Truyện:Cô Ấy Muốn Được “Yêu” - Chương 064

Cô Ấy Muốn Được “Yêu”
Trọn bộ 122 chương
Chương 064
0.00
(0 votes)


Chương (1-122)

Vừa nãy khi anh chơi đùa ở huy*t nhỏ, vật kia của anh cũng đã sưng đến mức không chịu được rồi. Bây giờ vật cứng rắn kia ở trước mặt cô đã trở nên vô cùng lớn.

Chu Kỳ nhớ thương cây gậy th*t này đã lâu, luôn thèm khát chờ mong món đồ này "chơi" mình. Bây giờ lại vô cùng vất vả mới thấy được nó, nên cô nhanh chóng đưa tay ⓥυ-ố-t 𝖛-3 cây gậy th*t. Tưởng Diên cứ đứng như thế, nhìn Chu Kỳ đưa tay chơi đùa với gậy th*t của mình, nhìn chằm chằm vào cây gậy của anh. Món đồ chơi này càng chơi càng lớn, làm cô thèm khát đến mức phải nuốt một ngụm nước miếng, giây tiếp theo đã tiến lên há miệng ngậm vào, 𝖑·iế·m cái thứ đang lắc lư qua lại này. Đầu lưỡi lướt nhẹ lên quy đ*u, ⅼ_1_ế_𝐦 gậy th*t của anh, làm cho nó dính đầy nước bọt của cô.

Miệng của cô rất nhỏ, ăn cây gậy quá lớn này của anh khiến miệng cô phồng to lên. Cho nên bây giờ gậy th*t đang ở trong miệng cô, vô cùng thoả mãn.

Đầu lưỡi bên trong thoải mái chơi đùa, 𝖑.1ế.ⓜ ra một chút chất lỏng, sau đó thì hút khô nó đi.

Tay Chu Kỳ đỡ lấy ⓜô-𝖓-ℊ của Tưởng Diên, tự mình bắt chước theo tốc độ cắm rút, miệng cắ-〽️ ⓥà-𝐨 г.ú.ⓣ 𝓇.🔼 cây gậy th*t của anh.

Đã rất lâu rồi Tưởng Diên chưa được miệng của phụ nữ làm cho, nên bây giờ bị cô 👢❗_ế_Ⓜ️ thì không chịu nổi. Da đầu run lên muốn bắn ra nhưng anh lại cố gắng chịu đựng, vì nếu mà bắn lúc này chắc chắn sẽ mất mặt lắm.

Lúc Chu Kỳ ⅼ❗ế*𝖒 thì ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng ánh mắt lẳng lơ. Miệng tuy không thể nuốt trọn cây gậy của anh, nhưng vẫn muốn nhét thứ đồ này vào trong miệng mình.

Cô nhả ra, cố ý 𝖉*ụ ◗*ỗ anh nói: "Ăn ngon thật, gậy th*t lớn của chồng ăn thật ngon, đồ lẳng lơ rất thích, ăn gậy th*t lớn của chồng thật thích."

Chu Kỳ còn đặc biệt lắc lắc cây gậy th*t đang cầm trên tay, dáng vẻ thèm khát đến không chịu được. Chu Kỳ lại lấy cây gậy th*t của anh cọ cọ lên mặt mình, 🌜-ọ xá-𝖙 lên trên má.

"Chơi".

Tưởng Diên thế nào cũng không ngờ được, đồ lẳng lơ này lại đưa gậy th*t của anh lên mặt cô cọ cọ như thế, cọ vào lớp thịt non mềm. Gậy th*t đánh lên mặt của cô, trông hấp dẫn không nói nên lời. Vốn dĩ anh có thể chịu đựng được, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ như vậy của cô thì hoàn toàn không khống chế được ✝️♓â*𝓃 🌴*♓*ể của mình nữa. Tinh d*ch run run phun ra, trực tiếp bắn thẳng lên mặt cô.

Tinh d*ch bắn lên mặt Chu Kỳ rồi từ từ chảy xuống dưới.

Chu Kỳ nhìn anh lộ ra vẻ mặt thoải mái, khi nãy anh bắn ra rồi nhưng gậy th*t vẫn không chịu mềm xuống. Bây giờ vẫn còn đang rất cứng rắn, ◗●ụ●c ѵọ●𝖓●ⓖ của anh rất cao, nên dù bắn một lần rồi vẫn cảm thấy không thỏa mãn.

Sau đó lại tranh thủ thời gian xoay người lại, cong m_ô𝖓_ɢ lên đối diện với anh, quỳ gối lên trên giường, ✝️·hâ·п †𝐡·ể dán sát vào giường. Sau đó cô chu ⓜ_ô𝖓_🌀 lên, thuận tay mở hai cánh 𝖒.ôп.🌀 của mình ra, uốn éo một chút, nói lời cầu xin anh: "Ⓒắ.ɱ ✅.à.ⓞ đi, cắm gậy th*t của chồng vào đi, em ngứa quá à.

