Tôi Sẽ Khiến Em Cầu Xin Của Tôi
← Ch.298 | Ch.300 → |
Edit: Wynnie & Hạ đỏ
Beta: Phong Vũ
"Học Văn?"Tả Phán Tình nóng nảy: "Anh làm cái gì? Hiêu Viên Diêu, anh nói cho tôi biết anh đang làm gì vậy?"
Hiêu Viên Diêu cười nhạt, ánh mắt nhìn biển hoa hồng bên ngoài kia: "Em có thể không biết ha? Lúc này Cố Học Văn đang ở trên Thái Bình Dương tham gia tập trận liên hợp, hai ngày sau sẽ đổ bộ quốc gia M, tiến hành trinh sát luyện tập chiến đấu trên đất liền. Em nói nếu Cố Học Văn trong quá trình luyện tập, không cẩn thận xảy ra điều ngoài ý muốn. Ít thì gãy tay hoặc là gãy chân. Vậy thú vị lắm ha?"
"Hiêu Viên Diêu, anh là đồ điên." Tả Phán Tình đoạt lấy ảnh chụp trên tay anh ta, ôm thật chặt trước ngực, cứ như là làm như vậy có thể bảo vệ Cố Học Văn không bị tổn hại vậy. Hai tròng mắt mang theo sự tức giận, oán hận trừng gương mặt yêu nghiệt của anh ta: "Hiêu Viên Diêu, nếu anh dám động đến một sợi tóc gáy của Cố Học Văn, tôi nhất định sẽ liều mạng với anh."
Hiêu Viên Diêu quay sang, thản nhiên nhìn sự kích động trên mặt cô: "Yêu cầu của anh rất đơn giản. Em ở đây làm khách một tháng. Tôi cam đoan, không động tay động chân."
"Làm sao tôi biết anh nói thật hay giả?" Tả Phán Tình hiểu rất rõ loại diễn tập quân sự này yêu cầu cao bao nhiêu, Hiêu Viên Diêu muốn động thủ, chưa chắc sẽ có cơ hội?
"Chúng ta đây có thể thử xem sao." Hiêu Viên Diêu cong môi khinh thường, vẻ mặt đắc ý: "Tôi có thể nói cho em biết, thế lực của Long đường còn lớn hơn em tưởng tượng nhiều. Có một số việc với tôi mà nói rất dễ dàng."
Tả Phán Tình trừng anh ta: "Tôi phải đi làm, không thể ở đây một tháng được."
Cô chỉ xin nghỉ một tuần, vốn dĩ cô vừa mới bắt đầu đi làm. Cô rất quý trọng công việc này, không thể nào bỏ được. Quan trọng hơn là đây chẳng qua là viện cớ. Cô thật lòng ghét cách làm của Hiêu Viên Diêu.
"Đi làm?" Hiêu Viên Diêu lắc đầu: "Nếu em thích, tôi có thể mở công ty trang sức cho em quản lý. Phán Tình, tôi nói rồi, cái tôi có thể cho em vượt quá sức tưởng tượng của em."
"Cảm ơn. Tôi không cần." Tả Phán Tình thật sự thấy bản thân và Hiêu Viên Diêu không có cách nào hiểu nhau, anh ta là người sao hoả không thể dùng lối suy nghĩ của người địa cầu mà suy nghĩ được: "Hiêu Viên Diêu, phiền anh đi ra ngoài được không? Hôm nay là hôn lễ của Thất Thất. Có chuyện gì, chờ hôn lễ kết thúc nói sau."
"Không thành vấn đề." Hiêu Viên Diêu khẽ gật đầu, xoay người định rời khỏi, bước chân thoáng dừng lại, nhìn món quà trên giường: "Tôi đã chuẩn bị lễ phục cho em. Hy vọng em sẽ thích."
Cô thích con khỉ khô. Tả Phán Tình nhịn không được lại xoay người khinh khỉnh. Sau khi anh ta đi thì cấp tốc đóng cửa, khóa chốt. Cầm trên tay tấm hình của Cố Học Văn.
