh anh ấy?"
"Tôi đánh anh ta, hôm nay tôi muốn đánh tỉnh anh ta." Khang Vũ Thác buông Đoan Mộc Mộc ra tiến lên trước, níu lấy cổ áo của Lãnh An Thần, "Tôi đã từng nói với anh, anh và cô gái này đã chia tay rồi, sao anh cứ khăng khăng một mực thế hả!"
Nghe được Khang Vũ Thác muốn nói ra nội tình của mình, Tần Quỳnh tiến lên đẩy anh ta, "Mặc kệ chuyện của cậu, Khang Vũ Thác cậu đừng chõ mõm vào, cậu buông anh ấy ra, buông ra..." Nói xong, cô ta há mồm cắn cổ tay Khang Vũ Thác.
Đau đớn khiến Khang Vũ hất tay theo bản năng, vừa vung, Tần Quỳnh té xuống đất, trong mắt nhất thời nổi lên nước mắt...
Nhìn cô ta như vậy, Lãnh An Thần trở tay cho Khang Vũ Thác một quyền, nặng nề đánh vào xương sống mũi của anh ta, máu tươi nhất thời chảy ròng.
"Vũ Thác!" Nhìn anh ta chảy máu, Đoan Mộc Mộc nhào tới, lấy tay che cho anh ta, "Không nên đánh, chúng ta đi bệnh viện!"
Lãnh An Thần nhìn cô lo lắng cho Khang Vũ Thác, trong lòng rất không vui, anh giơ tay vuốt khóe môi bản thân, nơi đó cũng có máu ứ đọng, nhưng cô không thấy, hoặc thấy được cũng không muốn quan tâm anh nữa rồi!
Nhưng anh không trách cô, bởi vì anh đả thương cô trước!
"An Thần, thật là đau!" Tần Quỳnh thấy ánh mắt Lãnh An Thần vẫn đuổi theo bóng dáng Đoan Mộc Mộc rời đi, trong lòng rất không thoải mái, cố ý kêu yếu ớt.
Nghe giọng nói đó, Lãnh An Thần đành phải đè xuống tất cả tình cảm trong lòng, ngồi xổm người xuống đỡ Tần Quỳnh dậy, mà cô ta mượn cơ hội té ở trong ngực Lãnh An Thần, nhìn bộ dạng ghê tởm của cô ta, Quan Tiểu Ưu bên cạnh hừ lạnh, "Có câu nói thật không sai, người không biết xấu hổ thì vô địch thiên hạ!"
Tần Quỳnh bị Quan Tiểu Ưu nhục mạ lần nữa, trong lòng giận dữ cắn răng, nhưng không phát tác trước mặt Lãnh An Thần, chỉ có thể uất ức hướng Lãnh An Thần làm nũng, "An Thần..."
"Đưa Quan tiểu thư trở về!" Lãnh An Thần lên tiếng phân phó cho Đỗ Vấn đợi ở một bên.
"Dạ!" Đỗ Vấn nói xong, muốn đi kéo Quan Tiểu Ưu, nhưng cô nhảy ra như bị kim châm.
"Không nên đụng tôi!"
"Vậy xin Quan tiểu thư đi theo tôi!" Đỗ Vấn không có bất kỳ vẻ mặt nào, giờ phút này trong mắt Quan Tiểu Ưu nhìn Đỗ Vấn quả thật chính là một cụ cương thi.
"Khỏi cần anh đưa, tôi tự đi." Quan Tiểu Ưu vẫn kháng cự, đôi tay còn làm ra tư thế phòng ngự, nhìn cô như vậy, Đỗ Vấn thiếu chút nữa không nhịn được bật cười, cô gái này thật là ngốc nghếch đáng yêu, chẳng lẽ cô cho là mình bày tư thế POSE là có thể hù dọa anh sao?
Ngây thơ!
Lãnh An Thần nhìn tình hình này cũng biết Quan Tiểu Ưu không cần mình tiễn, vì vậy nháy mắt hướng về phía Đỗ Vấn, liền đỡ Tần Quỳnh chuẩn bị rời đi, nhưng lúc này Tần Quỳnh lại nói, "An Thần, cái túi xách của em bị rớt!"
Mới vừa rồi bị Khang Vũ Thác vung, túi xách của cô ta rơi trên mặt đất, Lãnh An Thần liếc nhìn cũng không có động, ngược lại buông tay cô ta ra, Tần Quỳnh biết anh đang tức giận, cũng không nói thêm gì nữa, khập khễnh đi tới nhặt, thời điểm đi ngang qua Quan Tiểu Ưu, chỉ thấy Quan Tiểu Ưu bĩu môi với cô ta, hơn nữa còn mắng, "Không biết xấu hổ, tiểu tam, gà hoang..."
