Vay nóng Homecredit

Truyện:Cô Dâu Bất Đắc Dĩ - Chương 250

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ
Trọn bộ 326 chương
Chương 250
Dê Xồm
0.00
(0 votes)


Chương (1-326)

Siêu sale Lazada


Edit: Hạ đỏ

Beta: Phong Vũ

Một sợi dây chuyền bạch kim đơn giản nằm bên trong chiếc hộp hình vuông.

Đó là thiết kế của cô, công ty vừa mới công bố lên thị trường làm sản phẩm vòng cổ chủ đạo. Để tỏ rõ sự khác biệt, mặt sau mỗi một sợi dây chuyền đều được đánh số khác nhau.

Giả sử có đánh rơi, người ta cũng có thể thông qua con số ấy mà tìm lại.

Viên kim cương màu hồng nhạt được cắt hoàn mỹ, cô luôn luôn không thích thiết kế quá phức tạp, sự trang nhã đơn giản mới là phong cách cô thích nhất. Lúc thiết kế sợi dây chuyền này bản thân cô cũng thấy rất thích.

Nhưng cô càng không ngờ Cố Học Văn sẽ mua sợi dây chuyền cô thiết kế để tặng cho cô, điều này khiến cô rất rất bất ngờ, cũng rất kinh ngạc.

"Ngốc à?" Cố Học Văn khẽ cười, hết sức vui vẻ nhìn bộ dạng ngây ngẩn của cô, lấy sợi dây chuyền từ trong hộp ra, khẽ nói: " Sợi dây chuyền này được đánh số 1, công ty của em nói là bản giới hạn. Anh nghĩ nếu em đã chính tay thiết kế thì chi bằng đế nó quay về bên em."

"Học Văn ——" Tả Phán Tình chẳng biết nói gì hơn. Cô quả thật thích sợi dây chuyền này, lúc sau giai đoạn quảng bá, cũng là lúc công ty quyết định sợi đánh số 1 ra làm sản phẩm chủ đạo.

"Không thích hả?"

Tả Phán Tình lắc đầu, nhìn Cố Học Văn đeo dây chuyền ình, trong lòng vô cùng cảm động: "Món quà này quý giá quá."

Kim cương hồng vốn khan hiếm. Đó là còn chưa nhắc tới việc nó được cắt rất hoàn mỹ. Cái giá mà công ty đã định cho sợi dây chuyền rất cao. Phải sáu con số, đây là nguyên nhân tại sao rõ ràng là cô thiết kế nó nhưng cô lại không dám nghĩ tới việc có được nó.

"Đáng tặng cho em mà." Phán Tình của anh là đáng giá nhất: "Hy vọng em sẽ không thấy anh tầm thường, dùng kim cương để biểu đạt tình cảm với em."

Tả Phán Tình lắc đầu, ánh mắt di chuyển từ trên cổ mình qua căn phòng tràn ngập hoa tươi, lại nhớ tới khuôn mặt Cố Học Văn.

Cố Học Văn phải tổn hao tâm trí để trong một khoảng thời gian ngắn chuẩn bị những thứ này, có thể thấy anh thật sự dụng tâm. Dụng tâm thế này cô không thể không cảm động.

Dựa người vào ngực anh, Tả Phán Tình muốn khóc, lại đột nhiên mỉm cười.

"Tặng em món quà Giáng sinh lớn như vậy, nếu sang năm mà quà không đạt được tiêu chuẩn này thì em sẽ giận đó."

"Anh đây không phải thê thảm sao?" Cố Học Văn nhìn ý cười trong mắt cô, khóe môi thản nhiên giơ lên: "Sang năm không phải anh phải tặng món quà đắt tiền hơn đó chứ?"

"Đúng vậy, anh thảm rồi." Tả Phán Tình hùa theo, vẻ mặt bướng bỉnh: "Nếu năm tới tiêu chuẩn thấp hơn năm nay, em có thể không thèm để ý tới anh."

"Ôi." Cố Học Văn cố tình biểu lộ nét mặt đau khổ: "Xem ra năm nay anh nên dự tính trước thì tốt hơn. Hoa này cũng không rẻ đâu."