Ảnh chụp rất rõ nét. Cố Học Văn toàn thân mặc quân phục huấn luyện màu xanh biếc. Hai tròng mắt nhìn về phía trước, theo bối cảnh, chắc là anh ở trên một tàu chiến.
Bọn họ không phải đang diễn tập ư? Vì sao Hiêu Viên Diêu có thể chụp được ảnh của Cố Học Văn? Việc này chứng tỏ điều gì?
Nghĩ đến lần trước Cố Học Văn nói, Hiêu Viên Diêu từng đưa ảnh của anh và Lâm Thiên Y phát tán lên sư đoàn, cô bỗng thấy lạnh gáy. Thế lực Hiêu Viên Diêu so với suy nghĩ của cô phải lớn hơn nhiều. Nếu anh ta có thể sai người gần gũi tiếp cận Cố Học Văn, có phải cũng chứng tỏ anh ta thực sự có khả năng làm hại Cố Học Văn không?
Tim đập nhanh hơn, Tả Phán Tình một giây cũng ngồi không yên.
"Học Văn, anh rốt cuộc đến đâu rồi? Anh có gặp nguy hiểm không?" Cô khẽ lầm bầm với tấm ảnh chụp Cố Học Văn, biết rõ làm như vậy sẽ không thể có kết quả gì, nhưng nội tâm lại cần dựa vào lời nói này để khiến cô bình tĩnh.
"Cố Học Văn, đồ khốn này, nếu anh không bảo vệ mình cho tốt, đời này em sẽ không tha thứ cho anh."
Có câu nói là quan tâm tất loạn, lúc này đầu óc Tả Phán Tình toàn là Cố Học Văn, cẩn thận đặt tấm ảnh xuống, cô thay quần áo, cái hộp Hiêu Viên Diêu đặt trên giường cô không thèm nhìn qua
Dưới lầu, khoảnh khắc Thang Á Nam thấy Trịnh Thất Muội đi ra thì có hơi cười mỉm. Không đợi anh ta phản ứng, Trịnh Thất Muội dùng sức nhào vào lòng anh ta.
"Thang Á Nam, cám ơn anh." Cô rất bất ngờ, rất vui. Cô quả thực không biết nói gì hơn.
Sắc mặt Thang Á Nam nổi lên một tia đỏ ửng bất thường. Cũng không nói đây là chủ kiến của Hiêu Viên Diêu, ngay tối qua, anh ta nói chỉ cần là phụ nữ thì đều thích hoa hồng.
Là anh ta sai người sắp đặt tất cả những thứ này, Thang Á Nam chỉ là không phản đối. Còn hiện tại chứng kiến khuôn mặt tươi cười của Trịnh Thất Muội, anh ta đột nhiên rất cảm kích chủ kiến này của Hiêu Viên Diêu.
Muốn nói cái gì, nhưng thấy Trịnh Thất Muội ăn mặc phong phanh, anh ta cau mày, không chút nghĩ ngợi bế cô đi vào bên trong.
"Thang Á Nam. Để tôi xuống." Cô có thể tự đi mà.
Thang Á Nam ngoảnh mặt làm ngơ, bế cô thẳng đến hai căn phòng Hiêu Viên Diêu bố trí cho bọn họ, mới thả cô xuống.
"Thang Á Nam." Trịnh Thất Muội xấu hổ, mới một buổi tối không ngủ chung, tên kia sẽ không ——
"Bên ngoài rất lạnh."
Bốn chữ rất đơn giản nói lên sự quan tâm của anh ta, Trịnh Thất Muội thoáng sửng sốt, nhìn trên mặt anh lộ ra vài phần mất tự nhiên. Đảo qua bộ âu phục màu trắng trên người anh ta.
"Anh cũng không mặc nhiều bao nhiêu."
"Tôi không sợ lạnh."
"Cái gì, a?" Trịnh Thất Muội muốn nói gì đó thì khóe mắt liếc thấy chiếc váy cưới màu trắng được đặt trong phòng, cô a một tiếng, vọt tới trước.
