Anh Làm Việc Của Anh, Em Ngủ Thì Cứ Ngủ
← Ch.307 | Ch.309 → |
Edit: Jade
Beta: Phong Vũ
"Được rồi, em ngủ trước đây." Tả Phán Tình gật đầu, chơi cả một ngày, lại vội vàng như vậy, cô đúng là rất mệt.
Sau khi cô ngủ, Cố Học Văn cũng nằm xuống, bàn tay to không thành thật thăm dò thân thể của cô.
"Cố Học Văn." Cô thật sự rất mệt. Tả Phán Tình xem thường Cố Học Văn: "Em mệt lắm."
"Không sao." Cố Học Văn bắt đầu cởi quần áo của cô: "Em ngủ thì cứ ngủ, anh làm việc của anh."
"......" Cái gì chứ. Tay anh di chuyển ở trên người cô thì làm sao cô không có cảm giác chứ? Làm sao có thể ngủ được chứ?
Tả Phán Tình hơi bĩu cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt có chút cầu khẩn: "Không cần, em thật sự rất mệt."
"Chỉ làm một lần thôi." Cố Học Văn bị bỏ đói lâu ngày, tuy rằng ngày hôm qua đã ăn rồi, nhưng mà: "Anh còn chưa ăn no."
"Anh......"
"Muốn trách, thì trách em hương vị ngon quá." Cố Học Văn đem tội lỗi đổ lên người cô. Bàn tay to đã cởi bỏ quần áo trên người cô, sau đó là đồ của mình.
"Cố Học Văn......" Cái gì cùng cái gì chứ. Tả Phán Tình muốn kêu lên, rõ ràng thân thể mệt chết đi, nhưng sau khi bị anh chỉ hơi trêu đùa một chút thì khát vọng đã bị anh gợi lên trong lòng. Không tự giác bắt đầu nghênh đón yêu cầu của anh.
Dây dưa đến hơn nửa đêm, Tả Phán Tình rốt cục nặng nề ngủ đi, bởi vì một ngày trước đã quá mệt, ngày hôm sau đến tối cô mới thức dậy. Cố Học Văn sáng sớm đã thức dậy, nghĩ đến điều ngạc nhiên mà anh nói, Tả Phán Tình rất mong chờ, sau đó cười nhìn Cố Học Văn.
"Điều ngạc nhiên anh nói đâu?" Cô cũng không quên lời của anh ngày hôm qua.
"Đi theo anh." Ý bảo cô cùng anh ra ngoài, bước chân Cố Học Văn rất nhẹ nhàng. Khóe môi mang theo ý cười, tay nắm chặt lấy tay cô.
Tả Phán Tình đi theo anh, mới phát hiện anh đưa cô đến khu Brooklyn. Đây là khu vực khác ở New York, ở đây có thể cảm nhận được một New York hoàn toàn khác.
Trên đường khắp nơi đều là các cửa hàng cũ, còn có cửa hàng thời trang. Bên đường có các nghệ nhân biểu diễn đủ loại hình nghệ thuật, đủ các loại tạo hình. Hình thái khác nhau, vô cùng thú vị.
Trong cửa hàng có đủ các loại hàng hóa làm cho Tả Phán Tình vô cùng thích, giống như đứa trẻ, đông nhìn một cái, tây nhìn một cái. Nhưng đối với đại đa số đồ vật đều chỉ nhìn, thưởng thức một chút rồi đặt trở lại bước đi.
Mặt nạ người Anh-điêng, khăn quàng cổ Bohemian. Mỗi một cái cô đều xem, cứ mỗi lúc Cố Học Văn định bỏ tiền ra mua là lại lôi anh đi.
"Thứ muốn mua rất nhiều, mua cũng không hết được." Thật muốn mua, mua hết cả một con phố cũng không ít.
Ở một cửa hàng cũ của người Hoa, Tả Phán Tình thực sự bất ngờ khi nhìn thấy trong này có cờ tướng của Trung Quốc. Trông hình dáng rất cổ, bàn cờ làm từ bạch ngọc, quân cờ là thủy tinh đen, thật ra cô cũng không biết là thật hay giả, nhưng mà Tả Phán Tình không một chút do dự quyết định mua.
"Em thích cái này?" Cố Học Văn có chút bất ngờ. Tả Phán Tình làm vẻ mặt quỷ: "Tặng cho ông nội."
Cô đi Mỹ, không thể không có quà đem về? Cùng chủ quán cò kè mặc cả một lúc, Tả Phán Tình cũng mua được bộ cờ đó.
Thời gian tiếp đó, Tả Phán Tình bắt đầu chọn quà cho người nhà. Cô cũng hỏi ý kiến của Cố Học Văn, Cố Học Văn gật đầu một cái là mua, lắc đầu thì để lại, sau một lúc, quà cho người nhà đều đã chọn xong. Thời gian cũng không còn nhiều.
Lúc trở về khách sạn, Tả Phán Tình lại mệt muốn chết, giống ngày hôm qua, nằm xuống giường tính ngủ nhưng Cố Học Văn làm sao có thể để cho cô ngủ? Tinh lực của anh thật sự rất tốt, kéo cô cùng mình lại làm một lần nữa.
