Cuộc đời giống như vở kịch
← Ch.08 | Ch.10 → |
ngoại trừ số tuổi, còn có kỹ xảo biểu diễn cũng luôn tăng lên theo từng ngày.
Trong phòng 312.
Khi người đàn ông có khuôn mặt chữ điền trông cực kỳ chính trực ngồi ở đối diện đi ra cửa nghe điện thoại, Hàn Đan yếu ớt thở dài một cái.
"Dì Đan Đan......" Thằng nhóc trắng trẻo mập mạp mồm mép lém lỉnh nào đó vừa gặm thịt bò bít tết vừa tiến lại gần tai cô, nói nhỏ, "Cửa hàng sắp đóng cửa rồi."
"Yên tâm đi! Dì đoán sau khi chú kia quay lại đây nhất định không tới năm phút đồng hồ là sẽ phải đi ngay."
"Tại sao ạ?" Cục cưng tò mò chớp mắt.
"Bởi vì —— chú ấy có việc gấp!" ^^_dii3nndd4nl33quuyd0n. c0m_s2
Thực tế thường hay tàn khốc, tin tức nghe được từ trong miệng của người làm mối chính là một nữ nhân viên hiền lương thục đức thông minh có thể làm trong công ty nước ngoài, nhưng kết quả lại một bà mẹ đơn thân chưa cưới dẫn theo một đứa bé. Vừa rồi lúc người đàn ông này bước ra ngoài, sắc mặt anh ta đã cực kỳ không tốt rồi, kế tiếp cũng chỉ là mấy lễ tiết qua loa mà thôi.
Quả nhiên, người đàn ông có khuôn mặt chữ điền vừa bước vào cửa lần nữa thì đã cực kỳ thành khẩn nói lời xin lỗi: "Hàn tiểu thư! Thật ngại quá, công ty xảy ra chút chuyện, tôi phải chạy về xử lý ngay."
"Oa, mẹ dự đoán thật chính xác, chú ấy quả nhiên là có việc gấp." Hàn Đan nhìn tên quỷ nhỏ khó dây dưa nào đó nhìn mình châm chọc với ánh mắt hết sức sùng bái mà vạch đen rơi đầy đầu."Ngài phải bận rộn rồi, ngài phải bận rộn rồi......" Cô mỉm cười đứng dậy tỏ vẻ khéo hiểu lòng người.
Người đàn ông kia bị lời nói của Tiểu Hoành làm cho nghẹn họng, nên cười mỉa hai tiếng: "Vậy tôi xin phép đi trước, tôi đã thanh toán hóa đơn rồi, khi nào rảnh rỗi chúng ta lại liên lạc nhé!"
Ngay cả phương thức liên lạc cũng không để lại, cái câu "Sẽ liên lạc lại" kia chẳng qua cũng chỉ là một câu nói xã giao mà thôi. Hàn Đan cúi đầu cười nhạt: "Được."
Cái gọi là xem mắt, chính là một câu chuyện như thế đó. Qua người làm mối, hai bên toạ đàm, sau khi xem xét đánh giá cẩn thận vài lần, tiếp theo là chào tạm biệt. Nếu như hợp ý, thì tiếp đó sẽ bỏ chút thời gian và tâm tư để bồi dưỡng thân mật, nếu như không hợp ý, thì ngay cả tên họ hình dáng cũng đều quên hết, có vô tình gặp lại thì cũng chỉ là người qua đường Giáp Ất nào đó.
Mua món đồ chơi kia xong thì cô lập tức đưa tên nhóc trắng trẻo mập mạp nào đó về tận trước cửa nhà. Tên nhóc này bỗng thần thần bí bí tiến tới bên tai cô rồi nói: "Dì Đan Đan, cháu vẫn cảm thấy dáng dấp của chú đến trước thuận mắt hơn."
Hàn Đan im lặng nghẹn họng, vội vàng nhét nó vào nhà.
Sau đó, cô thong thả bước về phòng trọ nhỏ, nhưng vừa mở cửa lại chỉ thấy một khuôn mặt quỷ trắng bệch, dọa cô sợ hãi đến nỗi phải lùi lại một bước.
"Sau này nếu đang đắp mặt nạ dưỡng da thì đừng tiến tới gần cửa, cậu muốn hù chết người ta à?!" Sau khi nhận ra Vô Diện Nhân này chính là A Khiết, Hàn Đan lập tức ném một cái liếc mắt xem thường về phía cô ấy.
