Tiểu Đường Tâm là con gái của anh?
← Ch.140 | Ch.142 → |
Trời ơi, bọn họ làm sao sẽ có dáng dấp giống nhau như vậy?
Milan như bị người gõ một gậy, vừa ngây ngốc vừa sững sờ, cô không dám tin vào hai mắt của mình, thậm chí ngay cả xoa nhẹ mấy lần, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là như thế.
"Anh...anh là ai?" Bờ môi Milan run rẩy. Âm hơi đề cao.
Lãnh An Thần ngẩng đầu liếc Milan một cái, âm thanh lành lạnh, "Lời này nên là tôi hỏi cô!"
Hỏi cô? Hỏi cô cái gì?
Bây giờ là cô hỏi anh có được hay không? Tại sao anh lại có dáng dấp giống như tiểu Đường Tâm? Tại sao có thể giống?
Lúc hai người sắp giằng co, tiểu Đường Tâm bắt được cánh tay Lãnh An Thần lắc lắc, "Chú đẹp trai, con còn có thể uống một lon nữa không?"
Cola uống quá ngon, tiểu Đường Tâm còn muốn.
Khóe môi Lãnh An Thần cong cong, ánh mắt dịu dàng rơi vào trên mặt tiểu Đường Tâm, hoàn toàn không có nhìn Milan, "Dĩ nhiên có thể."
Lại một lon coca bị tiểu Đường Tâm cầm ở trong tay, bé vui mừng, vừa uống cola vừa muốn, chú đẹp trai không chỉ có lớn lên đẹp trai, hơn nữa đối với cô rất tốt, nếu để cho chú làm ba, vậy sau này nhất định có rất nhiều rất nhiều cola uống.
"Anh...anh là đạo bản?" Rốt cuộc, Milan tìm được âm thanh của chính mình.
Thì ra từ đạo bản là tiểu Đường Tâm học được từ chỗ Milan.
"Người nào trộm người nào, này còn chưa khẳng định!" Lãnh An Thần hừ một tiếng, liếc mắt nhìn hướng ngoài cửa xe, đây là đường đi đến bệnh viện, mới vừa rồi một ánh mắt của anh, Đỗ Vấn cũng biết anh muốn làm gì, không hổ là đi theo bên cạnh anh nhiều năm như vậy.
"Trái ba vòng phải ba vòng, cổ vặn vặn cái mông vặn vặn..." Chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, âm nhạc này khiến Milan lúng túng một hồi.
Tiểu Đường Tâm le lưỡi, âm nhạc này là lúc ở trên máy bay bé thấy nhàm chán nên đã đổi, thật ra thì bé cũng vì dì Milan mạnh khỏe, có thể nhắc nhở dì tùy thời phải làm vận động.
"A lô --" Milan tiếp thông điện thoại, là Đoan Mộc Mộc gọi tới, cô nhất định sẽ lo lắng, "... Không có việc gì, tìm được, là bị hai hư hỏng, người xấu mang đi... Báo cảnh sát? A, được... Chỉ là giống như không cần..."
Milan vừa tiếp điện thoại vừa cẩn thận xem xét kỹ lưỡng Lãnh An Thần, bởi vì cô biết thân phận của người này, anh thế nào cũng sẽ không phải bọn cướp.
So sánh với Milan ấp a ấp úng, Đoan Mộc Mộc bên kia cũng là lửa công tâm, "Milan, tớ cho cậu biết, bây giờ chờ tớ ở phi trường, tớ lập tức qua đón hai người, nếu như tiểu Đường Tâm có nửa điểm sơ xuất, tớ tuyệt đối muốn mạng của cậu."
Milan nghe không vô, vội vàng cúp điện thoại, canh chừng dáng vẻ của cô, tiểu Đường Tâm liếm khóe môi một cái, ấm ức hỏi, "Mộc Mộc nổi giận, đúng không?"