Tả Phán Tình bật cười ha ha ra tiếng, cười xong, cô dùng sức đấm ngực Cố Học Văn một cái, vẻ mặt thực nghiêm túc: "Thật ra em không cần mấy thứ này."

Hoa tuy rằng đẹp, nhưng nhiều như vậy, thật sự không thực tế lắm. Dây chuyền cũng quá đắt tiền. Nếu vợ chồng cứ trải qua một Giáng Sinh phô trương như thế, vậy còn sống thế nào đây.

"Vậy em muốn gì?" Cố Học Văn lập tức khẩn trương lên: "Những vật này em cũng không thích? Vậy em nói đi em thích gì. Anh lại đi mua."

Tả Phán Tình nhìn dáng vẻ khẩn trương của anh thì kéo tay anh, đan tay mình vào tay anh rồi khẽ nói: "Chỉ cần anh ở cạnh em là đủ."

Bình an khỏe mạnh đứng bên cô, là đủ. Yêu cầu của cô rất nhỏ bé.

Yêu cầu của cô đơn giản như vậy, Cố Học Văn nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, trịnh trọng gật đầu với cô: "Anh đồng ý với em, về sau sẽ luôn ở bên em. Được không?"

"Được."

Lúc này bầu không khí vô cùng tốt đẹp, Cố Học Văn nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô muốn nói nhưng vẫn xấu hổ, trong lòng vô cùng kích động, cúi đầu định hôn lên môi cô.

Một âm thanh vô cùng bất hòa vào lúc này lại vang lên, âm thanh kia đến từ bụng của Tả Phán Tình.

Cố Học Văn ngây ngẩn, Tả Phán Tình 冏 không chịu nỗi, cúi đầu, vẻ mặt hết sức xấu hổ: "Tại em ngủ lâu quá."

Lời giải thích khiến nét mắt Cố Học Văn trong nháy mắt dịu dàng lại, khóe môi dịu dàng cười, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, vô cùng vui vẻ nhìn nét xấu hổ trên mặt.

"Đi thôi, anh đã chuẩn bị bữa tiệc lớn, chúng ta đi ăn cơm."

"Uhm." Tả Phán Tình gật đầu, muốn xuống giường, lại phát hiện mình vẫn chưa buông tay anh ra, trên giường tất cả đều là hoa hồng.

"Anh khoa trương quá đó." Nguýt Cố Học Văn một cái, trong mắt Tả Phán Tình lúc này chỉ là sự vui sướng chứ không phải trách mắng: "Mua nhiều hoa như vậy, phí phạm quá."

"Tặng cho em, tại sao lại nói là lãng phí chứ." Cố Học Văn không đồng ý cách nói của cô: "Chờ quay về Bắc Đô, chúng ta sẽ có một khoảng sân toàn hoa hồng. Em thấy sao?"

"Uhm." Chỉ cần ông nội và ba mẹ không phản đối là được. Chẳng đợi Tả Phán Tình phủi hoa hồng xuống giường ăn cơm. Cố Học Văn đã bước tới trước một bước bế cô lên.

"Đi thôi, chúng ta ăn cơm."

Tả Phán Tình xấu hổ, Cố Học Mai còn ở đây: "Anh thả em xuống đi, chị còn ở đây mà."

"Anh bế vợ mình, liên quan gì chứ?" Cố Học Văn phớt lờ: "Yên tâm đi, chị sẽ không nói gì đâu."

"Anh ——"

Không đợi Tả Phán Tình rời khỏi người anh, Cố Học Văn đã bế cô ra ngoài.

Cố Học Mai đang ngồi bên bàn cơm, tay cầm điện thoại, thấy bọn họ đi ra thì nhanh chóng đặt điện thoại xuống, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên mặt.

"Học Văn, hiện tại Phán Tình còn trong giai đoạn ở cữ, không phải em nên bớt phogns túng chút sao?"

"Chị." Tả Phán Tình lập tức 冏, mặt đỏ khủng khiếp: "Chị nói gì vậy."

