Vay nóng Homecredit

Truyện:Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn - Chương 187

Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn
Trọn bộ 266 chương
Chương 187
Cô gái nhỏ đáng thương
0.00
(0 votes)


Chương (1-266)

Siêu sale Shopee


EDITOR: BỈ NGẠN HOA

La Bích Nghi đứng ở ngoài nhà ăn chùi hết nước mắt, nhanh chóng vọt vào trong nhà ăn. Nhưng lúc cô đứng trước mặt Ngô Hiểu Dao, hồi lâu cũng không chịu được mà rơi nước mắt......

Đôi gò má trắng, bị tác dụng của nước canh nóng làm cho đáng sợ hơn.

"Bích Nghi." Ngô Hiểu Dao ngồi dưới đất chậm rãi nhìn về phía La Bích Nghi, giọng nói cô hơi tốn sức.

La Bích Nghi vốn là không muốn khóc, nhưng cuối cùng vẫn không còn cách nào khóc lên thành tiếng. Chậm rãi đứng bên cạnh Ngô Hiểu Dao, không dám ôm cậu ấy, bởi vì cô sợ cậu ấy bị đau.

Nhìn La Bích Nghi khóc, co lại g kiên cường cười cười: "Bích Nghi, đừng khóc nha, mình không sao, giờ có thể dìu mình về ký túc xá được không?"

Cô không khóc, vẫn mãi mãi không khóc! Mặc dù chỗ bị phỏng rất đau, nhưng cô không muốn mấy kẻ ức hiếp mình thấy giọt nước mắt của mình được!!

"Ừ, ừ." La Bích Nghi thút thít gật đầu một cái, dìu cậu ấy về ký túc xá.

Vừa tiến vào túc xá, La Bích Nghi đã đánh hơi thấy mùi vị ngọt ngào đang lan tỏa trong không khí, nhìn cả phòng Ngô Hiể Dao chất đầy kẹo. Cô ngẩn người.... .

Ngô Hiểu Dao đi tới đống kẹo bên kia, lột ra một cây rồi ngậm vào trong miệng, nước mắt lưu lại trong vành mắt của cô.

Rất ngọt! Tốt rất ngọt!

So với nội tâm chua xót, cùng với vết thương đau đớn, những thứ kẹo của Dạ Thiên Ưng vẫn ngọt hơn rất nhiều!

La Bích Nghi miễn cưỡng nặn ra một khuôn mặt tươi cưởi, đi tới bên cạnh của cậu ấy: "Mình cũng muốn ăn."

"Không được đâu, mình không cho ăn kẹo này đâu......" Cô tựa như một đứa trẻ con, giữ đống kẹo của riêng mình.

La bích Nghi biết cậu ấy không phải là một người hẹp hòi, , có thể nhận ra được đống kẹo này rất quan trọng với cậu ấy!

"Dao Dao, mình đi muôn thuốc bôi cho cậu!"

☆★☆★☆★☆★

Sau khi rời khỏi phòng Ngô Hiểu Dao, chân mày La Bích Nhíu chặt. Bởi vì cô liền gặp hai cô gái đã ức hiếp Ngô Hiểu Dao ban nãy!

Chính do mấy ả phát ngôn bừa bãi, mới có thể khiến cho Ngô Hiểu Dao bị bỏng như vậy!! CÔ dùng vẻ mặt nghiêm túc đi tới bên cạnh hai cô kia.

"Làm gì?" Hai nữ sinh này tức giẩn hỏi cô.

"Không phải muốn cậu ấy tham gia dạ vũ dao? Được thôi. Nếu như Dao Dao lấy được danh hiệu công chúa thì mấy người phải dập đầu nhận lỗi với cô ấy, nếu như Dao Dao không đến được, tôi với Dao Dao sẽ dập đầu xin lỗi với Tiết Hân Nhiên, như thế nào??"

Hai nữ sinh kia vừa nghe qua, chuyện này chắc có ý gì, nhưng trong dạ vũ sắp tổ chức thì để lấy được danh hiệu công chúa không phải là chuyện dễ dàng gì.

Bởi vì nữ sinh mỹ lệ ngày càng nhiều hơn, ngay cả bạn nhảy của cô ta cũng phải đẹp trai ngời ngời thì mới có cơ hội ôm được danh hiệu công chúa.

Mà Tiết Hân Nhiên là hoa khôi của trường, Bắc Thiên Thần là hot boy, hai người bọn họ đã nói tham gia lễ hội dạ vũ lần này. Như vậy thì có ý nghĩa rằng, danh hiệu công chúa lần này chắc chắn thuộc về Tiết Hân Nhiên!!

Nghĩ xong, hai nữ sinh kia đồng ý một tiếng: "Được, đến lúc đó hai người đừng hối hận là được!"

