← Ch.060 | Ch.062 → |
Chỉ là lười nhác dựa mình vào thành ghế, chỉ là mái tóc đen thẫm khẽ xòa xuống, chỉ là mắt không có lấy điểm tiêu cự, chỉ là lạnh nhạt với mọi thứ... !nhưng tại vì sao ở trước mặt người này luôn khiến lồng ngực cô rất kỳ lạ, thẫn thờ...
Tần Khống siết chặt tờ giấy trong tay, anh ta cứ có cái cảm giác làn này mình sẽ gặp xui vậy!
"Xem ra vận khí không tốt, họ Đặng cậu mau nêu thử thách đi, à mà không cần đâu, tôi chọn đại mạo hiểm."
Anh ta thầm nghĩ Đặng Tâm Minh biết rất nhiều bí mật của mình, chơi nói thật chẳng phải là vứt sao?
Họ Đặng này nói đùa vừa lạnh, mồm miệng còn không nể tình, vữa nghĩ tới Tần Khống bất giác run người
Đặng Tâm Minh lạnh nhạt nhìn tần khống, sờ nhẹ tờ giấy trong tay
"Nếu tôi nói cậu làm trò quá phận với Cố Thiếu Hằng cậu nhất định sẽ đồng ý?"
Tần khống "..."
Biết ngay là sẽ không để người ta yên
Cố Thiếu Hàng mặt đầy uất ức, tại sao ngay cả đến anh ta cũng bị kéo vào???
"Vẫn là lời thật lòng đi?" Tần Khống có chút không can tâm
Triệu Vy lắc đầu mỉm cười
"Anh họ thay đổi quyết định thật nhanh."
Tần Khống "..."
Cứ cho là vậy đi
Đặng Tâm Minh có chút hờ hững, mái tóc đen thẫm hơi rung
"Nếu cậu có xu hướng giới tính không bình thường, giữa quản lý và Cố Thiếu Hàng cậu sẽ hôn ai?"
Tần Khống"..."
Hôn ai?
Cmn!
Anh ta có chỗ nào nhìn giống giới tính không bình thường?
Nghĩ tới khuôn mặt râu lá của tên quản lý nói nhiều anh ta có chút sởn tóc gáy! giữa hai người bọn họ chọn ai cũng có vấn đề!
Có một cảm giác len lõi, anh ta đã đắc tội với tên họ Đặng kia!
Cố Thiếu Hàng "..."
Không thoát khỏi kiếp nằm không cũng trúng đạn mà!
Triệu Vy chỉ có thể mỉm cười, Đường Tiểu Tịch được một lần lãnh giáo tốc độ nói đùa rất lạnh này,
Ai cũng cho rằng Tần Khống kia đã đắc tội với anh!
Tần Khống gượng cười nghiến răng
"Có thế đổi câu hỏi khác không?"
Đặng Tâm Minh nhìn anh ta nhướn mày
"Được."
Tần Khống khẽ thở dài một hơi, xem ra họ Đặng còn có chút tình người
"Nếu sau này cậu đăng ký kết hôn, cô dâu của cậu sẽ là Cố Thiếu Hàng hay quản lý của cậu?"
Cố Thiếu Hàng "phụt" một tiếng, anh ta thực sự không nhịn được cười!
Triệu Vy che miệng cười, Đường Tiểu Tịch Chính là cảm thấy đây là chiêu giết dồn người ta vào đường cùng trong truyền thuyết!
Tần Khống "..."
Tình người gì chứ?
Đều là phù vân!
Câu hỏi này còn khó trả lời hơn nhiều, anh ta đường đường là một đại minh tinh, cả hai người kia đều không cam nổi!
Đặng Tâm Minh chính là đại ác bá!
"Tôi uống rượu." Tần Khống gằn giọng mình, trừ gương mặt thản nhiên của Đặng Tâm Minh ra tất cả đều bật cười
Ba ly rượu đầy, Tần Khống không được thiếu một giọt!
Đúng là đem ruột gan ra mà thử thách đây mà!
Ván thứ tư, Triển Nha vô thức nắm chặt tờ giấy, lại trúng cô, cảm giác mình thật sự quá xui xẻo, cô chắn chắn lần này không bao giờ chọn lời thật lòng!
Mà người đưa ra thử thách lại chính là Triệu Vy!
Thật có duyên!
Cảm giác cô gái này cũng không khác Tần Khống là mấy, rất giỏi gây khó dễ cho người khác!