"Có nói gì đây." Cố Học Mai cười vô cùng rạng rỡ: "Chị chẳng phải sợ Học Văn không hiểu sao? Phụ nữ đang trong giai đoạn ở cử thì phải kiềm chế ít nhất một tháng."

"Cố Học Mai." Sắc mặt vui tươi của Cố Học Văn đã không còn, tức giận trừng mắt liếc cô một cái: "Em không xằng bậy như thế, chị đừng nói bừa."

"Không có là tốt rồi." Cố Học Mai chỉ chỉ món rau trên bàn, ánh mắt nhìn về Tả Phán Tình: "Phán Tình, các món ăn này đều do đầu bếp năm sao nấu đó. Học Văn cố tình nhờ người ta chuẩn bị rồi mới đưa tới. Hôm nay đúng là chị hưởng lộc của em đó ha."

"Cái gì cùng cái gì ạ." Tả Phán Tình càng 冏: "Chị cũng phải ăn cơm cơ mà? Nói không chừng em mới là người hưởng lộc của chị ấy chứ."

"Này, em nói như vậy thì oan uổng cho Học Văn quá. Nó thật sự chuẩn bị cho em mà, em xem những thức ăn này đều là món em thích ăn, nó còn cố ý dặn đầu bếp nấu món dễ tiêu nữa."

Thuận tay múc bát canh gà đặt trước mặt Tả Phán Tình, vẻ trêu ghẹo của Cố Học Mai cũng không hề thiếu vắng sự quan tâm: "Đây, uống canh gà này em. Lúc này phụ nữ phải tẩm bổ nhiều một chút."

"Cám ơn chị."

Cô không trả lời, Tả Phán Tình thở phào, may mà Học Mai là người tốt. Nếu đổi lại bà chị chồng khác, bảo chăm sóc vợ em trai mình thế này, nói không chừng phải nhảy dựng lên ấy chứ.

Ánh mắt đảo qua món rau trên bàn, quả thật đều là món cô thích ăn. Nhưng cô nhớ là cô hình như chưa từng nói với Cố Học Văn là mình thích ăn món nào. Làm sao anh biết được nhỉ?

"Ăn cơm đi." Cố Học Văn quan tâm kéo ghế cho Tả Phán Tình, để cô ngồi xuống: "Thích thì ăn nhiều chút, không phải em đói bụng sao?"

Đáng lẽ hôm nay anh phải đích thân xuống bếp, nhưng chuẩn bị hoa và mua quà tốn thời gian quá. Cho nên đành mời người đến nấu. Những việc này đều được chuẩn bị trong thời gian Tả Phán Tình ngủ.

Đầu bếp vừa đi, anh liền vào kêu cô dậy. Thời gian tính toán vừa khít.

Anh không nói, Tả Phán Tình cũng có thể đoán ra, anh dụng tâm cùng mình trải qua lễ Giáng sinh này như vậy, cô thật sự rất xúc động. Cô cũng kiên quyết tin tưởng mình không lựa chọn sai lầm.

Ăn cơm xong, cô tìm túi sách có món quà mà cô muốn chính tay chuẩn bị tặng cho Cố Học Văn. Nhưng lục tung túi xách một lần, cũng không tìm ra.

Nhíu mày, cô nhớ rõ mình đã để vào trong túi và không lấy ra nữa mà.

Suy nghĩ nửa ngày, cô lại vào thư phòng tìm, cũng không có. Để ở đâu chứ?

Chẳng lẽ cô để ở công ty nhưng không nhớ?

Không, không có khả năng đó, cô nhớ rõ rằng cô đã mang nó trên người, hơn nữa mang về nhà luôn. Cau chặt mày, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, dự định tìm một lúc nữa thì Cố Học Văn bước vào.

"Em đang tìm gì vậy?"

"Quà." Tả Phán Tình thành thật thú nhận: "Em cũng chuẩn bị quà cho anh, nhưng tìm không thấy."

"Phải không?" Cố Học Văn rất bất ngờ, anh vừa thu dọn tất cả hoa trong phòng xong, lúc này chứng kiến vẻ mặt Tả Phán Tình cau có, anh tiến lên kéo tay cô.

