Vay nóng Homecredit

Truyện:Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc - Chương 127

Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc
Trọn bộ 192 chương
Chương 127
Chân tướng dần dần lộ rõ
0.00
(0 votes)


Chương (1-192)

Siêu sale Shopee


Anh tin tưởng cũng được, không tin cũng chẳng sao, dù sao cô thật không có dùng loại thuốc kia, cho dù cô chưa từng nghĩ muốn đứa bé, cô cũng chưa từng dùng qua.

Không biết là tròng mắt cô rất sạch sẽ, hay là giờ phút này ánh mắt của cô quá nghiêm túc, Lãnh An Thần lại hoảng hốt không thôi, trái tim thoáng qua một tia cảm giác cô oan uổng, nhưng bác sĩ rõ ràng nói cô có uống thuốc.

Giờ phút này, anh có chút rối loạn, thậm chí không biết nên lựa chọn tin tưởng cô, hay là nên tin tưởng bác sĩ.

Nắm tay cô dần dần buông ra, anh đứng lên chuyển lưng qua, âm thanh đã không có nguội lạnh lúc trước, "Không muốn sinh con có thể nói rõ, anh không hy vọng em dùng phương thức thương tổn tới cự tuyệt."

Cô sững sờ, anh đã sải bước rời đi.

Đoan Mộc Mộc nằm ở trên giường, ánh mắt ngây ngô, tựa như đang tiêu hóa tất cả lời anh nói, cô biết anh sẽ không trống rỗng nói lung tung, nhưng cô thật không có.

Rốt cuộc đây là chuyện gì?

Đầu tiên là bức vẽ cùng kẹo thần bí, hiện tại lại là thuốc tránh thai, cô cảm thấy mình giống như là lọt vào trong mê cung vậy.

Bên cạnh là túi nước nóng anh cho cô, nó vẫn còn ấm áp, Đoan Mộc Mộc đưa tay lấy tới đặt ở trên bụng, chỉ là nước ấm này cũng không tới đáy lòng cô.

Từ bệnh viện ra ngoài, Lãnh An Thần lái xe dọc theo đường cái không có mục đích, cũng không biết nên đi về nơi nào?

Anh cho là giữa bọn họ đã thẳng thắn rồi, nhưng kết quả lại là như vậy!

Anh không tin cô lừa gạt mình, nhưng sự thật như thế, ngay cả anh cũng tìm không ra lý do giải thích vì cô.

Nên tin tưởng cô sao?

Nhưng bác sĩ rõ ràng nói...

Giờ khắc này, Lãnh An Thần cũng hoang mang!

Phiền não đưa tay vào trong ngăn kéo xe cầm bao thuốc, ngoài ý muốn bắt được cái hộp kẹo cao su buổi sáng cô cho, Lãnh An Thần nhìn, hình như lại thấy được buổi sáng cô hướng về phía anh cười, bộ dáng cho anh kẹo cao su ăn.

Dù giờ phút này nghĩ tới, tim của anh đều không tự giác mềm mại xuống.

Ánh mắt rơi trên hộp kẹo cao su, anh nhìn chằm chằm, phía trên là tiếng Anh, anh có thể nhìn hiểu, là kẹo cao su không sai, thế nhưng kẹo cao su nhập khẩu vào trong nước rất ít thấy, cô mua được từ nơi nào đây?

Không phải anh đa nghi, mà là hiện tại anh cùng cô đều ở trên đầu sóng ngọn gió, mỗi một bước đều phải cẩn thận mới được.

Lãnh An Thần đem kẹo cao su ở trong tay vòng vo mấy vòng, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại, đúng lúc này, điện thoại di động của anh vang lên, là Đỗ Vấn gọi tới --

"Tổng tài, hôm nay Nhị phu nhân đi một hành lang có trưng bày tranh ảnh, hơn nữa ở lại bên trong rất lâu..."