Kiểu dáng cúp ngực, thiết kế đơn giản trang nhã, phần đuôi áo rất dài trông lộng lẫy và quý phái.
"Anh, anh chuẩn bị khi nào vậy?" Ngày hôm qua lúc anh ta mới gọi điện thoại, nói trang phục phù dâu tới rồi, nhưng áo cưới phải hôm nay mới đến, cô vẫn lo áo cưới sẽ không tới kịp hôn lễ.
Không ngờ hôm nay đã thấy được áo cưới của mình, sáng sớm thức dậy đã ngạc nhiên mừng rỡ nhiều quá rồi, Trịnh Thất Muội cảm giác trái tim mình cũng không chịu đựng nổi.
"Chẳng phải em nói muốn mặc áo cưới Milan sao?" Mấy ngày hôm trước đặt hàng, tốc độ cũng rất nhanh, đêm qua thì hoàn thành.
Trịnh Thất Muội buông áo cưới, lại đi tới trước mặt Thang Á Nam, vươn tay ôm thắt lưng anh ta. Cứ như vậy đi, biết đâu bây giờ không yêu Thang Á Nam, nhưng cô thật sự bắt đầu chờ mong, cuộc hôn nhân này có khả năng từ không yêu thành yêu, có thể cùng Thang Á Nam bên nhau đến già.
Thang Á Nam trầm mặc, ôm chặt cánh tay, trên mặt cứng rắn lạnh lùng nhiễm thêm vài phần dịu dàng. Khe khẽ vỗ lưng cô.
"Bên kia có áo choàng, bên ngoài lạnh lắm."
"Uhm." Thang Á Nam rời khỏi, còn có một số chi tiết đang chuẩn bị. Trịnh Thất Muội thay áo cưới. Mới vừa cầm áo mặc, Tả Phán Tình đã xuống tới.
Chứng kiến Trịnh Thất Muội mặc áo cô dâu, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
"Thất Thất. Cậu đẹp quá."
"Cám ơn." Trịnh Thất Muội cười: "Thang Á Nam cho người đặt làm từ Milan đấy."
"Không tồi." Tả Phán Tình gật đầu, cô nhìn ra được Thang Á Nam dụng tâm trong cuộc hôn nhân này. Nắm tay Trịnh Thất Muội, trong giọng nói của cô có một chút thả lỏng: "Thấy cậu hạnh phúc, tớ cũng an tâm."
"Vốn vậy mà." Trịnh Thất Muội vươn tay nắm tay cô: "Cậu yên tâm đi, tớ tin anh ta, quan trọng nhất là tớ tin tưởng bản thân mình. Hạnh phúc thật ra là do tay mình tự nắm lấy. Tớ sẽ khiến mình hạnh phúc."
"Phải, đúng vậy." Tả Phán Tình gật đầu, hạnh phúc là do tự mình nắm lấy. Hạnh phúc của cô và Cố Học Văn gắn liền bên nhau, vậy cô tuyệt đối sẽ không để Hiêu Viên Diêu phá hỏng hạnh phúc của mình.
Cô tin Thang Á Nam sẽ bảo vệ tốt Trịnh Thất Muội, nếu đã như thế, thì Hiêu Viên Diêu không thể làm gì Trịnh Thất Muội. Chờ hôn lễ kết thúc, cô có thể về nước.
"Đúng rồi, sao cậu không thay đồ?" Trịnh Thất Muội nhìn Tả Phán Tình: "Tớ giúp cậu chuẩn bị lễ phục phù dâu, sao cậu không mặc?"
"Lễ phục phù dâu?" Tả Phán Tình thoáng sửng sốt: "Tớ không thấy."
"Sao có thể?" Vẻ mặt Trịnh Thất Muội vô cùng kinh ngạc: "Tớ cầm đồ đặt trên giường cậu, sao cậu không thấy nhỉ?"
"Ách, đó là cậu chuẩn bị ư?" Sắc mặt Tả Phán Tình có vài phần quái dị. Hiêu Viên Diêu rõ ràng nói......
