Truyện:Cô Ấy Muốn Được “Yêu” - Chương 011

Cô Ấy Muốn Được “Yêu”
Trọn bộ 122 chương
Chương 011
0.00
(0 votes)


Chương (1-122)

Chu Kỳ bật khóc, nước mắt chảy ra từ khóe mắt.

Thực sự đau quá, chỉ có thể trách vật nam tính của anh quá thô to.

Tưởng Diên thấy cô bật khóc, thú tính trong lòng cũng nổi lên, nhìn cô bị mình làm đến bật khóc, anh vô cùng thỏa mãn.

Anh cúi xuống ⓗô●ռ vào môi cô, ngậm lấy cánh môi cô, đầu lưỡi cạy mở hàm răng của cô rồi len vào trong, quấn lấy đầu lưỡi của cô. Sau đó anh ngậm cái lưỡi nhỏ hồng hào vào trong miệng, quấy đảo, 〽️ú●ⓣ lấy đầu lưỡi của cô.

Người phụ nữ d*m đãng này đúng là toàn thân đều ngọt, không chỉ có nước d*m của cái miệng bên dưới ngọt, mà ngay cả nước miếng cũng ngọt ngào.

"Ưm --" Khi Chu Kỳ bị cướp quyền chủ đạo bị anh 𝖍●ô●ռ ɱ●ô●ℹ️, cô rên lên, đây là nụ ⓗô_𝖓 đầu của cô... bây giờ đã bị anh cạy miệng, ♓-ô-n một cách bá đạo hung bạo như thế.

Trước đây tuy hai người đã sờ mó nhau, anh cũng cắm tay vào cô, nhưng thật ra vẫn chưa đi đến bước h·ô·𝐧 hít. Vì thế lúc này bị anh cạy miệng, cuốn lấy đầu lưỡi, trao đổi nước bọt cho nhau, cô cảm thấy đây là một trải nghiệm khác. Anh dùng sức rất mạnh, một mực ⓜ·ú·🌴 đầu lưỡi của cô như muốn 𝖒ú-т đến khi cô ngất đi vậy. Bị anh 𝐡-ô-ⓝ đến khi đầu óc lâng lâng, trống rỗng, tay ⓢ𝖎-ế-t 𝒸hặ-ⓣ tay anh, ♓●ô●n lại anh cuồng nhiệt.

Trước đó phía dưới của cô quả thực đau đớn vô cùng, cô cảm thấy không muốn để anh tiếp tục xé rách mình nữa. Nhưng bây giờ hai người đang ôm 𝐡ô𝖓*, đúng là đã có chút tác dụng hòa hoãn, bên dưới không còn đau như trước nữa. Hơn nữa, khi được anh ⓗôⓝ-, bên dưới đã chảy rất nhiều nước, vô cùng độ_𝐧_g 𝐭ìn_♓.

Lúc Chu Kỳ sắp ngạt thở, Tưởng Diên mới buông cô ra, ngắm gương mặt đỏ bừng vì thiếu oxy của cô. Khi anh rời khỏi miệng cô, vì ban nãy hai người ♓●ô●ռ nhau quá mức kịch liệt, nên nước bọt của hai người chảy ra, men theo khóe môi của cô chảy xuống.

Chu Kỳ 👢❗ế●m khóe môi mình, nói với anh: "Bên... bên dưới của em hình như hết đau rồi, anh động đi!"

Tưởng Diên nghe thấy vậy, lập tức giữ lấy hai chân cô. Lúc này cô đã thả lỏng người, bên trong lại chảy nhiều nước nên bên dưới đều trơn mướt, anh ra vào cũng trơn tru, không khó khăn như lúc mới đầu nữa.

Anh giữ hai chân của cô, bắt đầu nhấp hông ra vào âm đạ* của cô.

Trong không gian tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng côn th*t 𝒸_ắ_ⓜ 𝐯_à_🅾️ 𝓇·ú·т ⓡ·🔼 trong vách huy*t của cô. Âm thanh ra vào, tiếng da thịt va chạm vào nhau kêu "bạch bạch" cực kỳ vang.

Ban đầu Chu Kỳ thực sự rất đau, sau đó được anh cắm cự vật hung hãn này vào, tung hoành trong cô. Khi đ_â_ɱ v_à_𝑜 điểm G, cô cảm thấy vô cùng sung 💲_ướ_ⓝ_g, không nhịn được rê●𝖓 𝖗●ỉ "ưm aa". Cơ thể cô đung đưa, cặp thỏ trắng nhảy nhót liên tục.

Tốc độ nhấp hông của Tưởng Diên thực sự quá nhanh, anh một mực giữ chân của cô, thúc vào trong cô. Chu Kỳ vô cùng thoải mái, đến giờ đã không thể kiểm soát được biểu cảm và hành động của mình nữa, cô chỉ biết sung 💰·ướⓝ·🌀 đến mức vẻ thỏa mãn hiện lên trên mặt, ngâm nga nỉ non.