"Hành lang có trưng bày tranh ảnh ở đâu?" Lãnh An Thần nhìn bóng đêm, chỉ là ánh mắt so với bóng đêm còn ám sâu hơn.

"Đường Đông Hưng, hành lang có trưng bày tranh ảnh thôn quê cũ" Đỗ Vấn nói xong, liền nghe được âm thanh xe hơi phát tiếng nổ máy, "Tổng tài, bây giờ anh phải đi đến đấy sao?"

"Ừm!" Lãnh An Thần đã lái xe về phía đường Đông Hưng, "Hành lang có trưng bày tranh ảnh kia đã tra xét bối cảnh chưa?"

"Là mới mở, chủ quán gọi là Lý Hương Đào, người đàn ông kia trước cũng không ở nơi này, gần đây mới chuyển đến, về phần những thứ khác còn chưa tra được" Đỗ Vấn đem tình hình điều tra hồi báo chi tiết.

"Tôi biết rồi, tiếp tục đi thăm dò người đàn ông kia, còn nữa cậu lập tức đến cửa nhà hành lang có trưng bày tranh ảnh, tôi có đồ tốt giao cho cậu" Lòng bàn tay của Lãnh An Thần vẫn còn nắm chặt hộp kẹo cao su.

Mặc kệ có phải là anh đa nghi hay không, anh đều phải tra rõ, hiện tại có một chút nghi vấn, anh đều không thể bỏ qua.

Hai mươi phút sau.

Đỗ Vấn cùng Lãnh An Thần gặp nhau ở cửa hành lang có trưng bày tranh ảnh, lúc này hành lang có trưng bày tranh ảnh còn chưa có đóng cửa, nhưng rất vắng vẻ, chỉ có một người đàn ông ngồi ở trong quầy, tựa như đang viết cái gì.

"Muốn tôi đi vào sao?" Đỗ Vấn cẩn thận hỏi.

Lãnh An Thần lắc đầu một cái, đem hộp kẹo cao su giao cho anh, "Tra một chút xem loại kẹo cao su này có bán ở đâu!"

Đỗ Vấn lấy nhìn một chút, "Nhập khẩu sao?"

"Tốt nhất là tra xét thành phần của loại kẹo cao su này" Lãnh An Thần thốt ra lời này, Đỗ Vấn liền nhíu lông mày, chỉ là ông chủ đã an bài như vậy, anh ta cũng không thể nói gì, chỉ cần làm theo là được.

"Đúng rồi, đi bệnh viện đón thiếu phu nhân" Lãnh An Thần cuối cùng cũng không yên lòng về cô gái kia.

Đỗ Vấn nhìn mặt Lãnh An Thần âm trầm, hình như đã hiểu rõ rõ ràng cái gì, "Dạ!"

Ông chủ hành lang có trưng bày tranh ảnh nghe được tiếng bước chân, chậm rãi ngẩng đầu lên, một bộ mắt kính đeo trên sống mũi, như cổ giả, "Tiên sinh, muốn xem vẽ, hay là muốn tham quan?"

Lãnh An Thần không có trả lời, ánh mắt dò xét một vòng trong hành lang có trưng bày tranh ảnh, cuối cùng rơi vào trên mặt ông chủ, mặc dù buổi sáng anh cũng không có thấy rõ dung mạo người đàn ông, thế nhưng từ ngoại hình anh có thể xác định, đây chính là người đàn ông buổi sáng đi đến Lãnh gia.

"Ông là thân thích của Lãnh gia?" Lãnh An Thần trầm giọng mở miệng.

Nhất thời, vẻ mặt người đàn ông trở nên hốt hoảng, "Tôi...tôi không biết tiên sinh đang nói cái gì?"

Tròng mắt đẹp của Lãnh An Thần tràn ra ý cười, "Hôm nay Nhị phu nhân Hạ Minh Lan cũng tới, ông còn muốn chống chế?"