"Đúng vậy." Trịnh Thất Muội gật đầu: "Ngày hôm qua đã chuẩn bị xong, tớ cứ tưởng lễ phục phải hôm nay mới đến, không ngờ hôm qua đã xong, Thang Á Nam cũng không với tớ, xấu quá."
"Thật tốt." Khóe miệng Tả Phán Tình có chút giật giật, Hiêu Viên Diêu chết tiệt, anh ta rõ ràng là cố ý mà?
"Nhanh đi thay đồ, tớ chờ cậu" Trịnh Thất Muội vỗ vỗ bả vai cô: "Cậu phải làm phù dâu của tớ, việc này cậu không quên chứ?"
"Không đâu." Tả Phán Tình cười cười, lại lên lầu lần nữa, trong lòng mắng chửi Hiêu Viên Diêu mười tám lần. Thật là quá quắt, chuyện này cũng lấy ra đùa được, thật đúng là......
Cầm đồ thay, Trịnh Thất Muội quả nhiên biết rõ khổ người nhỏ bé của cô, rất vừa vặn, thiết kế dài tay, váy dài tận mắt cá chân màu hồng nhạt, không phải trắng đơn thuần. Vấn tóc dài thành búi sau đầu.
Đứng trước gương xoay một vòng, lúc này mới ra cửa. Cô vừa mở cửa liền nhìn thấy Hiêu Viên Diêu đứng ngay cửa. Khi nhìn thấy áo phù dâu cô mặc trên người, trong con mắt hẹp dài hiện lên vài phần kinh ngạc.
"Em đẹp quá."
Đối với lời khen của anh ta, Tả Phán Tình không có chút cảm giác nào. Lạnh lùng nhìn Hiêu Viên Diêu: "Anh không có việc gì làm sao?"
Đường đường là một thủ lĩnh xã hội đen lại ung dung như vậy, thật đúng là khiến cô bất ngờ.
"Bây giờ chuyện quan trọng nhất của tôi chính là lấy lòng em."
"Vậy anh có thể đừng lãng phí thời gian." Tả Phán Tình trực tiếp khinh thường nhìn anh ta một cái, không thèm quan tâm đến Hiêu Viên Diêu, lướt qua anh ta đi thẳng xuống lầu.
Hiêu Viên Diêu ở phía sau thản nhiên mở miệng: "Xem ra, em rất không quan tâm Cố Học Văn nhỉ."
Tả Phán Tình bình tĩnh xoay người, đôi mắt trong trẻo như nước hồ thu đối diện với vẻ tà mị trong đôi mắt của Hiêu Viên Diêu, không tức giận, chỉ thản nhiên nhếch môi: "Tôi tin Cố Học Văn. Tôi tin anh không có khả năng dễ dàng thương tổn anh ấy. Hiêu Viên Diêu, tôi đến Mỹ là tham gia hôn lễ của Thất Thất, khi hôn lễ kết thúc, tôi sẽ về."
Sự tự tin trong mắt cô, không, là sự tin tưởng đối với Cố Học Văn khiến trong lòng Hiêu Viên Diêu càng không chấp nhận được.
Dựa vào cái gì? Không phải chỉ là một tên lính quèn phục vụ trong quân đội sao? Được rồi, cho là gia thế còn có chút quyền thế đi, vậy thì sao? So sánh được với Long đường à?
Đi theo sau Tả Phán Tình xuống lầu, giọng nói anh ta giống như ma chú vang bên tai Tả Phán Tình: "Tả Phán Tình, chúng ta cùng đánh cược đi. Trong thời gian một tháng. Cho dù em không thể yêu tôi, tôi cũng sẽ khiến em mở miệng cầu xin tôi."
Vốn định đáp lại anh ta một câu không có khả năng, nhưng Tả Phán Tình lại không muốn so đo cùng một kẻ điên, hừ lạnh một tiếng, nhanh chân bước xuống lầu.
← Ch. 298 | Ch. 300 → |