"Đều là con làm hại" Milan giơ quả đấm lên, mặc dù chỉ là một động tác hù dọa, nhưng vẫn bị con mắt Lãnh An Thần giết.
"Ngày thường cô đều mang theo đứa bé?" Anh lạnh lùng một tiếng lộ ra trách móc.
"Ai cần anh lo! Đem tiểu Đường Tâm trả lại cho tôi!" Milan cũng không có quên Đoan Mộc Mộc cảnh cáo, cô phát hỏa mình có lĩnh giáo, bây giờ mặc dù cô hết sức tò mò người đàn ông này tại sao giống tiểu Đường Tâm như vậy, nhưng so sánh với an nguy của mình, cô cảm thấy vẫn nên trở về phi trường ngây ngô chờ Đoan Mộc Mộc tới đón cơ thì tương đối ổn thỏa hơn.
"Con không muốn dì ôm, con muốn chú đẹp trai ôm cơ!" Căn bản không cần Lãnh An Thần mở miệng, tiểu Đường Tâm đã cự tuyệt.
"Tiểu sắc nữ" Milan thật là phục cô gái nhỏ này.
"Vâng --" Tiểu Đường Tâm nghịch ngợm le lưỡi hướng về phía Milan.
"Phiền toái tìm một chỗ dừng xe, chúng tôi muốn đi xuống" Milan không có tâm trí náo cùng tiểu Đường Tâm, hiện tại chỉ muốn nhanh chạy về phi trường.
Chỉ là lời của cô căn bản không có một chút tác dụng ở không gian này, xe không chút nào chậm lại mà đi về phía trước, Milan thấy thế, giơ giơ điện thoại ở trong tay lên, "Tôi bảo dừng xe, có nghe hay không? Nếu thật sự không dừng xe, tôi liền báo cảnh sát!"
"Hoan nghênh!" Lãnh An Thần bình tĩnh trở về hai chữ.
"Anh... Các người đến tột cùng muốn làm gì? Chúng tôi căn bản không biết anh..." Lúc này Milan mới cảm thấy sợ, mặc dù người đàn ông trước mắt này là danh nhân mình rất quen biết, dù sao giữa bọn họ là xa lạ, hơn nữa gần đây tin tức có đưa tin, những con em phụ quý đặc biệt có thói quen khi dễ cô gái đàng hoàng.
Xong rồi, xong rồi, trước mắt là cao to đen hôi sẽ không cũng có ham mê như vậy chứ?
Trong lòng Milan thật lạnh, lúc cô sắp suy tư đối sách, chợt nghe Lãnh An Thần nói nhỏ một câu, "Tâm Tâm, con có chỗ nào không thoải mái sao?"
Nghe tiếng, Milan nhìn sang, chỉ thấy tiểu nha đầu vừa rồi còn ríu rít giờ phút này khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, Lãnh An Thần đang lo lắng người trong ngực uốn éo, giống như con rận dài trên người.
"Tiểu Đường Tâm, con làm sao vậy?" Bàn tay Milan đặt qua, phát hiện mặt tiểu Đường Tâm mặt nóng bỏng.
"Dì, ngứa, thật là ngứa..." Tiểu Đường Tâm muốn nắm mặt, tay lại bị Lãnh An Thần đè lại.
"Sao lại ngứa?" Lãnh An Thần cũng phát hiện tính nghiêm trọng của vấn đề.
"Toàn thân đều ngứa, huhu..." Tiểu Đường Tâm dù sao cũng là đứa bé, nói xong cũng khóc.
Milan vội vàng đem tiểu Đường Tâm ôm tới, vén quần áo lên nhìn, chỉ thấy trên da thịt trắng như tuyết một mảng đỏ, "Hỏng rồi, bé bị dị ứng!"
Lúc này, Milan mới nhớ tới tiểu Đường Tâm là một thể chất dị ứng, bình thường ăn uống đều cực kỳ cẩn thận, mới vừa rồi cô tức giận người đàn ông trước mắt này, cư nhiên không có ngăn tiểu Đường Tâm uống cola.
