← Ch.05 | Ch.07 → |
Lúc Nghênh Hạ phát hiện mình đang cùng Lý Lan Ngọc ở chung trong một không gian nho nhỏ, muốn trốn đã không còn kịp.
Áo ngủ trên người nàng bị bàn tay của hắn vô lễ cởi ra, chỉ còn lại có quần lót, đột nhiên hành động như vậy khiến nàng hoảng sợ.
"Anh làm gì vậy?"
"Như vậy để xem ngươi trốn như thế nào?"
"Không cần..." Nàng ✝️♓.ở 🌀ấ.🅿️ muốn né tránh, nhưng là càng là di chuyển, bộ 𝖓_🌀ự_c sữa nở nang kia càng lay động mê người.
Hắn đơn giản một phát bắt được hai tay của nàng, đem nàng đặt trên xe ngựa, ánh mắt nóng rực tham lam thưởng thức bộ п🌀ự*𝒸 sữa mỹ lệ kia.
"Không được nhìn."
"Đương nhiên phải nhìn."
Khuôn 𝓃ⓖ-ự-𝖈 mề_𝖒 m_ạ_ℹ️ trắng nõn cao ngất như hai ngọn núi kia ở trước mắt hắn hơi hơi lay động, làm cho người ta nhịn không được muốn ♓ц_𝖓_🌀 𝐡ă_ⓝ_🌀 cắn một ngụm, chớ đừng nói chi là hai nụ hoa đáng yêu trên đỉnh kia.
"Thật đáng yêu." Hắn thì thào nói nhỏ, kìm lòng không được vươn tay, nhẹ nhàng ở trên nụ hoa kia chà sát.
Luồng điện tê dại lập tức từ n*ɢự*c truyền đến, cơ thể Quan Nghênh Hạ không khỏi khẽ vặn vẹo, xấu hổ muốn né tránh hắn trêu đùa.
"Dừng tay, không được phép chạm vào tôi."
"Ngươi vẫn không rõ sao? Ngươi bây giờ đã không có lựa chọn, bổn vương đã cho ngươi cơ hội, bổn vương sẽ không ngu ngốc nữa."
"Trừ phi anh cường bạo tôi, bằng không đừng có mơ là tôi sẽ ngoan ngoãn phối hợp với anh."
"Cũng tốt thôi, dù sao bổn vương cũng không thích nữ nhân nhu thuận, như vậy chơi không thú vị."
Mặc kệ mình nói như thế nào, hắn đều có cách phản bác, nàng tức giận nghĩ lại dùng đầu gối đá hắn, nhưng lần này hắn đã có kinh nghiệm, hắn đem nàng ôm đến trên đùi của mình, để mặt nàng hướng phía trước xe ngựa.
Bàn tay to của hắn nắm bộ 𝓃_🌀ự_𝒸 sữa tuyết nộn của nàng, tà mị 𝖛⛎ố.ⓣ ✔️.ⓔ.
Hai tay Nghênh Hạ chộp lấy tay hắn, lại không ngăn cản được, ngược lại giống như khát vọng hắn ⓥ*υ*ố*𝖙 𝖛*e mình.
"Ngươi có thể giãy giụa, có thể kêu to, chỉ cần rèm cửa này bị xốc lên, ngươi đoán thử coi người ở phía ngoài sẽ thấy cảnh xuân mê người như thế nào?"
Đương nhiên sau khi bị người khác nhìn thấy bộ dạng nàng gần như trần truồng bị đang ông đùa bỡn, nàng sao có thể gặp người khác nữa!
"Anh đúng là vô lại, ác bá!" Nàng xấu hổ giận dữ muốn xoay người đánh hắn, lại bị bàn tay của hắn dùng sức đè lại, nàng chỉ có thể dựa vào trên người của hắn.
Cho dù hai tay muốn kéo bàn tay không an phận trên người mình ra, nhưng chỉ như càng thêm chọc giận nam nhân phía sau.
Hắn tức giận con mèo hoang nhỏ không biết nghe lời, lại bị khiêu khích hưng phấn không thôi, lưng tuyết trắng của nàng ma sát ⓝ·𝐠·ự·🌜 của hắn, không ngừng mê hoặc hắn.
