Bị cô lập từ bốn phía
← Ch.117 | Ch.119 → |
Trương Mẫn tức giận căm phẫn hướng cao tầng thang máy đi lên, vươn tay nhấn nút thang máy, từ từ chờ đợi hạ xuống bên trong thang máy Ngô Hiểu Dao xuất hiện!!!!!
'Ding dong' một tiếng, thang máy như dự đoán dừng lại, Trương Mẫn đứng ở trước cửa thang máy trước nắm chặc hai quả đấm, cau lông mày lại, lúc thang máy mở ra, 'vèo' một tiếng liền tiến vào.
"Chị Trương, có chuyện gì mà gấp như vậy?" Ngô Hiểu Dao tò mò nhìn Trương Mẫn.
Thoáng chốc cô 'ầm', cửa thang máy đóng lại.
Trong lúc đợi cửa thang máy đóng lại, Trương Mẫn không thể tiếp tục kiềm chế cơn ticws giận ở ngực nữa, chửi ầm lên: "Cô còn dám hỏi tôi??!!"
Ngô Hiểu Dao không biết là thế nào, cô đầu óc mơ hồ nhìn xung quanh: "Chị Trương, chị đừng tức giận, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Mày im miệng cho tao!" Ánh mắt quét mắt lên con số trên thang máy, lúc thang máy đi tới lầu kia, Trương Mẫn vươn tay, Ngô Hiểu dao có chút sửng sốt nắm chặt cánh tay sắt của thang máy.
"Ai nha." Ngâm nhẹ một tiếng, Ngô Hiểu Dao nhếch nhác vọt ra khỏi thang máy......
Cần phải nhớ cho kĩ, nơi này là lầu một, cũng là nơi mà nhiều người quan trọng đến rồi đi, hai người phụ nữ này dây dưa sẽ làm cho nhiều người chú ý đến.
Có lẽ, đây chính là kết quả mà Trương Mẫn muốn.
Làm ở chỗ này tiền lương mặc dù không thấp, nhưng mà người phụ nữ này hết ăn lại nằm, nếu không có chỗ dựa là quản lý Tôn thì sẽ có thể 'sống' tiếp hay không? Ngày thường, mặc dù cô là phục vụ thang máy, người sáng suốt đều biết rõ, người phụ nữ này chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì, mỗi ngày cũng đến trễ về sớm, hoặc là đi làm thì nhất định chui vào phòng làm việc của quản lý Tôn.
Thử hỏi, nhân viên như thế thật có thể là người tốt sao?
Hiện nay, cô cũng có chút khôn ngoan, quản lý Tôn không có ở đây, cô bất cứ giá nào, dù sao sớm muộn gì cũng bị quản lý mới nhậm chức xa thải, vậy không bằng chính mình trước khi 'chết'kéo người chịu tội thay. 14967626
"Chị Trương, chị đang làm gì vậy a......" Ngô Hiểu Dao muốn né tránh người phụ nữ ác độc đang níu lấy thân thể tay mình, nhưng bộ dáng cô nhỏ nhắn làm sao là đối thủ của Trương Mẫn?
Gặp người có trình độ gần giống với minh, Trương Mẫn ác độc cười một tiếng, nhẹ híp mắt lại, vung lên tay 'chát' một cái bạt tai nóng hừng hực rơi trên mặt Ngô Hiểu Dao.
Đang lúc này, Trương Mẫn vẫn không quên trước mặt của mọi người lớn tiếng quát: "Tiện nhân, ai bảo mày đi quyến rũ người!! Thật là không biết xấu hổ!!!"
Cô cũng không tệ, từ ngữ trau chuốt đó đó căn bản dùng cho mình mà bây giờ toàn bộ dùng trên người Ngô Hiểu Dao.
Nhất thời, bụm má, mặt tràn đầy uất ức Ngô Hiểu Dao.
Đại sảnh lầu một to như vậy, người đến người đi nhân viên càng ngày càng nhiều, vô số đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai người phụ nữ đang cãi vả này......
*********
"Thang máy đến lầu một tại sao lại bất động đây?" Đến gần buổi trưa, Dạ Thiên Ưng còn tính toán áp dụng âm mưu nhỏ của mình đây, nhưng không ngờ ở lầu 41 chờ đợi thật lâu thang máy cũng không đến. Sửng sốt ngơ ngác thang máy đứng tại lầu một không nhúc nhích.
"Người phụ nữ đáng chết, điên khùng kia chạy đi đâu sao?!" Dạ Thiên Ưng trong cơn giận dữ, phun trào ở đỉnh đầu, nắm chặt hai quả đấm, trực tiếp sử dụng thang cuốn đi xuống lầu một.