"Đi bệnh viện!" Lãnh An Thần trầm giọng nhắc nhở Đỗ Vấn, hình như hoàn toàn quên mất bọn họ hiện đang trên đường đi bệnh viện, "Liên lạc bác sĩ khoa nhi, tìm chuyên gia tốt nhất!"
Không biết thế nào, nhìn dáng vẻ tiểu Đường Tâm khó chịu, Lãnh An Thần cũng cảm thấy ngứa này giống như là rơi vào trên người mình, giống như trăm móng gãi ngứa tâm.
Người đang ngã bệnh thì yếu ớt nhất, muốn nhất cũng là người thân nhất, tiểu Đường Tâm lại càng không ngoại lệ, bé níu lấy y phục của Milan, huhu khóc, vừa khóc vừa nói, "Dì ơi, con muốn mẹ, con muốn mẹ... Dì gọi điện thoại cho mẹ, để cho mẹ tới đây có được hay không?"
Lúc này Lãnh An Thần mới nghe ra cái gì, tròng mắt đen rơi vào trên mặt Milan, "Cô không phải là mẹ của bé?"
Milan vừa vội lại nóng nảy, trừng qua, "Lúc nào thì tôi nói tôi là mẹ bé hả?"
Mặc dù Lãnh An Thần bị sặc nhưng một rung động lại nhanh chóng nâng lên, ngay cả thanh âm cũng biến thành dồn dập không yên, "Mẹ của bé là ai? Tên gì?"
Giờ phút này, tiểu Đường Tâm đang khó chịu khóc rống, Milan vừa đau lòng vừa gấp gáp, nào có thời gian nói chuyện cùng người kia, huống chi nếu như không phải là anh, tiểu Đường Tâm cũng sẽ không dị ứng, giờ phút này Milan đem toàn bộ lỗi đổ lên trên người Lãnh An Thần, giọng nói cũng giống như bắt lửa, "Anh nghĩ rằng mình là ai? Cục công an à?"
Dù đối mặt với không hữu nghị, Lãnh An Thần cũng không có tức giận, thậm chí càng thêm không thể chờ đợi, "Các người từ đâu tới đây? Các người có biết một cô gái tên là Đoan Mộc Mộc hay không?"
"Thật là ngứa, dì ơi, con khó chịu..." Lời nói của Tiểu Đường Tâm giống như bàn tay vô hình níu lấy trái tim Milan, cô đâu còn để ý tới Lãnh An Thần.
"Anh tốt nhất nên cầu nguyện cho Đường Tâm bảo bối không có việc gì, nếu không tôi không tha cho anh!" Milan giận dữ.
"Cô có biết Đoan Mộc Mộc hay không?" Trái tim Lãnh An Thần giống như rán dầu, chỉ là không đợi Milan trả lời, xe đã đến bệnh viện.
"Tổng tài, đến rồi!" Đỗ Vấn nhắc nhở.
Cho dù Lãnh An Thần còn muốn hỏi, nhưng khi nhìn dáng vẻ tiểu Đường Tâm Như khó chịu, anh cũng chỉ có thể câm miệng, bác sĩ khoa nhi đã sớm chờ ở đó, tiểu Đường Tâm vừa xuống xe liền bị đẩy đi.
"Tiểu bảo bối con nhất định không nên gặp chuyện xấu, bằng không dì không có cách nào ăn nói với mẹ con..."
"Bảo bối, con phải kiên cường, con nhất định phải kiên cường!"
Milan theo sát, cuối cùng bị chặn ở cửa phòng cấp cứu, "Người nhà xin chờ ở bên ngoài."
Tiểu Đường Tâm được đẩy vào trong phòng cấp cứu, Milan không thấy được bé, càng thêm sốt ruột, nhanh chóng cơ hồ muốn khóc.
"Nên thông báo người nhà cô bé đến đây đi!" Mặc dù trong lòng Lãnh An Thần cũng gấp gáp, nhưng giờ phút này anh vẫn bình tĩnh hơn rất nhiều.