Tả Phán Tình lúc này thật sự rất mệt, tay còn không đủ sức nâng lên, nhắm mắt lại tùy theo Cố Học Văn. Bởi vì hôm nay Cố Học Văn hình như rất hưng phấn, mỗi lần tiến vào so với lần trước đều sâu hơn, mạnh hơn.
Tả Phán Tình không chịu nổi, muốn kêu lại kêu không được, chỉ có thể ở vào lúc cuối cùng bám chặt vào người anh, cùng anh lại một lần đạt tới đỉnh cao.
Cuối cùng, Tả Phán Tình thực sự là không còn sức, ngay cả sức để liếc Cố Học Văn cũng không còn, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ. Hai ngày liên tiếp vô cùng mệt mỏi khiến cô ngủ rất sâu.
Một đêm không mộng mị, ngày hôm sau lúc tỉnh lại, cảm giác thân thể vẫn còn mệt mỏi, không có một chút sức lực, ánh mắt cũng không mở nổi, cứ như vậy nhắm mắt lại kêu tên Cố Học Văn.
"Học Văn......" Hôm nay lười quá, không muốn đi ra ngoài. Không nghe thấy tiếng trả lời, cô lại trở mình một cái.
"Học Văn?"
Không có tiếng trả lời, Cố Học Văn đâu rồi? Cô thoáng sửng sốt, mở to mắt muốn rời giường, nhưng lại thấy hoảng sợ.
Cô đột nhiên phát hiện mình không phải ở trong phòng của khách sạn, nhìn thấy hòan cảnh lạ lẫm trước mắt, cô hoảng sợ, ngồi bật dậy.
"Cố Học Văn?" Anh ở đâu? Mình đang ở đâu? Sàn nhà bằng gỗ, phòng trang trí theo phong cách cổ xưa, trên tường treo một số mặt nạ trang trí. Bên giường còn có hai cái vòng hoa.
Xuống giường, chân chạm sàn nhà, cũng không thấy lạnh, đưa mắt nhìn hai bên, đây là phòng của ai.
Đang muốn đi đến bên cửa sổ xem mình ở đầu thì cửa phòng lúc này bị người mở ra, Cố Học Văn đứng ở cửa, khi nhìn thấy thì khóe môi cong lên.
"Em dậy rồi?"
"Học Văn." Tả Phán Tình chạy lên ôm lấy anh, cánh tay buộc chặt, lúc này mới ngẩng đầu nhìn anh: "Đây là đâu? Sao em lại ở chỗ này?"
"Hawaii." Cố Học Văn cười cười: "Chúng ta hiện tại ở Hawaii."
"Hawaii?" Tả Phán Tình ngây ngẩn cả người, buông nhanh tay ra chạy đến phía trước cửa sổ, nhìn thấy biển rộng bên ngoài. Vẻ mặt có chút không thể tin được: "Trời ơi. Em cũng đến được Hawaiii?"
"Vui không?" Cố Học Văn đi đến bên cạnh cô, cùng nhau nhìn bên ngoài bên một màu xanh lam: "Anh đoán em sẽ thích nơi này."
"Vâng. Rất thích." Tả Phán Tình dùng sức gật đầu, cái này thật sự là rất bất ngờ: "Anh làm như thế nào? Em làm sao đến nơi này? Em rõ ràng đang ngủ......"
"Quá trình không quan trọng, kết quả mới quan trọng." Vì nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô, trong lòng anh như nở hoa.
"Học Văn."
Cứ nghĩ hôm qua là điều ngạc nhiên của anh, hiện tại xem ra, đây mới là điều ngạc nhiên đó. Tả Phán Tình xoay người ôm thắt lưng anh, vẻ mặt rất là cảm động.
"Cám ơn anh. Cám ơn."
Cô rất thích nơi này. Hawaii, một trong các nơi được nhiều cặp đôi chọn là nơi hưởng tuần trăng mật nhất, khí hậu mát mẻ, phong cảnh đẹp. Cô thực sự rất thích.
"Không cần cám ơn." Cố Học Văn nhìn ra bãi biển bên ngoài: "Anh nghĩ khí hậu ở Bắc Đô rất lạnh, em đến Mỹ cũng chỉ ở Washington, gần đây thời tiết lại bất thường. Cho nên cần tới nơi này để thư giãn một chút."
"Vâng." Tả Phán Tình gật đầu, từ nhỏ lớn lên ở thành phố biển, cô luôn có một sự đam mê đối với biển. Bắc Đô tuy rằng tốt, nhưng khuyết điểm lớn nhất chính là không ở ven biển.
"Muốn bơi không?" Cố Học Văn đúng là chưa thấy Tả Phán Tình bơi, nắm bàn tay nhỏ bé của cô: "Muốn anh dạy cho em không."
"Anh xem thường em." Tả Phán Tình rút tay của mình về, vẻ mặt khiêu khích: "Chúng ta thi đấu một chút, xem ai lợi hại hơn."
