Ngực to não nhỏ
← Ch.17 | Ch.19 → |
Phần 35
Du Nguyệt Như đoán chắc người đàn ông này đang cố ý. Anh lấy đầu ngón tay ấn nhẹ, mân mê địa phương yếu ớt mềm mại của cô, đầu ngón tay nạo vét từng chút từng chút một. Vì không kịp đề phòng, lần này cô kinh hô một tiếng, ưỡn người lên tiếp nhận hoàn toàn sự kích thích đó.
"Thi Dạ Diễm!" Du Nguyệt Như tức giận, bỗng dưng chân gấp khúc, đầu gối thẳng tắp thúc về phía vật đang nhô ra ở giữa đùi anh. Thi Dạ Diễm không nghĩ tới cô gái này lại độc ác như vậy, xuống tay rất nặng khiến anh phải lấy hơi cố gắng kìm nén cảm giác đau đớn, lông mày anh tuấn nhất thời chau lại.
Không ngờ điểm yếu của đàn ông lại là chỗ này, cho dù Thi Dạ Diễm có bản lĩnh như thế nào cũng không tránh khỏi đau đớn! Du Nguyệt Như thừa dịp anh bị đau, đẩy anh ra, từ trên giường nhảy xuống chỉnh lại quần áo. Nhưng mà người đàn ông này vẫn duy trì tư thế nằm sấp xuống, một tay ôm chặt vật giữa hai chân, một tay nắm chặt khăn trải giường, có vẻ...... rất thống khổ.
Du Nguyệt Như bắt đầu có chút lo lắng, không phải "cái kia" đã bị phá huỷ chứ...... Cô thử thăm dò gọi anh một tiếng."Thi Dạ Diễm?"
Không đáp lại.
Con ngươi của cô xoáy chuyển, rón ra rón rén lui về phía sau, thối lui đến cạnh cửa, thanh âm nén giận của Thi Dạ Diễm truyền đến."Du Nguyệt Như, em nếu dám chạy ra khỏi đây tôi sẽ cho em biết tay!"
"Miễn, tôi mà sợ sao!"
Cô liền kéo cửa chạy trốn.
Thang máy lại bị đóng, cô đành đi cầu thang bộ! Mới chạy có mấy tầng cô đã hiểu cảm giác khó khăn của việc leo núi, hơn nữa cô lại đang mang một đôi giày cao gót. Đơn giản đem giày cởi ra, xách ở trong tay, cái xích dưới chân rất nhanh được giải thoát. Ít nhiều cô cũng muốn bảo trì dáng người hiện tại nên cần rèn luyện thể lực một chút.
Đến tầng hai mươi thì thang máy cũng dừng lại cùng tầng. Cô đã tự đề cao mình quá rồi, sao có thể quên người đàn ông trước mặt quá nham hiểm. Ở đại sảnh có người đang bắt chéo hai chân cười hì hì vẫy tay về phía cô, không phải Bách Vĩ thì còn là ai được chứ!
"Chân chó!" Cô tốn hơi thừa lời, hận không thể cầm chiếc bình hoa đặt trên bàn đập vào mặt hắn. Bên cạnh có người đang ở nói điện thoại, cô tiến lên vài bước, bá đạo đoạt lấy chiếc điện thoại."Mượn một phen!"
Cũng không quản xem người đối diện có đồng ý hay không, chặn đứng cuộc nói chuyện cô đè xuống một dãy số.
Lôi Khải đang đen mặt răn dạy Lâm Thất Thất, bỗng nhiên điện thoại bị cắt ngang. Khoảng khắc anh vừa mới chuyển sang cuộc gọi khác, đã nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Du Nguyệt Như truyền đến.
"Lôi Khải! Anh quá đáng lắm rồi! Anh có tư cách gì đem tôi cho người khác? Tôi đâu phải người đàn bà của anh!"
Lôi Khải dừng một chút, bất giác nhếch khóe miệng lên."Chia tay rồi."
"Anh cũng biết chúng ta chia tay rồi! Thi Dạ Diễm cho anh lợi lộc gì? Anh lại đối xử với tôi như vậy!"