Người đàn ông nhanh chóng dọn dẹp đồ trên bàn, sau đó chỉ hướng cửa, "Tiên sinh, thời gian không còn sớm, chúng tôi phải đóng cửa, nếu như ngài có gì cần, xin ngày mai trở lại."

Rõ ràng là đuổi người, Lãnh An Thần nhìn ông như vậy, lắc đầu một cái, "Ngày mai cùng hôm nay có khác nhau sao? Nói một chút đi, ông và nhị phu nhân có quan hệ như thế nào, nếu như có khó khăn gì, tôi cũng có thể giúp một tay... Đúng rồi, quên nói cho ông biết, tôi là đại thiếu gia nhà họ Lãnh - Lãnh An Thần."

Lãnh An Thần không chút khách khí tìm chỗ ngồi xuống, cũng không định đi.

Lý Hương Đào thấy tình huống như vậy, thở dài, "Tôi và nhị phu nhân nhà cậu là thân thích, lần này tới tìm bà ấy là mượn ít tiền."

Buổi sáng, mẹ hai hình như cũng nói như vậy, chẳng lẽ thật là như thế?

Lãnh An Thần tuyệt đối không dễ dàng tin tưởng, anh cười cười, "Nếu là như vậy, vậy ông đo đếm xem, trên tay mẹ hai cũng chẳng có bao nhiêu tiền."

Lý Hương Đào không ngờ tới người đàn ông này rộng lượng như vậy, ông liên tiếp khoát tay, "Không cần, không cần, vậy quá ngại rồi."

"Thật không cần?" Lãnh An Thần lại hỏi.

"Thật không cần, cám ơn nhiều!" Lý Hương Đào không dám nhìn Lãnh An Thần, bởi vì giờ phút này ánh mắt anh đang khóa trên mặt mình, hình như muốn từ trên mặt ông nhìn ra cái gì.

Quả nhiên, một giây kế tiếp, Lý Hương Đào liền nghe Lãnh An Thần nói, "Tại sao tôi cảm giác ông rất quen mặt, tựa hồ đã gặp qua ở nơi nào rồi!"

Lý Hương Đào cả người run lên, dù là ngồi, cũng kéo cái ghế phía dưới lúc lắc một cái, "Làm sao có thể, tôi...tôi lại là lần đầu tiên tới nơi này."

"Vậy sao?" Lãnh An Thần đứng dậy, "Có lẽ là mặt của Lý tiên sinh quá thường gặp rồi."

"Đúng, đúng!" Người đàn ông cẩn thận đáp lời.

Lãnh An Thần mới đi không có xa mấy bước, Lý Hương Đào liền bấm một số điện thoại, ông ngàn nghĩ vạn nghĩ không nghĩ tới người của Lãnh gia cư nhiên nhanh như vậy lại tìm tới cửa, buổi sáng Hạ Minh Lan tới cảnh cáo ông đừng đến Lãnh gia, ông còn không chấp nhận, xem ra người phụ nữ kia sớm đã có liệu đến.

Đại trạch Lãnh gia, Hạ Minh Lan để điện thoại xuống, sau lưng một hồi lạnh lẽo, bà cũng không ngờ Lãnh An Thần lại nhanh như vậy tìm tới người đàn ông kia.

Xem ra tất cả đều sắp không dối gạt được, mà bà cũng không thể chờ đợi thêm nữa.

Bên trong viện, vang lên âm thanh xe lái vào, Hạ Minh Lan đứng ở cửa sổ len lén nhìn xuống, chỉ thấy không phải Lãnh An Thần lái xe, xuống cũng chỉ có một mình Đoan Mộc Mộc.

Bà âm thầm thở ra, sau đó đi ra ngoài cửa.

"Mộc Mộc trở lại, sao sắc mặt con kém như vậy?" Vừa vào cửa, Đoan Mộc Mộc liền nghe giọng nói mẹ hai lo lắng.