Thường ngày khi cô nàng này đang đắp mặt nạ thì tuyệt đối sẽ không nói chuyện thế nhưng hôm nay lại đột nhiên thay đổi diễn xuất, bỗng thần bí thốt ra một câu như vậy: "Mình vừa mới nhận được một tin tức... KL sắp thay người lãnh đạo rồi!"
Hàn Đan cau mày: "Sắp cắt giảm nhân sự à?"
"...... Không phải."
"Sắp giảm tiền lương à?"
"Cũng không phải, mà là......" di3n-d4n_l3. quy. đ0n. c0m
"Vậy thì mau lăn qua chỗ khác đi." Người nào đó lưu loát dứt khoát bày tỏ đã hết hứng thú đối với tin tức này, sau đó lập tức nằm úp sấp ở trước máy vi tính tiếp tục dấn thân vào sự nghiệp Game Online vĩ đại, đột ngột đả kích mong muốn dốc bầu tâm sự của đối phương. Trong lòng A Khiết mất cân bằng, vậy nên lập tức tìm cái gai đâm vào chỗ đau của Hàn Đan: "Hôm nay đi xem mắt có thành quả gì không?"
"Có."
"Thật?" Thiết Mộc Lan vạn năm lại muốn nở hoa lần nữa.
"Mình đã được thể nghiệm đường tình gian nan lận đân của bà mẹ đơn thân."
Quả nhiên, hi vọng gì gì đó, đều là phù vân cả mà thôi. A Khiết bất đắc dĩ: "...... Cậu đoán sau khi lão phật gia nhà cậu biết được thì sẽ có kết quả gì không?"
"Cho nên, chỉ sợ là mình còn phải ở lại nơi này của cậu quấy rầy thêm một thời gian nữa!!!" Người nào đó rất vô liêm sỉ.
"Mau biến đi càng sớm càng tốt cho mình, lão nương vừa nhìn thấy cậu là muốn đạp thuyền rồi." A Khiết hoàn toàn vứt bỏ lớp vỏ ngụy trạng hiền thục, để lộ sắc mặt của người đàn bà chanh chua, hung hăng phê bình tố cáo hành động mặt dày vô lại của Hàn Đan.
Hàn Đan nhếch miệng, mắt điếc tai ngơ, mặc cho A Khiến om sòm ở bên cạnh.
Trong《 Lục giới 》đang cực kỳ náo nhiệt.
Khác với Bang Chiến mỗi tuần một lần, tần suất tiến hành loại Chủng Tộc Chiến này có quy mô rất lớn...... đồng nhất với tần suất dì cả của vợ mình ghé thăm, ngoại trừ dùng Chiến Công có thể đổi lấy phần thưởng phong phú và danh hiệu Lạp Phong, còn có thể thi triển phong thái cá nhân, trình độ kịch liệt của trận đấu so tài về thực lực giữa các chủng tộc mạnh mẽ cỡ nào chỉ cần suy nghĩ cũng đủ biết.
Trước giờ Yêu Tộc vẫn luôn tương đối im hơi lặng tiếng, an phận ở một góc, giữ vững quan hệ liên minh với Thần Tộc lân cận trong khoảng thời gian rất lâu. Nhưng mà trước đây không lâu Tộc trưởng Thần Tộc thoái vị, những phần tử hiếu chiến tuyên bố cầm quyền, khơi lên chiến tranh liên miên. Khiến cho đồng minh Yêu Tộc bị hãm mình trong đó phiền muộn không thôi, Hắc Miêu Bất Thụy thuận theo nguyện vọng trong cuộc trưng cầu ý dân kết thúc minh ước, kết quả là Thần Tộc dứt khoát trở mặt, thừa lúc chiến bị của Yêu Tộc không đầy đủ đã hạ chiến thư.
Lúc Hàn Đan login, quân binh của Thần Tộc đã tới gần ngoại thành.
Đối với một Liên Cơ diễn vai quần chúng mà nói, có thể bảo đảm bản thân an toàn đã không dễ, chứ đừng nói chi là ra trận giết địch.
Vậy mà, các kỹ năng công kích bạo liệt của Thần Tộc không ngừng nhắm vào các Chiến Sĩ Yêu Tộc đang tử thủ ở cửa thành, các Thầy Thuốc Yêu Tộc phải đặt mình trong thế nguy hiểm dốc toàn lực ngâm xướng tăng máu, các Pháp Sư Yêu Tộc sau khi hồi sinh thì lại tiếp tục tự bạo đánh về phía quân địch...... Không khí kịch chiến này khiến cho cơn sóng trong lòng Hàn Đan - một chấm nhỏ vô năng giữa biển người cũng bắt đầu sôi sục.
Vì vậy, cô nhanh chóng chạy về phía Tế Đàn.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |