← Ch.090 | Ch.092 → |
Triển Nha nghe lời Đặng Tâm Minh rời khỏi bệnh viện trước, cũng may Đặng Tiểu Nặc đã vượt qua cơn nguy kịch, trái tim cô vẫn cơ hồ thắt chặt, cô còn chưa hết tự trách bản thân mình, cô gây phiền phức cho anh rồi, gió lùa vào mắt thật khó chịu
"Triển Tiểu Thư."
Sau này nhớ lại Triển Nha có chút không ngờ người có quyền thế như Đặng Hứa Tông lại muốn gặp mình, khiến cô và anh xa cách hai năm trời...
...
Triển Nha ăn tối cùng dì Trần, mắt cô hơi ửng hồng, dì nhìn cô ăn tới ngẩn người liền có chút lo lắng
"Tiểu Nha, cháu thấy không khỏe sao?"
Cô lắc đầu, lấy tay vuốt lại mái tóc hơi rối, cổ họng giờ đây có chút đau rát, mắt cô thật cay
"Dì Trần, cháu không sao."
Cô giúp dì rửa chén bát sau đó nhanh chóng đi lên phòng, Triển Nha nhìn căn phòng một lượt, anh mắt rõ ràng lưu luyến... !cô không dám nghĩ nhiều nhanh chóng lấy đồ áo, đưa tay chạm nhẹ từng đồ vật, cô mở cửa phòng anh nhưng lại không vào bên trong
Đến lúc cô phải đi rồi...
...
Dì Trần dọn dẹp đồ vương vãi dưới đất liền bắt gặp Đặng Tâm Minh quay trở về, ánh mắt hiền từ của dì liền dao động
"Cậu chủ, Tiểu Nha... !tôi thấy cô ấy khóc, cậu biết chuyện gì đã xảy ra với cô ấy không?"
Chỉ nghe tiếng chân anh nhanh chóng mở cửa căn phòng kia, mọi thứ đã được sắp xếp thật gọn gàng, không còn lưu lại bất cứ đồ vật nào của cô, Đặng Tâm minh mi tâm nhíu lại, anh cầm di động liền gọi vào dãy số
Tạm thời không liên lạc được!
Không liên lạc được!
Vẫn tắt máy...
"Triển Nha." Đặng Tâm Minh khó khăn gằn từng chữ
Giọng anh có chút lạnh lùng
"Tưởng Viên, mau tìm một người giúp tôi."
"Vâng." Đầu bên kia nhanh chóng cúp máy
Vẫn là không liên lạc được
"Triển Nha, em dám không nghe điện thoại"
Ánh mắt anh tối sầm, ngay cả ánh sáng mờ nhạt cuối cũng tắt lịm
....
Nếu khởi đầu là kết thúc thì kết thúc cũng là một bắt đầu mới...
Triển Nha tới thành phố S, cô cuối cùng cũng bị ép tới phải chuyển trường, nhớ lại những lời Đặng Hứa Tông nói với mình lúc ấy cô có chút trầm mặc
"Mong cô đừng là gánh nặng của Tiêu Minh, Triệu Vy mới là người thích hợp với vị trí hiện tại của nó..."
Ông ta nói với cô rất nhiều để thuyết phục cô rời đi, cô căn bản không đồng ý cho đến khi nghe được câu nói này, cô quả thực không mong tình yêu của mình là gánh nặng của anh...
Ông ta suýt nữa còn muốn sai người đưa cô ra nước ngoài du học một thời gian, quả thực tốn không ít tâm tư cho người cháu này
...
Triển nha mở di động lên, màn hình hiển thị nhiều cuộc gọi bị nhỡ, Đặng Tâm Minh đã gọi tới hai mấy cuộc, một người cao lãnh tới như vậy... !hiện tại cô không chỉ cảm thấy đau lòng một chút mà là rất nhiều.
Nhớ lại lúc bản thân nằm trong lồng ngực anh ngây ngốc nói anh cưới mình.
hiện tại lại giống như vừa tỉnh dậy khỏi mộng đẹp
"Xin lỗi."
Triển Nha chuyển tới KTX của trường, cô cố để những suy nghĩ ấy ra phía sau, nhưng mà con người khi càng cố quên thứ gì đó, kí ức chỉ thêm hằn sâu mà thôi
Không dám nhận mình là Thánh Mẫu, cô có thể xem như bản thân ích kỉ, cô làm quen với những người bạn cùng phòng, cô nhớ tới Đường Tiểu Tịch và Cố Tịch Nam, cuối cùng cũng chưa thể nói một câu tạm biệt với hai người họ thật đàng hoàng
Nếu như cùng lắm là đau tới lồng ngực không thở được hay tâm can tê liệt, cô cũng nguyện thử một lần...
...
~~.
← Ch. 090 | Ch. 092 → |