Bàn tay to của hắn trên khuôn ⓝ𝐠*ự*c mê người của cô gái vцố.𝖙 𝖛.𝐞, ngón tay cũng nhẹ nhàng lôi kéo nụ hoa nho nhỏ kia, mê muội nhìn chúng bị chính mình đùa bỡn thức tỉnh, bày ra màu đỏ tươi sáng bóng, thoạt nhìn càng giống đậu đỏ.
"Không cần..." Nàng khẽ cắn chặt môi dưới, không cho mình phát ra tiếng 𝖗ê*ⓝ 𝖗*ỉ xấu hổ, một mặt là bởi vì bên ngoài màn cửa còn có phu xe, mặt khác là nàng không muốn để cho hắn quá mức đắc ý.
Không hề thỏa mãn với việc chỉ đùa bỡn nửa người trên của nàng, tay trái của hắn chậm rãi dời xuống, từ phía trên quần lót của nàng thăm dò vào...
Mỗi lần bị đụ●𝐧●ⓖ 𝐜●♓ạ●m hoa viên thần bí, Nghênh Hạ lập tức đỏ mặt, gắt gao kẹp hai chân lại, không cho hắn có cơ hội từng chút thăm dò vào.
Nhìn thấy thế công của mình bị ngăn cản, hắn đương nhiên là không cho phép, hai tay ôm lấy eo của nàng, sau đó nhấc lên.
"Ngươi làm gì?"
Hắn thừa cơ đem hai chân của mình chen vào vào chân nàng, sau đó lại kéo nàng ngã vào trước n●ɢự●c của mình, lần này giữa hai chân nàng có hắn, chỉ cần hai chân hắn mở ra, nàng đừng mơ tưởng khép hai chân lại.
Tư thế xấu hổ như vậy... cũng chỉ có nam nhân 𝖉â_𝐦 đã_𝐧_🌀 này biết.
"Anh đừng nghĩ... A..." Nàng mắc cỡ đỏ mặt giãy giụa, muốn khép hai chân lại, nhưng hắn đã yên tâm vươn tay tiếp tục công kích.
✞-ⓗ-â-𝐧 𝖙♓-ể ⓜ*ề*〽️ Ⓜ️ạ*ı của Nghênh Hạ ⓡ_ⓤ_ռ гẩ_y như là bị điện giật, nhịn không được phát ra tiếng ngâm khẽ, bởi vì bàn tay của hắn lại thăm dò vào quần lót của nàng, đặt nhẹ trên mặt đóa hoa ư●ớ●𝐭 á●t.
Từ trong đóa hoa không ngừng chảy ra ái dịch trong suốt rất nhanh liền lây dính tay hắn, ⓓ-ụ-c 𝐯-ọ𝐧-🌀 khiến nàng xuân tâm nhộn nhạo tất cả đều biểu lộ không bỏ sót chút nào.
"Nha đầu, thích bổn vương sờ ngươi như vậy sao?" Hắn ở bên tai của nàng ⓣ𝖍·ở 𝐝ố·c nỉ non, hơi thở 𝓃óⓝ●🌀 𝒷●ỏ●ռ●𝖌 phả vào cổ của nàng, khiến nàng nổi da gà.
"Không cần..." Nàng muốn đẩy tay hắn ra, lại luyến tiếc 🎋♓_oá_ⓘ ⓒ_ả_Ⓜ️ hắn mang đến, tâm tình mâu thuẫn ở trong lòng giao chiến.
Đột nhiên, nàng cảm giác được lưng tuyết trắng không tỳ vết của nàng bị đầu lưỡi 👢𝖎.ế.〽️, mặt trên lưu lại nước bọt sáng lóng lánh.
Nàng nhịn không được phát ra một tiếng 𝐫*ê*𝐧 𝐫*ỉ, rốt cục đạt đến cao trào lần đầu tiên, sau đó cả người trống rỗng nhu nhược nằm ở trong n_g_ự_↪️ của hắn, mặc hắn khinh bạc.
Nhìn thấy nàng đầu hàng, Lý Lan Ngọc hưng phấn ôm lấy nàng, giống như là ôm trẻ mới sinh vậy, như vậy hắn có thể Ⓜ️ú·🌴 được nụ hoa nhỏ nhắn đáng yêu của nàng, tay kia thì có thể âu yếm đóa hoa ướ_✞ á_✞ của nàng.
Lý trí Quan Nghênh Hạ nói cho nàng biết là không thể, nhưng giữa hai chân vẫn không ngừng chảy ra ái dịch mê người.
Lan Ngọc say sưa thưởng thức đóa hoa kiều diễm ư*ớ*† á*t kia, đưa ngón tay chậm rãi thăm dò vào trong hoa huyệt chặt chẽ.
"A..." Nàng khẽ kêu một tiếng, cho dù cảm thấy như vậy rất xấu hổ, nhưng vẫn không ngăn được loại 🎋𝐡ο-á-❗ ⓒ-ả-𝖒 thoải mái này truyền khắp toàn thân.
Hai tay của nàng hờ hững ôm lấy hắn, hắn lại đem nàng đặt ở trên đùi của mình, đem ◗●ụ●c ✅ọ●n●𝐠 sớm cứng rắn kia nhẹ nhàng đ-ụ𝖓-g c♓ạ-〽️ trước đóa hoa của nàng.
*****
Nụ hoa mẫn cảm bị tiếp xúc khiêu khích như vậy, khiến cho nàng ⓣ·𝐡·ở 𝖌ấ·🅿️ liên tục, thắt lưng cũng nhịn không được nữa nhẹ lay động, hùa theo hắn.
🅓●ụ●c ✌️●ọ●п●ⓖ của hắn bị đóa hoa non mịn lại ấm áp của nàng ma sát nhè nhẹ, còn có mật hoa ngọt ngào lây dính, sáng lấp lánh.
Hắn thấy mình rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, hắn nhất định phải lập tức đi vào nàng.
"Tam vương gia, sắp đến phủ Vương gia."
Tiếng dặn dò của phu xe truyền đến cắt đứt một khắc nó𝖓●🌀 ⓑỏп●🌀 này, Quan Nghênh Hạ cùng Lý Lan Ngọc hai người bốn mắt nhìn nhau, hơi †.𝒽.ở 𝖍.ổ.п 𝐡.ể.𝖓 để lộ ra bọn họ đang bị lửa tình nhiệt liệt thiêu đốt.
" Mặc kệ hắn, dù sao bổn vương nói bọn họ không đi vào là được rồi."
"Không cần ở trong này." Cơ thể mề.m m.ạ.❗ của nàng dựa vào hắn, vô lực cầu xin hắn.
"Nhưng mà..." Hắn cũng đã sắp bùng nổ rồi.
Vì sao? Vì sao những nữ nhân khác tùy thời tùy chỗ hắn muốn là có thể được, còn không muốn cũng có được, nhưng mỗi lần cùng nữ nhân này †ⓗâ*𝐧 𝖒*ậ*𝐭 đều xảy ra việc ngoài ý muốn.
Chẳng lẽ hắn nhất định sẽ không dễ dàng có thể có được nàng?
Nhưng vào lúc này, xe ngựa dừng lại, bên ngoài truyền tới một tiếng cung kính.
"Tam vương gia, đã đến."
Lan Ngọc hiện tại rất không muốn dừng lại, bởi vì hắn rất sợ nàng sẽ lại phản kháng hắn, sau đó hắn sẽ không làm được giai đoạn cuối cùng.
Nhìn thấy trên mặt hắn không nguyện ý, Quan Nghênh Hạ không khỏi đỏ bừng mặt. Nàng đương nhiên biết hắn đang suy nghĩ gì, hơn nữa ⓓụ●↪️ v●ọn●🌀 trong cơ thể nàng cũng khát vọng được thỏa mãn.
"Chúng ta đi vào trong phòng đi..."
Nàng thẹn thùng nói cũng còn chưa nói hết, hắn đã kéo áo choàng lên, bọc lấy nàng, sau đó không nói hai lời nhảy xuống xe hướng trong phòng đi đến.
Nhìn thấy Tam vương gia hồi phủ, đương nhiên sẽ có một đống hạ nhân vội vàng đuổi theo chờ hầu hạ, hơn nữa nhìn cảnh tượng Tam vương gia vội vàng, trong lòng ôm một nữ nhân, chẳng lẽ là Quan cô nương?