"Tiểu thư, xin miệng sạch chút!" Tần Quỳnh cũng không nhịn được nữa.
Quan Tiểu Ưu nhíu hai hàng lông mày, "Cô tên là nhỏ tỷ? Cô mới phải tiểu thư, cả nhà các người đều là tiểu thư bồi người ngủ..."
Lời nói ác độc khiến mặt Tần Quỳnh lúc đỏ lúc trắng, tay cô ta nắm thành quả đấm, "Cô nói bậy nữa, đừng trách tôi không khách khí!"
"Không khách khí?" Quan Tiểu Ưu hừ lạnh, sau đó vén tay áo lên, "Bà đây còn muốn không khách khí với người khác đây?"
Tần Quỳnh đủ ngang ngược, thật không nghĩ đến hôm nay gặp phải người ngang ngược hơn, cô ta biết tình trạng cơ thể mình, nếu thật động thủ cùng cô gái này, khẳng định mình không chiếm được tiện nghi, sau đó mắng câu kẻ điên, định xoay người rời đi, nhưng Quan Tiểu Ưu không vui, hôm nay cô bị mắng hai lần là kẻ điên, hơn nữa, không hung ác thay Đoan Mộc Mộc, cô sẽ ngộp chết!
Vì vậy, duỗi tay ra níu lại cánh tay Tần Quỳnh, "Cô mắng ai đó?"
Tần Quỳnh liếc mắt nhìn người cầm lấy tay mình, sắc mặt không tốt, "Buông ra!"
"Tôi hỏi cô mắng người nào?" Cặp mắt Quan Tiểu Ưu trừng trừng.
"Tôi mắng cô!" Tần Quỳnh tức giận đáp lại cô.
"Bốp--"
Giọng nói thanh thúy cực kỳ vang dội ở hành lang dài, mọi người đều sửng sốt nhìn tới, ngay cả Tần Quỳnh cũng vô cùng bất ngờ, cô ta giơ tay lên vuốt má trái của mình, chỉ cảm thấy nóng hừng hực.
"Cô...cô đánh tôi?" Bởi vì khiếp sợ, giọng Tần Quỳnh cũng thay đổi nhiều, trong mắt tràn ngập tức giận và không cam lòng.
"Đánh cô thì thế nào?" Quan Tiểu Ưu khẽ nhếch khóe môi, "Đánh cái miệng thúi của cô, khiến nó sau này không phun phân tung tóe, còn một tát này cũng là đánh cô không muốn mặt, nếu bản thân không cần, còn giữ lại làm gì?"
Kỳ thật lần trước Tần Quỳnh hãm hại Đoan Mộc Mộc vào cục cảnh sát, Quan Tiểu Ưu thề sẽ giáo huấn cô ả này rồi, nhưng vẫn bị Đoan Mộc Mộc ngăn, hôm nay rốt cuộc lại để cho cô chộp được cơ hội này, không báo thù thay chị em mình, sau này Quan Tiểu Ưu cô cũng không cần lăn lộn.
Giơ tay lên, Quan Tiểu Ưu đâm chóp mũi Tần Quỳnh, "Một tát này cảnh tỉnh cô, chớ đói khát đến mức đàn ông nào cũng lên, nếu cô còn không biết hối cải, lần sau tôi sẽ xé nát mặt cô, để xem cô còn dám câu dẫn đàn ông nữa không?"
Nói xong, cô vỗ tay, hất Tần Quỳnh ra giận dữ trợn mắt nhìn hai người đàn ông này một cái, sải bước rời đi.
Mãi cho đến khi Quan Tiểu Ưu đi xa, Tần Quỳnh mới bừng tỉnh từ trong khiếp sợ, nhìn người đàn ông đứng lù lù bất động cách đó không xa, giận dữ dậm chân, "An Thần, anh xem, anh xem... Ngay cả kẻ ti tiện thế cũng dám khi dễ em, em..."
"Đỗ Vấn, đưa Tần tiểu thư trở về bệnh viện!" Lãnh An Thần lên tiếng cắt ngang khiến Tần Quỳnh sững sờ tại chỗ.
"An Thần, anh..." Cô ta còn muốn nói tiếp, lại đụng vào con ngươi tĩnh mịch giống như đầm đen của Lãnh An Thần, hơn nữa trong ánh mắt đang lộ ra ma lực áp bức người, nhất thời khiến tất cả lời cô ta muốn nói nghẹn ở trong cổ họng, cũng không dám nói tiếp nữa, nhưng cô ta lại càng không cam lòng, vặn vặn ngón tay, cô ta nói dịu dàng: "An Thần, mặt em thật là đau, đầu cũng hơi choáng, em..."