"Anh sẽ đợi xem." Cố Học Văn ý bảo cô đi rửa mặt, đợi cô chuẩn bị xong, đưa cô ra khỏi phòng, lúc này cô mới phát hiện đây cũng là khách sạn, chỉ là trang hoàng bố trí không giống với khách sạn mà thôi.
Ngoài cửa là một phòng khách nhỏ, mấy người phục vụ đang bày bữa sáng, đó là Cố Học Văn vừa mới gọi người đưa tới. Tả Phán Tình đúng thật là đói bụng, giải quyết bữa sáng. Cố Học Văn lại đưa ra hai món đồ.
Mở ra nhìn một chút, là hai bộ áo tắm. Lại là đồ tình nhân. Quần bơi của Cố Học Văn là màu lam. Đồ bơi của cô cũng là màu lam, những chỗ quan trọng đều được che kín, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đường cong yểu điệu của cô. Còn cả nước da trắng muốt bày ra trước mặt.
Dáng người của cô rất đẹp, sau khi mặc áo tắm vào thì trước lồi sau cong. Hai chân thon dài thẳng tắp mà cân xứng.
Cố Học Văn bởi vì trang phục của cô mà chau mày lại, anh đã tìm bộ áo tắm bảo thủ nhất rồi mà không ngờ hiệu quả vẫn kinh ngạc như vậy. Anh đột nhiên có chút hối hận.
"Hay là đừng đi bơi nữa, chúng ta đi chơi đi......"
"Không được." Tả Phán Tình không cho anh được toại nguyện: "Vừa rồi không biết là ai nói phải cùng em thi đấu. Đi thôi."
Ra cửa, chính là bãi biển. Lúc này mới là buổi sáng. Trời tháng 2, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên người, cũng không nóng đến mức khiến người ta thấy uể oải.
Phong cảnh đảo Hawaii vô cùng xinh đẹp. Trên bãi biển dài cát trắng được ánh sáng mặt trời chiếu rọi ánh lên màu vàng ánh kim nhạt. Khắp nơi là những cây dù xòe ra như những đóa hoa nở trên bãi biển.
Xa xa, có người đang lướt sóng, bơi lội. Không khí nơi này thật sự là rất tốt.
"Có mệt không?" Cố Học Văn có cảm giác cô vẫn chưa ngủ được: "Nếu em mệt thì nghỉ ngơi trước một chút."
"Không mệt." Tả Phán Tình vừa ngủ một giấc, tinh thần tốt hơn nhiều, quan trọng hơn là, cô thấy ở đây thật tốt.
Nắm tay đi dạo trên bãi biển, du khách nghỉ ngơi ở hai bên đưa mắt dừng ở trên hai người Tả Phán Tình. Cô không cảm giác được, mặc cho Cố Học Văn tiếp tục nắm tay, mắt hơi híp lại hít sâu.
Hơi thở của biển làm cho tâm trạng cô vui vẻ nhất là sau khi đã ở lâu trong thành phố như vậy.
Biển càng lúc càng gần, cô bỏ tay Cố Học Văn chạy về hướng biển.
"Phán Tình......" Cố Học Văn gọi cô dừng lại, Tả Phán Tình mặc kệ, chạy vào trong biển chơi vui vẻ. Cố Học Văn mím môi, đi theo xuống biển bơi về phía cô.
Rất nhanh đã đuổi tới chỗ Tả Phán Tình, cảm giác anh sắp đuổi đến chỗ mình. Tả Phán Tình bướng bỉnh lặn xuống, đắm mình vào trong làn nước biển.
Cố Học Văn sửng sốt một chút, cũng lặn vào trong nước, Tả Phán Tình lại nhanh chóng bơi về phía trước. Anh nổi lên nhìn thấy bóng dáng của cô. Khóe môi cong lên mỉm cười. Cánh tay dài bắt đầu ở duỗi ra trong làn nước, bơi về phía Tả Phán Tình.
Cơ thể cùng lúc lặn xuống, rất nhanh đã đuổi kịp Tả Phán Tình, dùng sức kéo cô vào trong lòng, cúi đầu nhìn mặt của cô: "Tiểu bướng bỉnh em này. Anh bắt được em rồi."
"Phải không?" Tả Phán Tình cười, cánh tay dài ôm lấy cổ anh đưa đôi môi lên. Cố Học Văn sửng sốt một chút, rồi nhanh chóng ôm lấy thắt lưng của cô hôn cô nồng nhiệt.
Môi lưỡi dây dưa, sức nóng vô cùng. Bàn tay cô ở dưới nước nghịch ngợm thăm dò nơi nào đó của anh. Cảm giác được anh kích động. Cô đột nhiên dùng sức đẩy anh ra. Thân thể lui lại, bơi về phía trước.
Cố Học Văn thoáng sửng sốt, Tả Phán Tình này. Thật là......
Mi tâm vừa động, anh không chút nghĩ ngợi đuổi theo. Chỉ ra sức một lúc lại phát hiện không thấy tung tích của Tả Phán Tình.
Trong lòng ngẩn ra, anh ngưng vẫy cánh tay, ngẩng đầu nhìn mặt biển phía trước.
"Phán Tình?"
← Ch. 307 | Ch. 309 → |