"Chưa cho tôi lợi lộc gì, chỉ là tôi bị hắn uy hiếp, em trách oan người tốt rồi." Lôi Khải đáp lại chi tiết, giọng điệu trêu tức khiến cho lời nói không có nửa điểm đáng tin cậy, lọt vào tai Du Nguyệt Như giống như một lời khinh bỉ.
"Người tốt? Anh còn dám mở miệng nói mình là người tốt!"
"Em đừng kích động, hắn hẳn sẽ không xúc phạm gì đến em, nếu hắn không đề cập đến chuyện an toàn của em tôi sẽ không bao giờ nghe theo hắn" Đều là đàn ông, có một số việc hiểu trong lòng mà không nói, nếu không Lôi Khải cũng không dễ dàng giao Du Nguyệt Như ra.
Du Nguyệt Như hít thở nặng nề, chỉ muốn đem chiếc điện thoại trong tay ném xuống đất, nhưng chủ nhân của chiếc điện thoại cuống quít ngăn lại."Tiểu thư tiểu thư! Thực xin lỗi, đây là di động của tôi, thỉnh cô đừng ra tay với nó!"
Cô hít thật sâu để tâm tình thoải mái hơn, nghiến răng nghiến lợi hét lên."Lôi Khải, chờ tôi trở về tìm anh tính sổ!"
Còn không chờ cô cúp máy, điện thoại bỗng chốc bị người khác rút đi.
"Rơi vào trong tay tôi còn muốn trở về? Tôi ngược lại muốn nhìn xem cô có bao nhiêu lá gan!" Thi Dạ Diễm ném điện thoại trả lại cho chủ nhân của nó, vẻ mặt âm trầm nguy hiểm tới gần Du Nguyệt Như.
﹡﹡﹡
Điện thoại bỗng nhiên bị cúp khiến Lôi Khải không khỏi bật cười, ngẩng đầu phát hiện Lâm Thất Thất đang cong miệng chu mỏ, trừng mắt nhìn mình."Đàn bà?"
"Đàn bà"
"Người đàn bà của anh?"
"Trước đó"
Lâm Thất Thất thu lại ánh mắt ban đầu, bên trong hiện lên một tia vui sướng. Lôi Khải có chút mệt mỏi, nằm trên chiếc giường nhỏ, sau cuộc điện thoại vào buổi tối hôm qua cho đến bây giờ anh vẫn chưa nhắm mắt. Lâm Thất Thất thấy vẻ tức giận trên mặt anh đã biến mất, tăng thêm can đảm nằm xuống bên cạnh anh, nhích lại gần anh thêm một chút, rồi một chút nữa....
Cô không biết đã động đậy bao nhiêu lần, Lôi Khải bất đắc dĩ duỗi một cánh tay hướng về phía cô, Lâm Thất Thất thuận tiện gối lên cánh tay của anh, bàn tay nhỏ bé theo quán tính đặt lên eo của anh. Đã chọn được tư thế thoải mái nhất, cô nhắm mắt lại.
"Cô ấy nhìn rất được?" Cô nhất thời không ngủ được, có chút khiếp đảm hỏi anh.
"Ừ"
"Anh cực kì yêu cô ấy sao?"
"Không hẳn." Ở cùng Du Nguyệt Như chẳng qua chỉ muốn thưởng thức một chút mùi vị xa lạ, chưa thể gọi là "yêu".
Lâm Thất Thất vụng trộm cong môi lên, anh không thích cô gái kia, mà bản thân mình cũng là một phần quan trọng với anh. Đợi vài năm nữa cô lớn lên, nhất định phải biến thành một đại mỹ nhân khác xưa để cho anh nhìn. Mà cô nào biết rằng, chờ cô lớn lên sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Có những người mặc dù thương yêu anh đến tận xương tận tuỷ, cũng không thể ở gần anh đến già, chỉ có thể thâm sâu, thâm sâu cất giấu ở trong lòng, không cho bất luận kẻ nào thấy, kể cả chính mình.
Có thể cùng nhau đi hết cuộc đời, mặc dù không kịp để Lôi Khải thương yêu, nhưng xét cho cùng vẫn không có cách nào rời khỏi anh.
Bởi vì để trả hết nợ thật rất khó, chỉ sợ rằng ngoảnh đầu lại đã chạm đến cái chết, không mong đợi kết quả, quên mất luân lý đạo đức cũng phải giữ lại mọi thứ ở bên mình.
......
Phần 36:
Đây là ngày thứ mấy rồi hả?
Du Nguyệt Như mặc trên người chiếc sơ mi mỏng ngồi xổm trên mặt cỏ cùng năm người đang vây quanh mình, bàn tay tức giận nắm chặt đám cỏ nhổ hết sạch. Nhổ rồi lại nhổ, chỗ này qua chỗ khác.
Cô thường ngẩng đầu nhìn trời. Cô hoài nghi Thi Dạ Diễm mắc bệnh thần kinh. Động một tí là bắt cóc, là nhốt. Anh không phải đã rồi đi sao? Tại sao còn quay trở lại
Những ngày không thấy anh, tuy không hẳn là nhớ, nhưng trong lòng lại cảm thấy bị đè xuống. Hiện tại thấy phiền muốn chết.
Thật là oan gia.
"Du tiểu thư, người có muốn ăn bánh, phô mai, chocolate, ô mai Hương Thảo, sữa chua, cây xoài, cam sành, quả mâm xôi không? Mỗi thứ đều đã chuẩn bị tốt rồi."
Thi Dạ Diễm cố ý an bài, chiếu cố cô trong sinh hoạt thường ngày lẫn việc ăn uống, tất cả người làm đều cung kính đứng sau lưng cô báo cáo.
Du Nguyệt Như có tai như điếc, một bên nhổ cỏ một bên miệng nói nhỏ, cô bé không nghe rõ tiến lên một bước."Người nói cái gì?"
"Tôi nói đem mấy thứ kia cho chó ăn đi!" Du Nguyệt Như trừng mắt lớn tiếng, dọa cô bé vội vàng cúi đầu rụt rè nói."Đây không phải những đồ cô muốn ăn sao?"
Du Nguyệt Như đem đám cỏ xanh mượt trong tay ném trên mặt đất rồi đứng lên."Có phải cô cố ý đối đầu với tôi không? Cô tên là gì?"
"Tôi gọi là...... Tiểu Thuỷ."
"Được, Tiểu Thuỷ, không cần cho chó ăn! Cô ăn đi, ăn hết tất cả cho tôi! Nếu không tôi sẽ nói với chủ nhân của cô, cô hạ độc vào thức ăn, để xem lúc đó anh ấy còn giữ lại cô không!" Du Nguyệt Như không phải thiên kim tiểu thư hay kiêu căng phách lối, rất ít khi giận cá chém thớt. Nhưng vừa nghĩ tới cô bé này do tên xấu xa kia phía tới, cô muốn nhịn cũng không được.
Nói ra vài câu, trong lòng vui sướng hơn. Giờ cô đã hiểu tại sao trên đời nhiều người xấu như vậy, nói vài câu tinh thần và sức khoẻ cũng khá hơn nhiều. Cô lấy chân đá đá trên mặt cỏ, với tay kiếm cái xẻng nhỏ tiếp tục phá hoại đám cỏ trên mặt đất.
Thi Dạ Diễm về nhà thấy Tiểu Thuỷ chiến đấu hăng hái với một đống bánh ngọt, không khỏi nhíu mày. Hai mắt lưng tròng, Tiểu Thuỷ vội vàng giải thích."Không phải tôi muốn ăn, là Du tiểu thư ra lệnh cho tôi ăn hết những thứ này."
"Cô ấy ở đâu?"
"Ở trong sân."
Anh đương nhiên không nghĩ rằng cô đang phơi nắng, nhưng cũng không nghĩ tới cô gái này đang phá hoại đám cỏ ở sân sau, các loại hoa cỏ hỗn loạn trên mặt đất, thành một đống đổ nát.
Kì lạ, vẻ mặt của cô gái này lại mang theo chút khiêu khích."Vô cùng thê thảm đi? Tức giận đi? Chịu không nổi đi?"
Khờ dại.