Cô ta càng nói thì giọng càng nhỏ, một chữ cuối cùng cũng không nói ra được, mặc dù cô ta cách Lãnh An Thần mấy bước, nhưng khí lạnh lộ ra từ trên người anh làm cô ta cảm thấy như ngã vào hầm băng.
Hôm nay, cô ta chọc anh, cô ta rất rõ ràng!
Cô ta không nên đem chuyện đính hôn nói ra, nhưng cô ta biết đây là vũ khí sắc bén trực tiếp đả kích Đoan Mộc Mộc, dù hiện tại bị anh làm cho sợ nhưng cô ta cũng không hối hận!
"Tần tiểu thư, chúng ta đi thôi!" Lúc này, Đỗ Vấn đi tới, cương thi phá vỡ trầm mặc.
Tần Quỳnh đứng bất động, ánh mắt yếu ớt nhìn Lãnh An Thần, nhưng anh đã xoay người, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, nhìn bóng lưng anh lạnh lùng, Tần Quỳnh âm thầm cắn răng --
Đoan Mộc Mộc, một ngày nào đó tôi sẽ đem khuất nhục hôm nay trả lại cho cô!
"Tần tiểu thư, xin mời!" Đỗ Vấn lên tiếng lần nữa, tuy nhiên nó khiến Tần Quỳnh chán ghét vô cùng, cô ta hung ác trợn mắt nhìn Đỗ Vấn, sau đó đi ra ngoài.
Đỗ Vấn cong miệng ở sau lưng cô ta, anh ta trêu ai ghẹo ai, mới vừa rồi bị cô gái dã man mắng lại giẫm chân, hiện tại lại bị cô gái này trợn mắt, anh ta nằm cũng trúng đạn!
Song nghĩ đến Quan Tiểu Ưu cho Tần Quỳnh một cái tát, còn mấy lời mắng cô ta, thật là khiến người ta hả giận, khóe môi Đỗ Vấn không tự chủ lộ ra một chút ý cười.
Đoan Mộc Mộc đỡ Khang Vũ Thác ngồi vào trên xe, nước mắt vẫn ẩn nhẫn chảy xuống, "Thật xin lỗi..."
"Đừng nói lời như vậy với anh!" Khang Vũ Thác biết trong lòng cô khổ sở.
"Thật ra thì anh không cần thiết động thủ với anh ấy, cũng không cần thiết buộc anh ấy như vậy, tôi..."
Nghe ra cô vẫn còn giải thích vì Lãnh An Thần, Khang Vũ Thác cả giận, một tay vứt bỏ khăn giấy che trên mũi, sau đó xoay mặt Đoan Mộc Mộc qua, "Rốt cuộc em thiếu anh ta cái gì mà chịu uất ức vì anh ta như vậy hả?"
Đoan Mộc Mộc không cách nào nói với người khác ước định giữa mình và Lãnh An Thần, cô chỉ có thể lắc đầu, "Vũ Thác, đừng ép tôi!"
"Đoan Mộc Mộc, em xem bản thân mình bây giờ thế nào? Động một chút là khóc nhè, em có còn cá tính giống trước kia nữa không?" Khang Vũ Thác rống cô.
Nhưng cô không nói ra, chỉ có thể rơi lệ, thật ra thì lòng cô cũng đau, cô vô cùng khổ sở, nhưng không có cách nào!
Khang Vũ Thác thấy cô như vậy, lòng tràn đầy tức giận chỉ có thể tụ tại quả đấm, nặng nề đánh trên ghế dựa Đoan Mộc Mộc đang ngồi!
"Vũ Thác, đừng như vậy!" Đoan Mộc Mộc không đành lòng anh ta lại bị thương vì mình, bắt được tay anh ta.
"Chớ làm tổn thương mình!" Cô thì thầm.
Nhìn nước mắt của cô, nhìn dáng vẻ cô uất ức, tình cảm Khang Vũ Thác đè nén rốt cuộc mất khống chế, anh ta cúi đầu, hướng về phía môi của cô nặng nề hôn xuống...
"Ưmh..." Đầu tiên Đoan Mộc Mộc sững sờ, tiếp liền giãy giụa, nhưng anh ta căn bản không cho cơ hội, cô gái nhỏ này làm lòng anh ta đau quá.
Ngoài cửa xe, một ống kính camera núp ở chỗ tối nhắm ngay bọn họ, chợt chụp...
← Ch. 179 | Ch. 181 → |