Tuy nói lên lầu dễ dàng xuống lầu khó khăn, từ lầu 41 đi xuống cũng không phải chuyện đơn giản, 'trừng, trừng, trừng' chạy xuống, hắn càng nghĩ càng giận, khuôn mặt đen tối kia giống như ruột bút chì.
Rốt cuộc đạt tới lầu một rồi, Dạ Thiên Ưng nắm chặt hai quả đấm trực tiếp thẳng hướng một lâu cao tầng thang máy.
Chỉ thấy, lầu một cao tầng thang máy vị trí vây quanh vô số người, lông mày cau lại, cái kia trong cơn giận dữ bộ dạng chỉ một thoáng lui đi một nửa.
'Cậu bé đã xảy ra chuyện?!' đây là cảm giác đầu tiên của Dạ Thiên Ưng, hắn từ từ...... Từ từ...... Hướng đến phía kia nơi mà Trương Mẫn đang cầm đầu.
Lúc này, mọi người ai cũng không hề phát hiện, Dạ Thiên Ưng đang đến gần......
"Hai người phụ nữ này như thế nào lại tranh cãi!?"
"Không biết a."
"Hình như là cô gái phục vụ thang máy kia dụ dỗ cấp trên chứ?"
"Thật là không biết xấu hổ, thỏ còn không ăn cỏ gần hang, tại sao cô ta lại có thể như vậy chứ?!?"
"Nói đúng là, vóc người rất thanh thuần, chỉ là đáng tiếc là một người được bao nuôi, thật đúng là...... Làm người ta ghê tởm a."
Thật đúng là việc không liên quan đến mình vắt giò ngồi xem. Mọi người phê bình chuyện của người khác nhưng ngoài miệng cũng không để ý, nói chuyện linh tinh nói phải có nhiều chuyện khó nghe. 10nlk.
Mà Dạ Thiên Ưng đứng ở sau lưng mọi người sắc mặt 'vèo' một cái trong nháy mắt nguội xuống.
Mặc kệ bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi, hắn cũng không cách nào dễ dàng tha thứ cho mấy người kia cứ như thế nhục mạ Ngô Hiểu Dao.
Nói thật ra, với tính cách của Dạ Thiên Ưng, coi như Ngô Hiểu Dao thật sự dụ dỗ người nào, cũng chỉ cho hắn mắng, tuyệt không cho những người khác nhục mạ!
Nắm chặt hai quả đấm gân xanh lộ ra dữ dội, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía cách đó không xa đang bốn bề quây quanh Ngô Hiểu Dao......
Chuyện này, chắc hẳn người bị hại là người hai mươi mấy tuổi mọi người không thể nào tiếp thu được ánh mắt giễu cợt của mọi người như vậy, huống chi còn là người gần mười tám tuổi Ngô Hiểu Dao??
Nghe mọi người phê bình, cùng với khuôn mặt Trương Mẫn đang tươi cười hả hê âm trầm, cả người cô nhất thời cảm thấy choáng váng đầu não căng ra.
Mình rốt cuộc đã làm sai điều gì??
Ngày hôm qua chị Trương còn đối với mình hòa nhã dễ gần, thế nào hôm nay liền thay đổi thành bộ dáng này?
Một cô gái đơn thuần hoàn toàn không biết mình sai ở chỗ nơi nào, cô chỉ biết, mình thật khó chịu, thật là khổ sở, ở trường mặc dù cũng gặp qua nhiều người phụ nữ như vậy, nhưng hiện nay là ở công ty, tại sao còn có người như vậy xuất hiện?
Khát vọng bình yên, khát vọng cách xa 'giang hồ', nhưng người đang ở 'giang hồ' sao lại có thể cách xa tranh chấp thị phi đây?
Ai có thể đến cứu cứu mình, ai có thể xuất hiện nhanh chóng cứu mình ra khỏi lời đồn đại trong nước sâu lửa bỏng.
Trong lòng không ngừng cầu khẩn, sắc mặt từ từ trở nên trắng bệch, trắng bệch, Ngô Hiểu Dao có chút đau ở ngực, một màn đen đung đưa trước mắt, thân thể từ từ nghiêng về phía sau.
Trong lúc cô ngã xuống, rã rời con ngươi giống như thấy được một người đàn ông quen thuộc, thuận theo đó là một cái ôm ấm áp trong ngực, cô liền mất đi cảm giác......
"Chủ Tịch Dạ."
"Chủ Tịch Dạ."
Dạ Thiên Ưng kịp lúc xuất hiện, đem Ngô Hiểu Dao ôm chặt ở trong ngực, mọi người thấy vậy trái tim hơi bị căng thẳng, vội vàng chào hỏi hắn, càng dọa cho Trương Mẫn sợ đến toàn thân không ngừng run rẩy lên: "Dạ...... Chủ Tịch Dạ......"
← Ch. 117 | Ch. 119 → |