Milan nghe Lãnh An Thần nói, quay đầu lại hung hăng nhìn anh chằm chằm, "Đều là anh làm hại!"
Cô gào xong thì đi gọi điện thoại, nhưng bên kia đã nhắc nhở không cách nào tiếp thông, bởi vì giờ khắc này Đoan Mộc Mộc đã leo lên máy bay.
"Không gọi được sao?" Lãnh An Thần thấy Milan không ngừng gọi điện thoại di động nhưng không nói lời nào, đại khái đoán được.
"Không cần anh quan tâm" Milan nói với khẩu khí không tốt.
Đỗ Vấn kinh ngạc nhìn Lãnh An Thần bị cô gái kia rống lần nữa, có chút không nhìn được, đi tới nói, "Cô la to nói lớn như vậy, cũng không thể giúp một tay cho tiểu Đường Tâm, thay vì rống loạn như cọp mẹ, chẳng bằng an tĩnh lại, để tránh cô bé ở bên trong cũng không an tâm."
"Anh..." Milan không ngờ người đàn ông một đường trầm mặc, mở miệng cư nhiên ác độc như vậy, anh ta đang mắng cô là con cọp ư?
Mắt thấy chiến hỏa lại muốn phun trào hướng Đỗ Vấn, Lãnh An Thần nháy mắt với Đỗ Vấn, ý bảo anh ta đi làm chuyện khác, phải biết mục đích ban đầu Lãnh An Thần tới bệnh viện, hiện tại đứa nhỏ này bị bệnh, cũng là một cái cớ tốt.
Đỗ Vấn rất rõ ràng, gật đầu một cái, đi tới hướng phòng làm việc của bác sĩ.
Đoan Mộc Mộc ngồi ở trên máy bay, mắt thủy chung nhìn đồng hồ đeo tay, lần đầu tiên cô phát hiện thời gian dài dặc như thế, bộ dáng mỗi một giây đều giống như đau khổ.
Tuyệt đối không thể để cho Lãnh An Thần nhìn thấy tiểu Đường Tâm!
Thượng Đế phù hộ, ngàn vạn lần không được để cho tiểu Đường Tâm bị người kia phát hiện!
Dọc theo con đường này, Đoan Mộc Mộc không ngừng cầu nguyện, lại hoàn toàn không biết Thượng Đế căn bản không có nghe được lời cầu khấn của cô.
Máy bay hạ cánh, Đoan Mộc Mộc liền gọi điện thoại cho Milan, chỉ là một hồi lâu mới có người nghe, "Cậu ở đâu?"
"Tớ...tớ..." Milan nhìn người ngủ trên giường bệnh, đột nhiên cảm thấy mình giống như làm sai chuyện lớn lao, không mở miệng được.
"Nói đi, cậu ở đâu?" Đoan Mộc Mộc sắp muốn điên rồi.
Lãnh An Thần đứng ở nơi đó, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm người trên giường, mới vừa rồi anh bảo Đỗ Vấn lấy mẫu máu của tiểu Đường Tâm, làm giám định DNA cho bọn họ, kết quả bọn họ là cha con. Thật ra thì vừa thấy mặt tiểu Đường Tâm cùng mình giống nhau như đúc thì anh đã có dự cảm này rồi, nhưng được chứng thực lại là một loại cảm giác khác.
Giờ phút này, nhìn người nhỏ bé kia, anh giống như là nhìn lòng của mình, cảm giác kia không nói được, chỉ cảm thấy thân thiết, chỉ cảm thấy gần gũi.
Milan nghe điện thoại âm thanh giống như là quấy rầy anh thân cận, anh chợt có chút nổi cáu, lúc Milan hướng về phía đầu kia điện thoại nói quanh co không rõ thì anh chợt duỗi tay ra, đoạt lấy điện thoại
← Ch. 140 | Ch. 142 → |