"Anh thật không biết em chuẩn bị quà cho anh."

"Đương nhiên em chuẩn bị rồi." Tả Phán Tình dẩu môi, không hài lòng trừng mắt liếc nhìn anh một cái, giọng nói có phần thích thú nũng nịu: "Người ta bắt đầu chuẩn bị từ lâu rồi, nhưng chẵng hiểu sao kiếm không ra."

"Em chuẩn bị gì?" Anh hơi tò mò.

"Khuy tay áo và kẹp cravat." Tả Phán Tình thành thật thừa nhận: "Đàn ông có thể ít sử dụng đồ trang sức, đó là đích thân em thiết kế, em nghĩ anh sẽ thích."

"Kiếm không thấy thì thôi." Cố Học Văn chẳng để ý lắm: "Dù sao anh cũng rất ít dùng."

"Thực sự rất ít dùng à." Tả Phán Tình rất buồn bực: "Không biết rơi chỗ nào ta? Anh đừng ồn ào, em sẽ tìm."

Cô đẩy Cố Học Văn ra vừa định đi tìm, thân thể lại bị Cố Học Văn kéo vào lòng, anh cúi đầu, nhìn vẻ cố chấp trong mắt cô, khẽ cười: "Cái chuyện tìm đồ này rất kỳ quái, khi em muốn tìm, thì tìm không thấy, khi em không muốn tìm, nó lại tự hiện ra. Cơ thể em còn chưa khỏe, đừng mệt mỏi quá, lần sau tìm cũng được mà."

"Nhưng ——" anh tặng quà cho cô, Tả Phán Tình cũng rất muốn tặng cho anh. Tâm tình này chắc là anh sẽ hiểu được.

"Không nhưng nhị nữa." Cố Học Văn nhìn đồng hồ: "Hiện tại đã không còn sớm, em lên giường nghỉ ngơi đi. Em nói cho anh biết hình dáng của hộp quà ra sao, anh tìm giúp em."

"Một cái hộp nhỏ màu đen." Tả Phán Tình diễn tả một chút: "Đại khái lớn như vầy, không phải ở thư phòng thì nhất định ở trong phòng."

"Ừ." Cố Học Văn bế cô vào phòng: "Em ngủ trước đi. Anh tìm giúp em."

Tả Phán Tình kháng nghị không hiệu quả, bị anh cường thế mang về phòng, đặt cô xuống giường. Anh ngồi xuống bên giường.

"Thật ra có quà hay không không quan trọng. Chờ cơ thể em khỏe lại, tặng em cho anh là được rồi."

"Cố Học Văn." Tên dê xồm này. Mặt Tả Phán Tình đều đỏ khủng khiếp, vẻ mặt xấu hổ quay đi, kéo cao chăn: "Em muốn ngủ, không thèm để ý tới anh."

"Mấy ngày nay anh tha cho em trước." Cố Học Văn cúi xuống hôn lên trán cô một cái: "Ngủ đi. Anh đi tìm."

"Uhm." Tả Phán Tình thở phào, lúc nhắm mắt định ngủ lại mở ra, kéo tay anh: "Thất Thất thế nào?"

"Cô ấy không sao." Trịnh Thất Muội bị Thang Á Nam mang về biệt thự của Hiên Viên Diêu, người của anh không vào được. Trước mắt không thể xác nhận Trịnh Thất Muội là tự nguyện hay bị uy hiếp. Anh đã nhờ Đỗ Lợi Tân để ý chuyện này. Điều duy nhất anh có thể xác định chính là Trịnh Thất Muội tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.

"Anh cứu cậu ấy chứ?"

"Ừ." Cố Học Văn gật đầu, nhéo nhéo lòng bàn tay cô: "Em ngủ đi. Ngày mai anh đưa cô ấy tới thăm em."

"Thật chứ?" Tả Phán Tình rất kinh ngạc.

"Đương nhiên là thật. Em ngủ đi." Anh tin năng lực của Đỗ Lợi Tân, nhất định anh ta có khả năng cứu Trịnh Thất Muội ra.

