← Ch.089 | Ch.091 → |
Hôm sau Đặng Tâm Minh tới Đặng Gia thăm ông nội Đặng Hứa Tông sức khỏe suy yếu anh vừa lo việc gia tộc vừa lo sức khỏe ông nội khiến người rất mệt mỏi có lúc anh ngủ quên trong lòng cô khiến Triển Nha thật sự rất đau lòng
Triển Nha đang làm bài tập thì nghe thấy tiếng chuông cửa cô không nghĩ nhiều nhanh chóng đi tới mở cửa, Đặng Tâm Minh về rồi sao...
Là một cô gái một cô gái... !cô bé khoảng 15 tuổi rất xinh xắn và có nét giống anh cô gái nhìn quanh căn phòng sau đó nhìn thẳng vào cô cất giọng có không vui
"Anh Tâm Minh đâu rồi sao chị lại ở trong nhà anh ấy"
Triển Nha nhìn cô gái
"Tâm Minh anh ấy không ở nhà em tìm anh ấy có việc gì sao?"
Cô gái nhìn cô có chút nhíu mày
"Hỏi thừa, tôi đến đây không phải để tìm anh ấy chẳng lẽ tìm chị sao?"
Đúng là còn nhỏ nhưng không biết ăn nói lễ phép là gì, Triển Nha hơi mím môi
"Chị tránh ra!" cô gái không đợi cô kịp phản ứng đánh đẩy cô sang một bên đi cả giày vào trong nhà Triển Nha liền cảm thấy mình có chút sắp chịu không nổi, suýt vung tay giảng dạy cho đứa bé không hiểu chuyện này một trận
Cô gái lại gần bạn cầm tập tài liệu cô đang làm dở ném xuống sàn còn dấm lên khuôn mặt có chút chán ghét "Gì đây, chị ở đây cùng anh Tâm Minh ư? vì chị mà anh ấy giận chị Tiểu Vy, chị đúng là hồ ly tinh!"
Cô nhìn tập tài liệu của mình làm lộn xộn dưới sàn liền không nhịn nổi cầm lấy tay cô gái
" Em đang làm trò gì vậy? chị không muốn nói nặng lời, mời em ra ngoài."
Cô gái liền hất mạnh tay cô ra
"Chị dựa vào đâu, một kẻ ở nhờ như chị mà cũng dám lớn tiếng với tôi sao?"
Nói rồi nhanh chóng tiến về phía phòng cô, Triển Nha nhanh chóng giữ cô ta lại
"Đứa trẻ như em còn muốn gây sự?"
Cô gái kia liền như muốn xù lông, hét lên với cô
"Chị có biết tôi là ai không? Tôi là Đặng Tiểu Nặc em gái của anh ấy, dựa vào đâu mà chị đuổi tôi rời khỏi đây, chính chị mới là người cần ra ngoài."
Khẩu khí được lắm!
Triển Nha cười nhạt, ánh mắt có chút lạnh lùng
"Cô bé, đây không phải là nhà em, muốn nhõng nhẽo thì quay về Đặng Gia thì hay hơn đấy, không tiễn."
Nói xong liền nhanh chóng thu dọn tài liệu của mình dưới sàn, không để ý tới cô ta, một người thanh quả như Đặng Tâm Minh sao lại có một người em họ kh hiểu lễ nghĩa như vậy chứ, cô quả thực mơ hồ
Cô gái kia nhất thời bị cô làm tới á khẩu
"Chị... !chị thực sự mặt dày như vậy... !đau... !đ.."
Rầm một tiếng, Triển Nha quay đầu lại nhìn phía sau thì Đặng Tiểu Nặc đã ngã từ cầu thang xuống bất tỉnh, tập tài liệu trên tay rơi xuống đất, cô nhanh chóng chạy tới đỡ Đặng Tiểu Nặc
"Đặng Tiểu Nặc, Đặbg Tiểu Nặc, em bị làm sao vậy?"
Triển Nha nhìn đầu cô gái chảy máu không dám lơ đãng nhanh chóng cầm điện thoại gọi cấp cứu.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Đặng Tiểu Nặc cô có chút mơ hồ, bệnh tim?
____________
Triển Nha ngồi trước cửa phòng cấp cứu, lồng ngực cô quả thực có chút hỗn loạn, nếu cô biết Đặng Tiểu Nặc này bị bệnh tim bẩm sinh nhất định không nói những lời đó để chọc tức cô bé, cô hơi trách móc bản thân cảm giác tay mình lạnh băng, cô từng thấy mẹ bên kia tấm kính không thể chạm vào, mọi thứ thật tệ...
Tiếng bước chân đằng xa có chút gấp gáp, Triển Nha ngẫng đầu, tóc mai mỏng hơi rũ xuống... !Đặng Tâm Minh... !có vẻ anh tới vội nên đầu tóc có chút rối
Mắt anh hơi tối, Triển Nha có chút đau lòng
"Em xin lỗi."
Đặng Tâm Minh nhìn mắt cô hơi ửng hồng, anh liền trầm mặc sau đó nhanh chóng đi tới ôm lấy cô
"Không sao, có anh ở đây."
_______ muốn ngược hay ngọt ạ, các bác nhanh chọn~~.
← Ch. 089 | Ch. 091 → |