Lý Lan Ngọc đặt Quan Nghênh Hạ ở trên mặt giường lớn ấm áp, sau đó phóng đi đóng cửa.
"Tam vương gia..."
"Cút!"
" Dạ " vài hạ nhân ở cửa chờ hầu hạ bị cửa đóng thật mạnh, cái mũi thiếu chút nữa bị đụng vào.
Lý Lan Ngọc quay đầu nhìn Quan Nghênh Hạ trên giường chỉ bọc áo choàng, da thịt tuyết trắng không tì vết không bị che lại, khuôn mặt thẹn thùng càng làm cho nàng thoạt nhìn kiều diễm không gì sánh được.
Hắn lại bổ nhào lên người của nàng, vươn tay kéo áo choàng, tiếp tục tình cảm mãnh liệt vẫn chưa xong.
"A... A... Không cần... Ta không được rồi..."
Trên mặt giường lớn xa hoa lớn như vậy chỉ thấy một nam tử cường tráng đang đè lên trên một người nữ nhân 𝐦●ề●𝖒 〽️ạ●ⓘ tuyết trắng, tóc đen đã muốn rối tung xõa xuống làm cho hắn thoạt nhìn giống như là Satan tà ác vậy, mà nữ nhân гê.п r.ỉ ở dưới thân hắn, là con mồi xinh đẹp hắn bắt được.
Một khi đã đột phá giai đoạn khó khăn nhất, hắn đương nhiên sẽ tận tình làm cho hai người có thể đạt được 🎋*♓*🅾️*á*𝒾 𝐜ả*𝐦 cá nước 🌀𝐢●🔼●🅾️ h●ⓞ●a●ⓝ.
Rốt cục đã có được nàng, Lý Lan Ngọc giống như dã thú khát vọng đã lâu đòi hỏi không thể khống chế, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy khó tin.
Giống như là lần đầu tiên mình nếm được mùi vị nữ nhân, giống như lần đầu tiên mình hưởng thụ được cái gì gọi là tâm linh hợp nhất nam nữ chi hoan, làm cho hắn muốn ngừng mà không được, thầm nghĩ vẫn chôn ở trong cơ thể ngọt ngào ấm áp của Nghênh Hạ.
"A... Chậm một chút..." Nàng há miệng 🌴h·ở 𝒹ố·𝐜, cảm giác được mình sắp không thể hô hấp được.
Hắn cuồng dã 𝐫●ú●🌴 𝖗●a đư·𝖆 𝐯à·ο, tận tình hưởng thụ cơ thể ngọt ngào của nữ tử trong п𝐠·ự·ⓒ, môi tham lam 𝖒●ú●✝️ lấy nụ hoa nho nhỏ của nàng.
Hai nơi bị công kích như vậy làm cả người Nghênh Hạ bị 🎋·♓·🅾️·á·ⓘ 𝒸ả·ɱ mãnh liệt bao vây, không ngừng đẩy lên trên, giống như là muốn đẩy nàng lên Thiên đường vậy.
"A... Tam vương gia... tôi thật sự không được rồi... Anh tạm tha cho tôi đi..."
Nghe được nàng đáng thương cầu xin, hắn không khỏi mềm lòng, dù sao nàng vẫn là lần đầu tiên, không có khả năng hoàn toàn thừa nhận ԁụ_ⓒ ⓥ_ọ_ռ_𝐠 của hắn.
Hắn nắm eo của nàng, một lần cuối cùng gia tốc co rút, một lần nữa đem hai người ⓛ_ê_ռ đ_ỉ_п_♓ cao trào.
"A!" Nàng vong tình thét chói tai, bên tai cũng nghe được hắn phát ra gầm nhẹ giống như dã thú gầm, sau đó một trận co rút, hoa huyệt non nớt của nàng nhanh chóng bị lửa nóng tràn ngập.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, tiếng hô hấp của hai người quấn quanh cùng một chỗ, nghe qua có chút cảm giác ԁâ-𝖒 đ-ã-𝖓-𝖌, nhưng đồng thời cũng có loại hạnh phúc thỏa mãn.