"Yên tâm đi!" Dứt lời, La Bích Nghi chợt hiện lên nụ cười giảo hoạt......

Cô dám khẳng định, danh hiệu công chúa lần nà sẽ thuộc về Ngô Hiểu Dao!!!!

☆★☆★☆★☆★

Sau khi La Bích Nghi rời khỏi, Ngô Hiểu Dao vốn đang yên lặng bỗng cất tiếng khóc. Nước canh nóng thấm vào da thịt, chỉ có bản thân cô mới hiểu rõ cái cảm giác đau đớn kia là như thế nào. Có lẽ lúc ấy cũng không có gì, nhưng sau khi cơn nóng đi qua, dư âm ngấm ngầm trên lớp da mới khiến cho người ta khổ sở. Cô không muốn khóc cho La Bích Nghi nhìn, bởi vì cô sợ cậu ấy sẽ lo lắng cho mình. Giờ thì La Bích Nghi đã đi rồi, và cô có thể rơi nước mắt để che lấp cơn đau âm ỉ ấy.

Đi tới phòng vệ sinh, ngắm mình trong gương, cô chợt ngây ngốc một lát.

Là da vốn mịn màn của cô giờ đã biến thành màu đỏ thẩm rồi sao? Có thể sau này vẫn là bộ dạng này không? Nếu Dạ Thiên Ưng thấy cô, có còn yêu cô như ngày xưa nữa không?

Ngô Hiểu Dao không dám nghĩ, cô chỉ hi vọng vết thương của mình mau mau lành. Nhưng là......

Lành rồi thì có ích gì? Dạ Thiên Ưng đã nói không đến đây gặp mình nữa.

CÔ nhẹ nhàng lấy tay chạm vào vết thương sưng đỏ trên mặt nhưng miệng lại ngân "A" một tiếng. Chạm một chút mà cô cảm thấy vô cùng đau.

Đang lúc này, tiếng gõ cửa vang lên "Cốc, cốc, cốc". La Bích Nghi à? Lau hết nước mắt trên măt, cô vội vàng chạy ra mở cửa.

Nhưng đứng bên ngoài là hai nữ sinh năm ba mới ức hiếp cô hồi nãy!!!

Họ đến đây làm gì? Chẳng lẽ vẫn chưa khi dễ cô đủ? Cả ngày nói lời bậy bạ còn không ngừng rêu rao chuyện thị phi, giờ lại đi tìm tới cửa? Sắc mặt Ngô Hiểu Dao trong nháy mắt âm trầm: "Mấy người có chuyện gì?"

Hai nữ sinh kia nhìn mộ lượt trong phòng Ngô Hiểu Dao!

Wow! Toàn bộ là kẹo à?

Hai người bọn họ nhìn nhau một cái, đẩy Ngô Hiểu Dao ra, xông thẳng vào trong phòng.

Một người trong hai nữ sinh đó cười nhạo cô: "Ăn như ngọt như vậy, mày không sợ mập à?"

"Đúng vậy, đến lúc đó thì sao tham gia dạ vũ chứ, mập cũng có thể giết chết ả đấy!"

Hai người bọn họ cứ đứng đó châm chọc, cười ha hả. Một người trong đó còn lấy một hốc kẹo bỏ vào trong túi xách.

"Mấy người làm gì vậy, không được lấy kẹo của tôi" Ngô Hiểu Dao thấy thế vội đi ngăn cản.

Nhưng là, người còn lại đẩy cô ra, chạy tới trên hành lang la lớn: "Mọi người mau đến đây chia kẹo nè.... !!!!"

Cô ta vừa kêu lên, mấy nữ sinh khác đang ở trên hành lang liền chạy tới phòng của NGô Hiểu Dao. Cô kinh hoảng, mấy viên kẹo ấy.... .

Đống kẹo ấy là Dạ Thiên Ưng tặng cho cô!! Là thứ duy nhất có thể an ủi tâm hồn tổn thương của cô!

"Mấy người không được lấy chúng đi!" Ngô Hiểu Dao tức giận ngăn cản mọi người tranh kẹo của cô. Nhưng mọi người đâu để ý đến chuyện này? Đến đây thì không gì có thể ngăn cản được?

Không qua bao lâu thì kẹo trong phòng đã không còn, Ngô Hiểu Dao mất mác ngồi dưới đất, chợt khóc rống lên......

Cô rất khi khóc, nhưng lần này cô không thể chịu đựng được rồi...

Cô không muốn cùng người khác chia sẻ sự ngọt ngào cùa Dạ Thiên Ưng. Cô cũng không muốn tặng cho người khác cái hạnh phúc duy nhất của chính bản thân mình......


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-266)