Đoan Mộc Mộc kéo kéo khóe môi, lộ ra một nụ cười vô cùng cứng ngắc, "Không có việc gì, chu kỳ của con tới, có chút không thoải mái!"

Vẻ mặt Hạ Minh Lan cứng lại, "Đây đối với phụ nữ mà nói rất bình thường, chỉ là có người sẽ khó chịu, ta sai người nấu chén nước đường đỏ uống... như vậy sẽ tốt hơn rất nhiều."

Lời nói ân cần khiến trái tim lạnh lẽo của Đoan Mộc Mộc ấm dần lên, cô nhìn Hạ Minh Lan, đột nhiên vô cùng muốn ôm bà, thậm chí khiến Đoan Mộc Mộc cho rằng đây chính là dáng vẻ của mẹ.

"Về sau con tới chu kỳ, cứ nói cho mẹ hai" Hạ Minh Lan nấu nước đường đỏ.

Đoan Mộc Mộc ngồi ở trên giường, uống chè nóng, trong lòng trăm vị tạp trần, Hạ Minh Lan giống như đã nhìn ra, "Thế nào? Có tâm sự gì sao?"

Nhớ tới Lãnh An Thần hiểu lầm chuyện của mình, Đoan Mộc Mộc muốn nói, nhưng cũng không biết nói từ đâu, cuối cùng chỉ lắc đầu một cái, Hạ Minh Lan thấy cô không nói, cũng không ép hỏi nữa, chỉ thở dài một tiếng, "Haizz, con tới chu kỳ, sợ rằng Tiểu Thần lại phải thất vọng rồi."

Nghe nói như thế, Đoan Mộc Mộc ngẩng đầu, liền nghe Hạ Minh Lan nói, "Tâm tình của nó có thể hiểu được, cũng vội vã muốn đứa bé, khiến tất cả sớm kết thúc, nếu như nó nói cái gì, con đừng để ý."

Đoan Mộc Mộc thế này mới ý thức được một điểm, anh trừ để ý mình tự dùng thuốc tránh thai bên ngoài, sợ rằng còn thất vọng cô không có mang thai đứa bé?

Thật ra thì sau khi Lãnh An Thần đi, Đoan Mộc Mộc đi hỏi qua bác sĩ, Lãnh An Thần quả thật nói không sai, kết quả kiểm tra chính là lượng thuốc tránh thai quá nhiều, mới dẫn đến chu kỳ của cô đau đớn như thế, nhưng thuốc kia cô thật không có uống.

Rõ ràng chưa uống, bác sĩ lại nói cô uống, hơn nữa nói tuyệt đối không có chẩn lầm!

Kết quả như thế, khiến Đoan Mộc Mộc suy nghĩ một buổi tối, kết quả trái lo phải nghĩ chính là một, vậy chính là có người len lén cho cô uống thuốc tránh thai, nhưng làm đến mức thần không biết quỷ không hay, cũng chỉ có một loại khả năng.

Hạ Minh Lan thấy Đoan Mộc Mộc mất hồn, quơ quơ trước mắt cô, "Mộc Mộc, con không sao chứ?"

"Không có..." Đoan Mộc Mộc nhìn nước đường đỏ trong bát, biết rõ không nên nghĩ như vậy, nhưng vẫn không nhịn được, cô rốt cuộc hỏi ra lời, "Mẹ hai, có phải trong nhà này, trừ Lãnh An Thần ra, những người khác đều không muốn con mang thai đứa bé?"

Cái vấn đề này khiến bắp thịt trên mặt Hạ Minh Lan cứng đờ, tiếp đó lại cười nhạt, "Thật ra thì không cần hỏi, con cũng nên biết đáp án."

Đúng vậy, làm sao cô lại ngu thế?