"Uhm." Tả Phán Tình thở phào, nhắm mắt lại ngủ.

Cố Học Võ rời văn phòng, xuống căn tin ăn cơm xong thì quay về ký túc xá của tòa thị chính, vừa lức nhìn thấy một chiếc xe đậu trong đại viện, nhìn rất quen mắt.

Đó là biển số xe Bắc Kinh. Hình như là của Trầm Thành?

Trầm Thành tìm mình sao? Cố Học Võ nhìn ký túc xá, bước nhanh lên lầu.

Trên lầu, Kiều Tâm Uyển đem toàn bộ đồ bỏ vào va li hành lý, rõ ràng ở chỗ này không bao lâu, cô lại cảm thấy đồ của mình ở đây không ít.

Cười khổ, phụ nữ chính là như vậy, thích mua sắm. Thích mua một đống đồ mình dùng không hết về, nhưng tới cuối cùng lại phát hiện thứ mình vừa ý yêu thích thường thường là một thứ khác.

Xách hành lí ra khỏi phòng. Trầm Thành đang đợi mình, chị ta cười cười với anh ta: "Ngại quá. Kiều Kiệt không rảnh làm phiền cậu tới giúp tôi chở đồ."

"Không phiền mà." Trầm Thành cười cười, tiếp nhận hành lý trên tay chị ta: "Cống hiến sức lực vì quí cô là vinh hạnh của tôi."

"Hay là để cám ơn cậu." Kiều Tâm Uyển thật cảm thấy không được tốt lắm: "Anh nán lại đem đồ đạc của tôi đi, tôi mời cậu ăn cơm."

"Đừng khách sáo như vậy." Trầm Thành có chút đau lòng với Kiều Tâm Uyển, yêu lão đại lâu như thế, không ngờ cuối cùng kết cục vẫn là đi tới ly hôn. Làm sao người ta không xúc động cho được?

"Hôm nay là Giáng sinh đấy." Kiều Tâm Uyển thầm thở dài: "Đương nhiên nếu cậu có hẹn, cậu có thể từ chối."

"Không có. Em gần đây cũng không có hẹn gì." Trầm Thành cười, nhìn va li hành lí trên tay mình: "Chị chắc chắn là vẫn muốn đứng ở đây nói chuyện phiếm tiếp hả?"

"Tất nhiên không." Kiều Tâm Uyển hơi lúng túng: "Đi thôi."

Chị ta xoay người, lại bị Cố Học Võ đứng đằng sau làm giật mình, không biết anh xuất hiện từ lúc nào, chị ta nhớ ban nãy hình như đã đóng cửa rồi, sao lại không nghe tiếng mở cửa nhỉ?

"Lão, lão Đại." Trầm Thành hơi bất ngờ, không nghĩ sẽ gặp Cố Học Võ.

"Ừ." Cố Học Võ thản nhiên lên tiếng, nhìn trầm Thành: "A Thành, nếu không ngại, phiền cậu xách hành lý đi xuống trước, anh có lời muốn nói với cô ấy."

Trầm Thành thoáng sửng sốt, nhìn mắt Kiều Tâm Uyển, chị ta lắc đầu: "Tôi không muốn nói chuyện với anh ta, chúng ta đi thôi."

Chị ta lướt qua Cố Học Võ định rời đi, cánh tay lại bị Cố Học Võ siết chặt, quay sang, nhìn chằm chằm Trầm Thành: "Cậu xuống trước đi."

Khi anh mặt lạnh nói chuyện sẽ hết sức uy hiếp, Trầm Thành bất giác gật đầu, mang hành lý xuống lầu trước.

"Cố Học Võ." Kiều Tâm Uyển trừng mắt với anh, không rõ anh muốn làm gì: "Anh muốn làm gì?"

"Kiều Tâm Uyển." Cố Học Võ hừ lạnh một tiếng, trong mắt mang theo vài phần chế nhạo: "Cô giỏi lắm, vừa mới ly hôn đã lập tức cám dỗ Trầm Thành? Tốc độ này cũng nhanh quá nhỉ?"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-326)