Triệu Vy nhẹ nhàng mỉm cười
"Tiểu Nha, cậu chọn lời thật lòng hay đại mạo hiểm?"
"Đại mạo hiểm." cô chắc chắn nói
Triệu Vy nhướn lông mày xinh đẹp, môi đỏ hơi nhếch lên
"Vậy tớ có thể yêu cầu cậu ôm học trưởng Cố hoặc anh họ Tần không?"
Triển Nha nắm chặt tay, lông mày vô thức nhíu lại, cô không muốn thực hiện thử thách này
"Tôi sẽ uống rượu."
Cô không cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Đặng Tâm Minh hòa hoàn vài phần
Triệu Vy đâu đơn giản như vậy, cô ta liền tỏ vẻ lúng túng
"Như vậy làm sao được, học trưởng Cố và anh họ chưa từ chối, cậu không thể từ bỏ được."
"Tôi từ chối." Cố Thiếu Hàng nhanh chóng mở miệng, anh ta chưa muốn chết, tiểu bạch thỏ của Đặng Tâm Minh cứ để cho cậu ta, chưa ai chê mạng mình quá dài
Cô nhìn Tần Khống, ánh mắt chính là còn chờ anh ta từ chối nữa thôi nhưng ngay sau đó hy vọng bị anh ta dập tắt triệt để, Tần Khống xoa tóc mình hơi nhướn mày
"Mặc dù khá thiệt thòi nhưng vì muốn cứu Tiêu Nha khỏi ải rượu tôi đành để mình ủy khuất vậy."
Triển Nha "..."
Chịu thiệt thòi cái bà nhà anh đấy!
Đây chính là muốn cô vì anh ta mà hy sinh đây mà!
Triệu Vy mỉm cười nhu thuận, hơi rũ mắt
"Xem ra cậu vẫn phải tiếp tục đại mạo hiểm của mình rồi."
Đường Tiểu Tịch có chút nhíu mày, Triệu Vy này rõ ràng là đang muốn làm khó Triển Nha
Đặng Tâm Minh ánh mắt tối lại, mặc dù cảm thấy hàn khí phía sau nhưng Tần Khống vẫn mặc kệ dẫn thân vào, Triển Nha không rõ vì sao hơi run rẩy, Triệu Vy siết chặt tay, ánh mắt Đặng Tâm Minh nhìn cô ta rất lạnh lẽo.
Cố Thiếu Hàng thở dài, bản thân đã cố gắng hết sức do Tần khống cứng đầu mà thôi, thầm mặc niệm cho họ Tần Ngu ngốc anh ta chỉ có thế im lặng nhìn cục diện trước mặt
Mi tâm nhíu lại, không rõ vì sao lồng ngực rất chật chội, khó chịu, muốn ném Tần Khống ra ngoài, tức giận cả cô, ngọn lửa nóng rực ấy như muốn thiêu cháy toàn bộ thân thể anh
Triển Nha chỉ có thể tiếp tục chần chừ ôm lấy Tần Khống, anh ta hơi nhếch môi sau đó đưa tay kéo cô vào trong lòng, cô liền trừng mắt đẩy anh ta ra, người này có mùi rượu, cảm giác được anh ta ôm cũng rất khác không giống cái ôm khiến tim cô đập dữ dội như Đặng Tâm Minh
Được Tần Khống ôm là mong ước của rất nhiều cô gái nhưng hiện tại Triển Nha vì cái gì mà lòng không vui?
Trong buổi tiệc đó cuối cùng cô cũng uống rượu, không nhiều nhưng cũng cảm thấy dạ dày cảm thấy như bị đốt, nóng ran, cổ họng rất cay, thời gian ngắn ngủi, Đặng Tâm Minh không đợi kết thúc đã nhanh chóng rời đi, lồng ngực rất nhói, muốn đuổi theo bóng dáng ấy lại thấy Triệu Vy nhanh chóng chạy theo... !ha... !cô quên mất Đặng Tâm Minh đã có cô ta rồi, một trận đau nhức từ trong lồng ngực truyền tới, mơ mơ hồ hồ, giống như đảo lộn tất cả, trái tim ấm nóng như bị gặm nhắm.
Cảm thấy vì sao bản thân lại trở nên ủy mị, vô dụng, ...
Cảm giác được mọi người gọi là bạn học mới là như thế nào nhỉ?.
← Ch. 060 | Ch. 062 → |