Thi Dạ Diễm nghiêng đầu nhịn cười ý. Bách Vĩ chậc chậc vài tiếng, "Ngây thơ, ngực to não nhỏ." Ánh mắt Thi Dạ Diễm đảo qua, Bách Vĩ bĩu môi nhưng không lên tiếng.
"Chơi đùa vui vẻ sao? Cần tôi sai người chỉnh lại không, trải lên một mặt cỏ khác, cho em chơi thêm lần nữa?" Thi Dạ Diễm lau đi vết bùn dính trên mặt, bị bàn tay độc ác của cô vuốt ve không ngừng.
"Không đủ vui vẻ, tôi đang nghĩ xem anh có bao nhiêu của cải, chứ cái sân như vậy vẫn chưa đủ lớn."
"Em muốn nhiều?" Anh không tức giận, lấy tay chỉnh lại đầu tóc xù xì của cô, lại bị cô hung hăng bỏ ra."Ít nhất cũng cần một sân golf lớn như vậy mới chứng tỏ anh là Nhị thiếu ở Thi gia"
"Lớn như vậy? Em có đủ sức sao? Cực kỳ vất vả đó." Thi Dạ Diễm không để ý sự kháng cự của cô, hai tay chế trụ gương mặt của cô, thuận tiện bắt được cánh tay cô cho ra phía sau, khiến cô không thể phản kháng.
"Không cần lo lắng, thể lực của tôi rất tốt!" Cô động tay không được, liền nhấc chân công kích anh. Anh lại dễ dàng hoá giải được, bàn tay to nhấc lên, giống như đang chen vào giữa hai chân cô, khiến cô không thể ra tay.
"Xin hỏi có bao nhiêu sức?"
"Hơn anh!" Cô chỉ lo cùng anh tranh cãi, miệng không đắn đo. Ngầm buồn bực vì trước kia không học thêm mấy chiêu, để bây giờ bị anh chế trụ không có khả năng phản kháng
Bách Vĩ thật sự nhịn không được cười ha hả, phương thức ở chung của cặp đôi này thật đặc biệt, mỗi lần gặp mặt đều phải tranh cãi mội chút, mà cô gái này lại không biết cách giáo huấn người khác. Anh ta hướng về phía Thi Dạ Diễm xua tay cười nói.
"Anh tuyển chọn người phụ nữ này sao? Có đầu óc hay không? Dám khiêu khích đàn ông, giống như đang ám chỉ người khác khẩn trương muốn mình vậy, anh chuẩn bị thật tốt đi, làm cùng người có thể lực tốt rất thích nha, những cô gái hay chiếm ưu thế trong việc "ấy" sẽ doạ chết người đó, mấy ngày nữa tôi sẽ quay lại tìm anh sau."
Du Nguyệt Như ngẩn ra, khuôn mặt liền đỏ lên."Anh ngậm miệng, Bách Vĩ chân chó!"
"Chân chó hay chân giò hun khói gì gì đó, cũng không bằng cô tăng lực cho "cái chân" của anh ta." Anh ta ái muội nhíu nhíu mày, loại cảm giác nhục mạ này đối với Bách Vĩ chẳng đáng gì.
Tại sao cô có thể quên Bách Vĩ là loại người không biết xấu hổ? Du Nguyệt Như chán nản, người đàn ông chết tiệt kia vẫn đang cười, khí huyết của cô đang tăng lên, nghiêng đầu cắn lên cổ anh. Thi Dạ Diễm hít vào một hơi, bàn tay to vung lên chụp lấy cái mông nhỏ nhắn của cô, ngược lại khiến cô đau đớn.
"Cái tên hỗn đản này! Dám đánh tôi!" Du Nguyệt Như trợn mắt quát, Thi Dạ Diễm hạ lệnh với Bách Vĩ."Cậu cũng cút đi, chẳng lẽ còn muốn xem tình hình thực tế?"
"Quả thực là người đẹp cùng dã thiên, gặp lại sau!" Bách Vĩ lười biếng sờ soạng hộp ô mai sau đó lắc lư đi ra ngoài. Nếu Thi Dạ Diễm nảy ra ý nghĩ độc ác muốn chỉnh lại cô, không biết cô gái này còn khả năng nhìn thấy mặt trời hay không?
← Ch. 17 | Ch. 19 → |