"A -- cắm sâu quá rồi... Tưởng Diên... chậm chút... aa... anh nhanh quá đi mất... chậm thôi... aaaaaaaa... cắm đến nơi rồi..."

Tưởng Diên cũng không biết vì đây là lần đầu tiên anh ⓛ·à·ⓜ 𝐭ìп·𝒽, hay là vì người phụ nữ d*m đãng này quá chặt nên thời gian của anh không kéo dài. Sau khi cắm được khoảng trăm cú, anh đã giao nộp 𝖛_ũ 𝖐_ⓗ_í. Anh không bắn vào trong cô, khi cảm giác mình sắp bắn, anh nhanh chóng rút côn th*t ra, bắn toàn bộ tinh hoa lên bụng dưới của Chu Kỳ.

Tịch dịch nóng hổi phun lên bụng dưới của cô, cảm giác ấm nóng khiến bụng dưới của cô hóp lại.

Anh duỗi tay vuốt người anh em của mình, vắt chỗ tinh d*ch còn sót lại lên bụng dưới của cô. Lúc này cự vật cương cứng có màu tím nhạt đang chà xát lên bụng Chu Kỳ, hai màu sắc đối lập rõ ràng, anh cứ thế để cự vật của mình đùa nghịch trên bụng nhỏ của cô.

Vừa nãy Chu Kỳ vẫn chưa 𝖑ê●𝓃 đỉ𝖓●h, cô vẫn chưa cảm nhận được 🌜*ự*𝖈 🎋*♓*𝑜á*ℹ️. Ban nãy được anh cắm rút đã không còn đau nữa, vì thế lúc này cô chỉ muốn được sung 💰ướ*n*ℊ. Cô mở rộng hai chân, quấn lấy eo anh, "Tưởng Diên, em vẫn chưa lê_n đ_ỉ_𝓃_♓, đ·â·m 𝖛à·𝖔 huy*t nhỏ của em tiếp đi, cho em 𝖘ướ●𝐧●🌀 đi mà -- "

Tưởng Diên nghe thấy câu này, lập tức túm lấy đùi của Chu Kỳ. Anh tưởng cô vừa bị ⓟ*𝐡*á 𝖙*𝖗ⓘ𝐧*𝐡 nên không muốn làm cơ thể cô quá đau. Kết quả thì, cô nàng này quá d*m đãng, anh túm lấy cặp đùi đang quấn trên eo anh của cô, để cô hơi nghiêng người rồi kéo một chân cô quấn lên đùi mình, chân còn lại bị anh đè nghiến xuống giường, cứ thế 𝖝â●m 𝐧●𝐡●ậ●ρ vào nơi tư mật của cô bằng tư thế này, một lần nữa cắm cự vật vẫn còn cương cứng vào trong cô.

"Aaaa --" Âm đạ* vẫn còn trống trải đến lúc này lại có một thứ ↪️●ắ●ɱ ν●à●ⓞ, cảm giác được lấp đầy khiến cô sung ⓢ·ướn·🌀 𝖗ê·𝖓 lên, 👢.à.Ⓜ️ 🌴.ì.п.𝖍 ở tư thế này còn 💲ư-ớ-ⓝ-🌀 hơn tư thế ban nãy.

Tư thế này có thể để Tưởng Diên sờ được 𝐧𝖌ự*𝖈 cô. Anh vừa đâ_m ✌️_à_🔴 cô, vừa bóp chặt ռℊ*ự*↪️ cô, thắt lưng đưa đẩy cấp tốc chẳng khác gì máy đóng cọc, thúc vào người cô bằng tốc độ vô cùng nhanh.

Anh thúc vào trong, chạm vào vị trí nào đó, Chu Kỳ càng kêu to hơn, anh đã tìm thấy điểm mẫn cảm nên chỉ chăm chăm đ.â.m ✔️à.𝐨 chỗ đó.

Chu Kỳ không chịu nổi, bị anh va chạm, lâng lâng như sắp bay lên. Cô cảm nhận được nhịp đưa đẩy vô cùng dữ dội của anh, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, cô đã đạt cao trào.

Được làm đến khi 🦵ê●ⓝ đ●ỉn●𝒽 là cảm giác sung ⓢ.ướ𝐧.🌀 muốn c𝐡ế*t.

Đến giờ cơ thể của cô vẫn còn r𝖚-п 𝓇ẩ-🍸, co giật vì dư âm còn lại.

Cô đã đạt 𝖈ự.𝖈 𝖐.h🅾️.á.1 nhưng Tưởng Diên vẫn chưa bắn ra. Anh đã xuất một lần nên lần này dữ dội đến mức Chu Kỳ không thể chịu đựng được sự lợi hại của anh.

Chương (1-122)