"Trở lại bên người bổn vương không phải rất tốt sao?" Khẩu khí Lý Lan Ngọc giống như là một con sư tử vừa được ăn no, tay gắt gao ôm nàng không chịu thả ra, cơ thể lại thoải mái không muốn di chuyển.
Từ lúc ở trên xe ngựa bị hắn khơi lên tình dục, nàng ngay cả mình như thế nào bị ôm đến trên giường lớn đều không nhớ rõ, chỉ biết mình toàn thân đau nhức.
"Bổn vương rất vui vì nàng vẫn còn nguyên vẹn, tuy rằng bổn vương không biết vì sao nàng cố ý muốn làm bổn vương hiểu lầm ràng nàng có rất nhiều kinh nghiệm, nhất là cùng cái gì Thánh..."
"Thật vui vìTam vương gia người đã hài lòng." Nàng nằm ở trên giường không muốn nhìn hắn, bởi vì nàng cảm giác mình thật nhục nhã, cư nhiên lại kêu lớn tiếng như vậy, càng khiến nàng không chịu được là, nàng lại đạt đến cao trào trước nay chưa có —— nếu kh⭕á·ï ⓒ·ả·𝐦 vui thích như vậy không phải cao trào... , nàng không biết khi mình trải qua đỉnh điểm k-♓-𝖔á-𝐢 🌜-ả-〽️ thật sự có thể ngất đi hay không?
Bí mật nhỏ này vẫn là ngoan ngoãn tồn tại trong lòng của mình là tốt rồi, không cần nói ra.
"Nàng nói gì đi! Vì sao không nói lời nào?"
"Tôi mệt 𝖈_♓_ế_t đi được."
" Thật sao? Vừa rồi nàng không có mất sức."
Quan Nghênh Hạ đột nhiên lật người, một đôi mắt to hung tợn trừng lên, một tay chống cằm, Lý Lan Ngọc nghiêng người nhìn nàng. Tuy rằng rất chán ghét cá tính khó ưa kia, nhưng không thể phủ nhận, mỗi lần nàng nhìn thấy hắn, đều bị sắc đẹp mĩ lệ của hắn khiến cho mê hoặc, rồi kìm lòng không được đỏ mặt.
*****
Loại phản ứng này thật sự là rất không ổn, lúc trước nàng còn rất khinh thường những phụ nữ bị hắn ◗*ụ 𝒹*ỗ, lại không ngờ mình cũng như thế.
Chẳng lẽ ông trời cố ý trừng phạt nàng sao?
"Sao anh biết tôi không mất sức, anh phải biết rằng, phụ nữ phải la hét cũng mệt ↪️●h●ế●† được."
"La hét? Bổn vương còn tưởng rằng đó là 𝓇●ê●𝖓 𝓇●ỉ khoái hoạt."
Đúng vậy! Nhưng làm sao nàng có thể thừa nhận chứ?
"Đó là la hét."
"Là гê.𝓃 r.ỉ khoái hoạt."
"Anh cũng không phải là tôi, làm sao có thể biết đó là 𝖗ê-ⓝ 𝐫-ỉ khoái hoạt hay là la hét có lệ?"
Nàng nhìn thấy sắc mặt nam nhân ở trước mắt thay đổi, đã không còn tươi cười, không còn ✞♓â●п 〽️ậ●✝️ như lúc nãy, lại khôi phục như thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy hắn, khiến cho người khác rất muốn đánh cho hắn một trận!
"Rõ ràng chính là rê●𝓃 𝖗●ỉ khoái hoạt." Hắn trầm mặc một lúc, sau đó vẫn là kiên trì như vậy.
"Được được, là ⓡê.ռ г.ỉ khoái hoạt."
Nàng thỏa hiệp quá nhanh, ngược lại làm cho hắn lại càng không vui.
Sức lực lớn kéo nàng lại, hắn giống dã thú điên cuồng, ♓ⓤ_ռ_🌀 ♓_ă_𝖓_𝐠 tiến vào trong cơ thể của nàng, không cho nàng có cơ hội т𝐡-ở 🅓ố-🌜, không ngừng vọt vào, một lần so với một lần càng thêm xâ.m п.hậ.🅿️, không có dấu hiệu ngừng lại.
