Phần 56
← Ch.29 | Ch.31 → |
Từ nhà họ Thi về đến nhà đã được một lúc lâu nhưng Du Nguyệt Như cũng không nói câu nào. Trước đây Thi Dạ Diễm chưa bao giờ dỗ dành phụ nữ, anh chỉ biết ôm cô, bàn tay xoa xoa lưng cô, quay đi quay lại cũng chỉ vụng về nói mấy câu.
"Tiểu Như, không sao rồi, đều đã qua rồi."
Du Nguyệt Như thật sự đã bị dọa sợ, toàn thân không ngừng run rẩy, sắc mặt trắng bệch, môi cũng cắt không còn một giọt máu, trong một lúc cũng chưa định thần lại, hai mắt vẫn còn lơ đãng. Âm thanh vù vù rợn tóc gáy vẫn quanh quẩn trong đầu, hai cánh tay cô ôm chặt cổ Thi Dạ Diễm, giống như bắt được một cây cỏ cứu mạng.
Cô mở miệng nhưng vẫn không nói được tên của anh, Thi Dạ Diễm vô cùng đau lòng, khẽ hôn lên má cô, "Đừng sợ, anh ở đây rồi."
Có lẽ là do trên người anh tỏa ra hơi nóng ấm áp làm cho cô trở lại bình thường, tầm mắt Du Nguyệt Như dừng trên gương mặt tuấn tú của anh dần dần khôi phục, trong mắt bỗng tràn đầy nước mắt, "Thi...Dạ Diễm...?"
Câu nói đầu tiên của cô lại là tên mình, trong lòng Thi Dạ Diễm chợt cảm thấy thỏa mãn, "Là anh, là anh, em không chứ??"
Thi Dạ Diễm nghĩ rằng cô muốn khóc, nhưng không ngờ rằng một giây sau cô lại vùng tay lên dùng hết sức cho anh một cái tát, thậm chí làm cho mắt anh trong một lát chìm trong bóng tối, tai vù vù, "Em....."
Anh không ngờ người đầu tiên dám đánh anh lại là cô! Anh nhíu chặt mày, sắc mặt trầm xuống, lời mắng đã lên tới miệng, nhưng Du Nguyệt Như còn tức giận hơn, giữ lấy áo anh hét to.
"Tôi nói rồi hai người các anh tranh đấu như thế nào cũng đừng liên lụy tới tôi! Đầu óc anh có vấn đề à? Lại có thể để anh ta đối xử với tôi như vậy! Để cho anh ta thả rắn trên người tôi!! Thi Dạ Diễm anh...anh khốn kiếp!! Anh vô dụng!! Anh là đồ bỏ đi!!"
Lửa giận của anh lập tức vọt lên cao."Em là đồ phụ nữ không có lương tâm! Tôi làm sao biết được người nghe trộm là em! Em không ở bên trong lại chạy đến nơi đó làm cái gì! Đáng đời em!"
"Chát...."
Du Nguyệt Như lại hạ xuống một cái tát, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống."Tôi đáng đời? Không phải anh ép buộc tôi ở lại tôi có thể gặp phải chuyện này sao? Anh không có bản lĩnh che chở cho tôi thì đừng học người ta cường thủ hào đoạt!"
(Cường thủ hào đoạt: Cường ép chiếm đoạt)
Hai bàn tay của Thi Dạ Diễm đều run rẩy, người nào có thể cho cô lá gan để để cô không sợ trời không sợ đất?? Người nào??
"Không có tôi thì em đã bị Thi Dạ Triệu ném đi làm đồ ăn cho sủng vật của anh ta rồi! Còn có thể ở đây nhảy loạn như vậy sao??"
"Súng đâu? Tại sao lại không nổ súng! Người phụ nữ của anh quan trọng hay anh trai không có tính người của anh quan trọng?" Du Nguyệt Như như người điên lao vào đánh anh, đến mình nói gì cũng không biết.
"Con mẹ nó người nào có thể mang súng vào nhà họ Thi! Tôi ước là có súng để bắn chết anh ta rồi!" Thi Dạ Diễm giận điên lên, bắt được cổ tay cô bẻ về phía sau, bỗng dừng lại.
.....
Anh không phải...hình như đã bỏ sót điều gì đó??
Thi Dạ Diễm nâng cằm cô lên, nheo mắt lại, "Em vừa mới nói gì?"
Cuối cùng Du Nguyệt Như cũng nhận ra được mình vừa mới nói gì, ngay lập tức mặt không được tự nhiên, "Tôi nói anh là đồ bỏ đi! Anh vô dụng!"
Thi Dạ Diễm nhìn cô, giận quá hóa cười, "Tôi hữu dụng hay vô dụng em là người biết rõ nhất, không cần khẩu thị tâm phi (Nói một đằng nghĩ một nẻo)." Anh đưa mặt lại gần mặt cô, nhíu mày."Câu kia ai quan trọng hơn, em...thừa nhận??"
"Thừa nhận chuyện gì, chuyện gì tôi cũng không thừa nhận." Vẻ mặt Du Nguyệt Như hung dữ nói.
Thi Dạ Diễm quyết định thật nhanh, không nói lời nào cúi đầu xuống hôn lên môi cô. Du Nguyệt Du tất nhiên là không chịu phối hợp, liều mạng giãy giụa, chỉ là sự giãy giụa của cô so với sức mạnh của anh căn bản không có một chút ý nghĩa nào. Anh cuốn lưỡi cô, dùng sức mút, dường như muốn ăn luôn cô.
Hơi thở của cô từ trong cổ họng tràn đầy vào phổi của cô. Dường như cô cảm nhận được những điều mà anh muốn nói qua nụ hôn này, giống như nỗi sợ hãi của anh, anh giữ cằm cô khẽ liếm khóe môi, giọng nói chứa đầy sự áy náy cùng quyến luyến, thương yêu cùng tự trách.
"Em quan trọng, đương nhiên em là người quan trọng hơn, Tiểu Như, tôi hứa với em sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra nữa.
Không để cho em phải sợ, không để cho em phải khóc, có chuyện gì xảy ra tôi sẽ thay em gánh vác.
Nhớ rằng em là người phụ nữ của tôi, về sau người em có thể tin tưởng giao tính mạng cùng dựa vào chính là tôi, chỉ có thể là tôi.
Giống như hôm nay, tôi thích ánh mắt em cầu tôi, thích em khi sợ hãi sẽ gọi tên tôi đầu tiên...
Anh.... thích em!!"
← Ch. 29 | Ch. 31 → |