Bây giờ em cảm thấy ngứa ngáy vô cùng, muốn được gậy th*t của chồng đ-â-𝖒 𝖛à-🔴 trong."

Nói xong, cô còn đưa ngón tay của mình sờ qua huy*t nhỏ, tách mở hai cánh hoa của tiểu huy*t ra, lộ ra cửa huy*t để cho anh trực tiếp đi vào.

Nếu Tưởng Diên nhìn thấy hình ảnh này mà còn có thể nhịn được thì thật sự không phải đàn ông nữa rồi. Anh đỡ dương v*t của mình đối diện với cửa huy*t của cô rồi tiến sâu vào. Tuy rằng huy*t nhỏ đã được gậy rung cắm qua rồi, nhưng bên trong vẫn còn rất chặt, đã lâu chưa vào bây giờ bị 💲.ıế.ⓣ c.𝐡.ặ.✞ như thế khiến da đầu anh tê dại, đi vào một nửa đã bị kẹt lại ở đó. Anh đưa tay vỗ ⓜ●ô●n●🌀 Chu Kỳ để cô thả lỏng, sau đó mới miễn cưỡng 𝐜ắ-ⓜ 𝖛-à-ⓞ một nửa.

Rồi cả gậy th*t lớn đi vào sâu trong huy*t nhỏ, ↪️ắ·m ✔️·à·ο thì không có đường ra. T·𝖍â·𝐧 🌴·𝒽·ể hai người s*ïế*т 🌜*♓ặ*✞ vào nhau đến mức không có lấy một khe hở.

Chu Kỳ vẫn thích bị dương v*t thô to của anh cắ.𝖒 ѵà.𝑜. Dù sao cây gậy lớn này vẫn rất ấm, so với cái đồ chạy bằng điện lạnh lẽo kia thì tốt hơn nhiều. Bây giờ bị anh nhét chặt vào như vậy khiến cho cô vô cùng thoải mái.

Chu Kỳ lắc lắc 𝐦_ô_ռ_ⓖ, ý muốn anh nhanh hơn một chút. Tưởng Diên nhìn thấy dáng vẻ sung sướ𝓃-𝖌 thỏa mãn của cô nên nắm lấy eo cô, bắt đầu thẳng lưng ra ra vào vào. Anh ra sức ra vào hệt như một máy đóng cọc, nện cho cả người cô cùng hai bầu n*🌀ự*↪️ của cô đều run hết lên, vô cùng thoải mái không thể nói nên lời, vẫn cứ mãi "ưm a" r-ê-𝐧 𝓇-ỉ.

Trong không gian yên lặng như vậy, ngoại trừ tiếng ⓡê_п г_ỉ của cô, còn có tiếng †*𝐡â*ⓝ ✝️*𝒽*ể hai người va chạm vào nhau, phát ra tiếng "bạch bạch bạch"

vô cùng d*m mỹ. Chu Kỳ rất thích loại âm thanh này, là âm thanh bị anh "chơi".

Tưởng Diên vỗ vỗ 〽️ôп●🌀 cô, giọng nói 🎋●í●𝐜●♓ †●𝐡í●🌜●𝒽 cô: "Em xem, em d*m đãng như thế còn muốn nói lời chia tay với ông đây. Không có gậy th*t lớn của ông đây làm, sau này ai làm em hả? Ngoại trừ gậy th*t lớn này của ông đây, thì đồ của người khác có thể khiến cho em thoải mái sao? Mỗi lần đều bị gậy th*t lớn của ông đây làm đến cao trào, em không biết huy*t nhỏ của em có bao nhiêu đói khát à, rời khỏi gậy th*t lớn của ông đây thì sống không nổi nữa. Còn muốn đòi chia tay với ông đây, sau này ông đây không thèm làm em nữa, cứ để cho huy*t nhỏ của em thèm khát, ngứa đến c·𝖍ế·t đi."

Chu Kỳ nghe nói thế thì thấy sợ hãi, sợ sau này Tưởng Diên sẽ không 🌜●ắ●ɱ ѵà●o tiểu huy*t của mình nữa, tiểu huy*t thật sự rất ngứa, "Đừng mà, đừng mà chồng, ↪️ắ.Ⓜ️ ☑️.à.ο huy*t nhỏ của đồ lẳng lơ đi. Huy*t nhỏ của đồ lẳng lơ là để cho anh làm đấy."Cô bé" của đồ lẳng lơ rời khỏi gậy th*t lớn, không bị gậy th*t lớn làm thì sống không nổi nữa, chỉ muốn bị gậy th*t lớn làm thôi."

Chương (1-122)