Lời của nàng làm tổn thương tự tôn nam tính của hắn, cho nên hiện tại hắn lấy hành động để chứng minh hắn có thể khiến nàng ⓡê.𝐧 ⓡ.ỉ khoái hoạt.
Đột nhiên tình cảm mãnh liệt bùng nổ khiến nàng không thể thừa nhận, hai người kết hợp là cuồng dã lại kịch liệt như vậy, nàng chỉ có thể ôm thật chặt hắn, cơ thể mảnh mai theo hắn va chạm mà cao thấp lay động.
"A... A..."
Tiếng гê.п 𝓇.ỉ đáng yêu lại mang chút 𝐝*â*𝖒 đ*ã*ռ*🌀 của nàng như là tiếng kèn đại biểu hắn thành công, càng thêm 𝐤í𝒸.♓ тⓗí𝐜.𝐡 hắn cố gắng đong đưa thân mình, hi vọng có thể nghe được càng nhiều tiếng rê●ռ 𝐫●ỉ tượng trưng cho 🎋●𝐡●⭕á●1 𝒸●ả●Ⓜ️ mất hồn.
Lần đầu tiên hắn khát vọng ✞·hâ·ռ 𝐭·𝖍·ể của mình có thể thỏa mãn một nữ nhân, lúc trước, hắn tuyệt không để ý nữ nhân khác có phát ra tiếng 𝖗●ê●ռ 𝓇●ỉ khoái hoạt hay không, nhưng đối với Quan Nghênh Hạ lại không như vậy.
Vì tự tôn nam nhân, đồng thời cũng vì khiến cho nàng vui 💲.ướ.𝐧.𝖌, hắn muốn dùng 𝐝ụ●𝖈 ѵọn●🌀 nguyên thủy chinh phục nàng, hi vọng có thể bắt giữ được nàng.
Loại chuyện này trước kia hắn tuyệt đối sẽ không muốn làm.
Không lâu sau, Quan Nghênh Hạ rốt cục nhịn không được phát ra tiếng thét chói tai, cả người như dây cung bị kéo căng ra, sau khi đến đỉnh điểm, lập tức xụi lơ ở trên giường.
Mà nam nhân trên người nàng lại còn chưa kết thúc, vẫn như cũ dũng mãnh vọt vào, cơ thể mảnh mai tuyết trắng của nàng theo hắn luật động mà cao thấp lắc lư, bộ 𝓃_ɢự_🌜 sữa Ⓜ️ề_〽️ 〽️ạ_ⓘ cũng lay động mê người.
"Tam vương gia... Anh còn chưa muốn chấm dứt sao?"
"Vẫn còn sớm."
Hắn tại sao lại có thể có thể lực tràn đầy như vậy a? Lần đầu tiên trải qua loại chuyện này liền gặp được nam nhân dũng mãnh như vậy, cơ thể của nàng thật sự có chút không chịu nổi.
"Nhưng mà... A..." Nàng vẫn chưa nói xong, đã bị bàn tay to của hắn ôm lấy eo, đổi thành nằm bò ở trên giường.
Một tay hắn ☑️*⛎ố*𝖙 ν*ⓔ cái 𝐦ô●ռ●g nhỏ co giãn của nàng, đồng thời lại đem d·ụ·ⓒ v·ọ·𝓃·🌀 của mình đâ●Ⓜ️ ⓥ●à●🅾️ hoa huyệt của nàng.
Khi hắn hơi chút rời đi thì 𝐭𝒽*â*ⓝ 𝐭♓*ể trống rỗng lại mãnh liệt khát vọng hắn lấp đầy nàng, cái 〽️*ô*𝖓*𝐠 xinh đẹp nhịn không được đong đưa, giống như con mèo nhỏ đói khát vậy.
Khóe miệng Lý Lan Ngọc chậm rãi lộ ra tươi cười mười phần tà khí, biết rõ hiện tại nàng đã xuân tâm nhộn nhạo.
"Ngươi đúng là con mèo cái tham lam lại ԁâ-ɱ đã-ռ-🌀." Khẩu khí của hắn cũng không có khinh thường, trái lại, thì thầm như vậy lại 🎋í*𝒸*♓ ⓣⓗí*ⓒ*𝖍 dục hỏa hai người.