Nếu như một khi cô mang thai con của Lãnh An Thần, như vậy 60% cổ phần chính là thuộc về bọn họ rồi, nhà cũng chính là của bọn họ, ai sẽ hi vọng như vậy chứ?

"Vậy..." Đoan Mộc Mộc do dự một chút, thử hỏi lại, "Mẹ nói xem, sẽ có người bởi vì không hy vọng con mang thai mà hãm hại con không?"

Thật ra thì cô muốn nói là có người sẽ trong lúc cô ăn uống mà hạ thuốc tránh thai không? Nhưng hỏi như vậy quá trực tiếp, hơn nữa cô sợ ngộ nhỡ không có, còn có thể đưa tới hiểu lầm không cần thiết, vì vậy đổi cách hỏi.

Mặc dù Đoan Mộc Mộc hỏi rất hàm súc, nhưng vẫn kinh sợ đến Hạ Minh Lan, chỉ thấy tròng mắt bà rũ chợt nâng lên, "Mộc Mộc..."

"Mẹ hai, con không có ý gì khác, con chỉ hỏi như thế thôi" Đoan Mộc Mộc cho rằng cách nói của mình hù sợ Hạ Minh Lan.

"Chính là có ý nghĩ như vậy mới làm, bởi vì ở trong nhà này thật có người làm như vậy, hơn nữa sợ rằng còn có người không chỉ có mục đích là không muốn làm cho em mang thai" Chẳng biết lúc nào, Lãnh An Thần trở lại, anh tiếp lời của cô.

"Anh..." Đoan Mộc Mộc giật giật môi, không biết nên nói gì.

Hạ Minh Lan vọt đứng lên từ trên mép giường, vẻ mặt có chút bối rối, con ngươi nhìn về phía Lãnh An Thần cũng lẩn trốn, "Tiểu Thần, con trở lại, mới vừa rồi Mộc Mộc nói đến chu kỳ không thoải mái, ta nấu chén nước đường đỏ cho uống."

Lãnh An Thần vừa cởi nút áo áo sơ mi, vừa cười nói, "Vậy cám ơn mẹ hai rồi, ở trong nhà này sợ rằng người duy nhất thương cô ấy ngoại trừ con ra chính là mẹ rồi."

Nói xong, Lãnh An Thần đặc biệt nhìn Hạ Minh Lan, mà bà thủy chung không dám ngước mắt, như người làm hèn mọn, hoàn toàn không có khí thế trưởng bối thường ngày.

"Đây là nên mà" Hạ Minh Lan hèn nhát đáp lời, sau đó bưng bát lên chuẩn bị chạy ra ngoài, chỉ là còn chưa đi được mấy bước liền bị Lãnh An Thần gọi lại.

"Mẹ hai, hôm nay con thấy thân thích của mẹ!"

Hạ Minh Lan cứng lại ở đó, hai chân giống như bị cắm đinh bất động, sắc mặt khó coi càng giống như sương.

Thời điểm Đoan Mộc Mộc ngủ mơ mơ màng màng, cảm thấy một tường nhiệt ấm áp dán sát vào mình, một đôi bàn tay cũng che hướng bụng của mình, cô biết là ai?

"Em thật sự không có uống thuốc" Cô lại giải thích.

"Ừ, anh biết rõ!" Đoan Mộc Mộc ngoài ý là Lãnh An Thần lại trả lời như vậy, hơn nữa không còn lạnh lùng đối với cô như lúc ở bệnh viện.

Cơn buồn ngủ của cô biến mất, xoay người lại, kinh ngạc nhìn anh.

Cô không biết Đỗ Vấn đã đem kết quả hóa nghiệm kẹo cao su báo cho Lãnh An Thần, vấn đề nằm ở chỗ đó, vậy căn bản chính là pha lẫn thuốc tránh thai và kẹo cao su.

Lãnh An Thần ở trong bóng tối nhìn ánh mắt cô như chấm nhỏ sáng ngời, trong suốt sạch sẽ, thậm chí bị người tính kế đều không tự biết, anh không có đau lòng, cúi đầu hôn cô một cái, "Là anh hiểu lầm, anh lại đến tìm bác sĩ, bà ấy nói kết quả kiểm tra bị sai."

Cái gì?

Khi Đoan Mộc Mộc nghe bác sĩ nói thì đúng là hoài nghi, nhưng bác sĩ nói tuyệt đối không sai, sao Lãnh An Thần lại nói như vậy?

Cô hoàn toàn bị mơ hồ rồi!

"Về sau chớ ăn loại kẹo cao su đó nữa, anh nghe bạn bè nước ngoài nói, loại kẹo cao su đó bởi vì chất lượng có vấn đề bây giờ bị cấm tiêu thụ" Lãnh An Thần cũng không có nói ra vấn đề nằm ở chỗ kẹo cao su, một là không muốn dọa cô sợ, hai là anh không muốn bứt dây động rừng, anh muốn thấy mục đích cuối cùng của người kia.

"Ồ!" Đoan Mộc Mộc nghe anh nói đã không còn hiểu lầm mình, tích tụ trong lòng lập tức tản ra.

"Mau ngủ đi" Lãnh An Thần ôm chặt cô, bàn tay vẫn che bụng của cô.

Đoan Mộc Mộc cong cong khóe môi nhắm mắt lại, Lãnh An Thần cũng không có bất kỳ buồn ngủ, kẹo cao su đó là đặc chế, hơn nữa còn nhập khẩu từ nước ngoài, có thể đem kẹo cao su cho cô, nếu như khiến cô không có phòng bị cũng chỉ có một người, cho dù cô không nói, anh cũng biết là ai.

Anh vẫn cho rằng Tô Hoa Nam thật yêu cô, bây giờ nhìn lại căn bản không phải, Tô Hoa Nam căn bản là đang lợi dụng cô, nhưng anh biết coi như anh nói ra, cô cũng sẽ không tin tưởng.

Chỉ có thể để cho cô có một ngày tự mình phát hiện, cô mới có thể chết tâm, nếu không, cô sẽ cho rằng anh có dụng ý khác chửi bới Tô Hoa Nam.

Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào trên mặt của cô, tỏa ra nét ngây thơ, nhìn ngoài mặt cô rất nhiều tâm cơ, thật ra thì nội tâm của cô rất đơn giản tinh khiết thiện lương, lại khiến cho người có dụng tâm khác lợi dụng điểm này.

Mộc Mộc, em ngốc như dưa, mặc dù để cho em lâm vào cuộc phân tranh này là không đúng, nhưng em cũng nên cảnh giác một chút, không cần người nào đối tốt với em một chút, em liền tin tưởng người đó!

Cúi đầu, anh hôn lên cái trán của cô, có một âm thanh vang lên ở đáy lòng Lãnh An Thần, đó chính là về sau anh càng phải cẩn thận bảo vệ cô, không tiếp tục để người ta tổn thương cô.

Trận sóng gió dùng thuốc tránh thai trong một đêm đứng lên lại biến mất giữa một đêm, giống như là một trận gió bắt đầu lại nhanh chóng thổi tắt, thậm chí khiến Đoan Mộc Mộc cho rằng đây chẳng qua là mình thiếu thận trọng nằm mộng, căn bản không phải thật.

"Ah, đây là cái gì?" Buổi trưa nghỉ ngơi, Lãnh An Thần đi tới phòng làm việc của cô, đem một cái hộp thả vào trên bàn cô.

Lãnh An Thần vòng qua bàn làm việc, cánh tay xuyên qua thân thể của cô, sau đó mở hộp ra, bên trong hẳn là các loại kẹo, còn có kẹo cao su, kỳ quái là lại cùng hộp đóng gói lúc trước.

"Không phải anh nói loại kẹo cao su này không thể ăn sao?" Đoan Mộc Mộc cũng không quên anh đã nói.

Lãnh An Thần nắm một viên thả vào trong miệng của cô, "Thử một chút, hương vị thế nào?"

"Không phải vị đó" Đoan Mộc Mộc đánh giá được.

"Anh thấy em thích kẹo cao su, vì vậy anh liền sai người lấy mấy hộp, chẳng qua đều là sản phẩm hợp tiêu chuẩn, nghe nói là lão tổng thương gia mới có thể ăn được" Lãnh An Thần cười, cũng đem một viên thả vào trong miệng mình.

"Không phải anh không thích ăn sao?" Đoan Mộc Mộc tò mò nhìn anh.

"Bà xã thích ăn, anh cũng muốn ăn thử, như vậy mới gọi là khẩu vị nhất trí, có đúng hay không?" Mặt Lãnh An Thần dán gần cô, Đoan Mộc Mộc không nhìn thấy lo lắng trong mắt của anh, anh làm như thế, chỉ là không muốn Tô Hoa Nam đem lòng sinh nghi.

"Bà xã, anh muốn đi ra ngoài mấy ngày" Hai người xiêu vẹo một hồi, Lãnh An Thần mở miệng.

Đoan Mộc Mộc nhìn anh một cái, "Đi đâu?"

Hiện tại anh không phải tổng tài, chuyện đi công tác không cần anh, anh muốn đi ra ngoài mấy ngày, vậy cũng chỉ có một loại khả năng.

Lãnh An Thần hình như thấy được hoài nghi trong mắt cô, sau đó giơ tay lên, "Anh hướng về phía mặt trời thề, anh tuyệt đối là làm chính sự, không phải đi tán gái."

"Không đánh đã khai, em chưa nói gì cả, anh là đi tán gái" Đoan Mộc Mộc hừ anh một tiếng.

Lãnh An Thần mất tự nhiên ngắt chóp mũi, anh biết tiền án của mình quá nhiều, vì vậy giải thích, "Bà con xa của anh có một thân thích xảy ra chút phiền toái, muốn đi xử lý giúp."

Con ngươi của Đoan Mộc Mộc trở mình vài vòng, "Thân thích nào, nơi nào, em thế nào không biết!"

Cô chính là có một thói quen truy hỏi kỹ càng sự việc, Lãnh An Thần có chút nhức đầu, "Là bà con xa thân thích."

"Ở nơi nào?" Đoan Mộc Mộc hỏi tới.

"Nam Thủy" Lãnh An Thần nói xong cũng tạm ngừng, sau đó cầm tay của cô, "Đúng rồi, chuyện này đừng nói cho bất luận kẻ nào."

"Tại sao?" Đoan Mộc Mộc quả thật chính là người hiếu kỳ, hình như hỏi không xong mười vạn cái gì.

Lãnh An Thần dùng cái trán ép lên cô, "Cửa này rất ư là một chuyện quan trọng, dù sao em không cần nói với bất kỳ ai là được rồi."

Đoan Mộc Mộc thấy anh nghiêm túc cẩn thận như thế, cũng không có nói cái gì nữa, chỉ gật đầu một cái, nhưng cô thế nào cũng không nhớ đến, ngày thứ ba Lãnh An Thần đi, mẹ hai Hạ Minh Lan hỏi tới thì cô lại há miệng nói ra ngoài.

"Mộc Mộc, con nói Tiểu Thần, nó đi Nam Thủy?" Sắc mặt của Hạ Minh Lan nghe đến chỗ Nam Thủy giống như là trúng độc, xám xịt khó coi.

"Dạ, mẹ hai, mẹ làm sao vậy?" Đoan Mộc Mộc cũng đã nhìn ra.

"Không có, không có gì..." Hạ Minh Lan xoay người, nhưng bước chân rõ ràng không yên, cả người giống như là cành khô bị gió lạnh mùa đông làm lay động.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-192)