Hai người chính là kỹ nam và kỹ nữ
← Ch.012 | Ch.014 → |
Đoan Mộc Mộc bỏ lại câu nói kia, mặc kệ người sau lưng có vẻ mặt gì, vẫn ung dung tới cửa lên máy bay.
Hả giận sao? Thật ra thì cô không cảm thấy, ngược lại trong lòng có cảm giác chua xót không nói ra được, giống như chiếc bình bị lật ngược.
Cô không biết tại sao mình để ý đến việc anh và người phụ nữ khác ân ái, dù sao chính là không thoải mái, suy nghĩ một chút có lẽ vì sĩ diện chăng? Dù sao bây giờ cô mới là vợ của anh, cho dù là trên danh nghĩa, anh cũng không có tư cách sỉ nhục cô như vậy.
Trong buồng máy bay sang trọng, tất cả đều có, đây chính là sự xa xỉ của người có tiền. Đoan Mộc Mộc ngồi trên ghế sa lon màu trắng bằng da thật, cúi đầu đọc tạp chí trước mặt, sắc mặt bình tĩnh, mặc cho trong phòng ngủ cách đó không xa, truyền đến từng đợt âm thanh quái dị, cô đều ngoảnh mặt làm ngơ.
"...... A! Thần...... Thật khó chịu, nhanh lên một chút...... A...... Thần, em muốn......"
Tiếng kêu phóng đãng lặp đi lặp lại, nhưtiếng kêu của ruồi nhặng, thật là phá hư tâm tình của người khác, Đoan Mộc Mộc cuối cùng không chịu nổi thở ra một hơi, mở DV một bên, để tiếng nhạc vang lên......
"Ngọt ngào, nụ cười của anh thật ngọt ngào, thật giống như đóa hoa nở trong gió xuân......" [*] Là tiếng hát của Đặng Lệ Quân, rất xưa rồi, nhưng vẫn lay động lòng người, chỉ là giờ phút này rơi vào Đoan Mộc, cũng không phải mùi vị ngọt ngào.
[*] bài hát "Mật Ngọt" của ca sĩ Đặng Lệ Quân
Ngày kết hôn anh đã nói qua, sẽ khiến cô vì sai lầm của mình mà chuộc tội, vậy bây giờ khiến cô nhục nhã cũng là một trong những cách thức mà anh muốn cô chuộc tội đi!
Đoan Mộc Mộc nhìn mây trắng ngoài cửa sổ ngẩn người, cũng không chú ý tới cửa phòng ngủ đã mở ra không một tiếng động, người đàn ông nghe thấy tiếng nhạc, hai hàng lông mày khôi ngô cao quý vặn chung một chỗ, bộp một tiếng tắt đi, cả khoang máy bay yên tĩnh dường như chỉ nghe được tiếng hít thở.
Cô vẫn không nhúc nhích, nhưng nhịp tim lại đập điên cuồng như thiên quân vạn mã đang chạy, bàn tay đang cầm sữa tươi đã từ từ nắm chặt lại.
"Tại sao lại mở nhạc?" Lãnh An Thần đi tới, ngón tay thon dài lập tức vặn mặt của cô qua, tròng mắt như sơn màu đen bịt kín một tầng băng lạnh, ánh sáng vù vù chớp động, nguy hiểm không thể đoán được.
Đoan Mộc Mộc bị buộc phải nhìn anh, lúc này Lãnh An Thần chỉ dùng khăn tắm bao lấy thân dưới, vết tím ở ngực rất chói mắt, cô nâng khóe môi: "Bởi vì âm nhạc khiến người ta thoải mái hơn so với tạp âm."
"Vậy sao?" Anh cười một tiếng quỷ dị, đi tới gần cô, mùi vị của phụ nữ sau khi hoan ái chợt ập vào hơi thở của cô, khiến cô nhất thời quặn thắt dạ dày muốn nôn mửa: "Cô cảm thấy đó là là tạp âm, không bằng cô nên chế tạo một âm thanh dễ nghe, để cho cô ấy học hỏi một ít?"
Lãnh An Thần kéo eo thon của cô qua, một tay kéo cô vào trong ngực, hơi thở nóng bỏng phun trên mặt của cô, khiến lỗ chân lông trên mặt cô nhanh chóng mở rộng, đồng thời cô rõ ràng cảm thấy nơi bụng bị một vật cứng đâm vào, cô biến sắc: "Buông tôi ra, khốn kiếp!"
"Buông ra?" Môi của anh quét qua mặt của cô, xúc cảm trơn mịn như dương chi bạch ngọc khiến anh tham luyến, đây chính tuần trăng mật của chúng ta, hơn nữa lão phu nhân đã dặn dò, muốn tôi phải yêu thương cô!"
Anh dùng tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hoảng sợ của cô, ngữ điệu mập mờ, xen lẫn mấy phần tà ác.
"Lấy bàn tay bẩn thỉu của anh ra." Đoan Mộc Mộc nghĩ đến bàn tay này mới vừa sờ qua người phụ nữ khác, cô liền hận không thể há mồm cắn nát tay anh.
"Cô chê tôi bẩn?" Giọng điệu của anh đột nhiên trầm xuống, hai mắt âm độc lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, phảng phất như muốn đem cô ăn tươi nuốt sống.
"Đúng, anh rất bẩn, bẩn đến độ khiến tôi ghê tởm." Đoan Mộc Mộc ngẩng đầu lên, sống lưng cũng ưỡn lên thẳng băng.
"Cô lặp lại lần nữa!" Người đàn ông bị chọc giận triệt để.
"Lãnh An Thần anh chính là rất bẩn, hai người vốn dĩ chỉ là kỹ nam, kỹ nữ.... ." Đoan Mộc Mộc còn chưa mắng xong, trên môi liền nóng lên, nuốt phải nước bọt của người khác trộn lẫn vào.
← Ch. 012 | Ch. 014 → |