"A..." Nàng nhịn không được phát ra tiếng 𝐫ê●ⓝ г●ỉ khó có thể khống chế, thật không ngờ mình lại bị người đàn ông này trêu chọc đến khó nhịn như vậy.
Vốn tưởng rằng mình sẽ không còn có phản ứng, nhưng là nàng sai lầm rồi.
Chỉ cần hắn tiếp tục, ⓣh·â·n ⓣ·ⓗ·ể của mình sẽ rất nhanh phản ứng lại hắn, hơn nữa cũng 𝐧ó*n*🌀 ⓑ*ỏⓝ*𝖌 như vậy.
Giống như hắn là người duy nhất còn sót lại trên đời này, mà nàng lại giống như là người phụ nữ ◗_â_𝖒 đã_n_ɢ dục hỏa đốt người, không có hắn thì không được.
Đối mặt lửa khát vọng hừng hực của mình như vậy, nàng rất sợ hãi.
Ngón tay Ⓜ️●ả●п●♓ 𝖐●♓ả●𝓃●𝐡 của Quan Nghênh Hạ nắm chặt lấy đệm giường, mong hắn có thể nhanh chấm dứt. Nàng sợ hãi không biết mình sẽ bị hắn đưa tới nơi nào, bởi vì toàn bộ suy nghĩ của nàng, lý trí đều bị ném lên chín từng mây, đầu óc trống rỗng.
"Tam vương gia... Ta không được nữa..." Lại say sưa phát ra tiếng thét, nàng cảm giác được 𝖙♓*â*𝐧 ✞*𝖍*ể của mình rốt cuộc không thể thừa nhận thêm nhiều k.𝐡.𝖔á.𝖎 𝒸ả.ⓜ nữa.
Lý Lan Ngọc gắt gao đi sâu vào hoa tâm của nàng, đem tất cả mầm móng toàn bộ bắn vào sâu trong nàng, cùng dòng nước ấm trong cơ thể nàng hòa cùng một chỗ, đạt đến khoái hoạt cao trào.
"Trời ạ!" Nàng thì thào nói nhỏ. Hiện tại nàng rốt cuộc biết cái gì gọi là câu nói "🦵à.𝐦 †.ìⓝ.𝒽 không khác nào là c♓*ế*т trong chốc lát".
Người đàn ông này đã muốn khiến nàng 𝐜·h·ế·t vài lần.
Quả nhiên là có nhiều kinh nghiệm.
"Như thế nào? Là ⓡ·ê·n ⓡ·ỉ khoái hoạt đi?"
Trời ạ! Hắn thật sự là rất cố chấp, nhất định phải tranh luận đến khi thắng sao?
"Nếu ngươi cảm thấy không ổn, bổn vương nghỉ ngơi một chút lại có thể tiếp tục." Nói xong, hắn hít sâu một hơi giống như là muốn luyện công vậy, dự tính sau khi hít đầy tinh khí lại tiếp tục một lần nữa.
"Là vô cùng khoái hoạt, rê*𝐧 𝖗*ỉ cao trào thay nhau nổi lên." Nàng lập tức lớn tiếng tuyên bố, hai tay liều mạng vung vẩy, tỏ vẻ không cần lại tiếp tục.
Nếu lại để cho hắn làm thêm lần nữa, ngày mai thật sự nàng không thể xuống giường.
"Phải không?" Vẻ mặt hắn còn rất tiếc hận.
"Đúng!" Trời ạ! Eo nàng sắp gãy rồi.
Hắn như đứa trẻ con cố chấp, sau khi chiến thắng tâm tình rất tốt, cũng rất hào phóng không còn so đo như trước, bàn tay to ôm lấy người vừa mới đỏ mặt tía tai cùng hắn tranh luận.
Nàng bị ôm rất chặt, thiếu chút nữa không thể thở.
"Nàng đã nói vậy, về sau bổn vương cam đoan mỗi tối đều bắt nàng phải ⓡ.ê.𝖓 𝐫.ỉ." Mặt hắn dán chặt vào mặt nàng, vô cùng thân thiết.
Nghênh Hạ nghe xong cũng phải 𝖗-ê-𝓃 𝖗-ỉ.
Không phải гê●𝖓 𝖗●ỉ khoái hoạt, mà là mệt mỏi quá nên thở dài.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |