← Ch.08 | Ch.10 → |
EDIT: hoacodat
Ngồi lên ghế lái phụ, Khúc Man Lăng nhìn Nhậm Khuê Ung thuần thục đánh tay lái, cô cố nén hỏi mục đích đến, bởi vì khi xe dừng lại đáp án tự nhiên sẽ rõ ràng.
Hai người trò chuyện với nhau vui vẻ câu được câu mất, lúc này anh mới giải thích với cô ngày hôm qua anh tính đến nghiệm thu công trình, lại một lần nữa xin lỗi cô chuyện xảy ra ngoài ý muốn ngày hôm qua.
"Thật ra anh không cần phải nhận lỗi với em nữa đâu, kể từ ngày hôm qua anh đã giúp đỡ em đủ lắm rồi, hơn nữa sáng sớm hôm nay anh còn tới đổi thuốc cho em nữa, anh còn nói xin lỗi với em nữa, em cũng ngại luôn đấy." Khúc Man Lăng khoát tay.
Cô rất nghiêm túc, anh thật đã vì cô làm đầy đủ lắm rồi, chứ đừng nói tai nạn đó là chuyện bất ngờ không lường trước được, đó cũng không phải lỗi của anh. Huống chi, anh thật đã tận tâm chăm sóc cô, mà không phải là lấy thân phận người phụ trách, chỉ đưa tiền thuốc thang bồi thường là xong chuyện, anh là tự mình chăm sóc cho cô.
"Được, anh là chân của em, nói lời xin lỗi hai chúng ta cũng giảm bớt đi." Chỉ cần có thể không làm cho cô cảm thấy mang gánh nặng, bớt nói lời xin lỗi tất nhiên là thật tốt, khoảng cách giữa bọn họ cũng có thể gần hơn chút rồi.
"Ừm!" Khúc Man Lăng gật đầu tỏ vẻ tán thành lời của anh, nhưng ngay sau đó cô lại nhớ đến một vấn đề mà cô đã bỏ quên.
"Nhưng mà...... Không phải anh rất bận sao? Hai ngày nay anh sẽ là chân của em, vậy công việc của anh thì thế nào?" Mặc dù đều là nhà tạo mẫu như nhau, cũng đều là ông chủ của tiệm salon tóc, nhưng "A Game" là một tập thể cùng nhau kinh doanh, mà ông chủ của "Dance" nhưng chỉ có một người là anh thôi.
Phương thức kinh doanh và đào tạo của hai cửa hàng "A Game" và "Dance" cũng hết sức tương đồng, tin rằng ngoại trừ việc đối ngoại cùng khách hàng bên ngoài, còn có vấn đề đối nội quản lý cùng đào tạo công việc cho nhân viên đang chờ đợi anh, trình độ bận rộn của anh còn hơn cô nhiều, nhưng bây giờ sao anh có thời gian thư thái bên cô chứ, này không phải làm lòng cô áy náy chết sao?
Thừa dịp dừng đèn đỏ, Nhậm Khuê Ung nghiêng mặt nhìn sang Khúc Man Lăng, lại hé ra hai hàm răng trắng, "Cũng giống em, hủy không được thì đổi thời gian, người khác sẽ làm, nhờ người nào đó làm thay đó mà!" Dù sao cũng là cùng nghề, chứ đừng nói tới hai tiệm kinh doanh thu hút tầng lớp khách hàng và phong cách dường như là giống nhau, cô có thể đoán được anh rất bận, cho nên anh không có ý định tùy tiện nói lý do không bận gì cả, vậy thì có vẻ giả bộ quá rồi.
"Anh làm như vậy vì em......"
"Đừng suy nghĩ nhiều vậy, thỉnh thoảng anh cũng muốn hưởng thụ cảm giác không vướng bận gì cả, bỏ hết công việc buông lỏng một chút, mặc dù nói như vậy với em có chút thất lễ, nhưng đây cũng coi như là em cho anh một cơ hội đi."
Ha ha...... Loại tâm tình này em hiểu......" Lần này Nhậm Khuê Ung nói lời thực lòng, làm Khúc Man Lăng được một trận cười lớn.
Công việc của bọn họ không phải người ngoài có thể tưởng tượng, hơn phân nửa thời gian cô đều ở trong trạng thái vô cùng bận rộn, có lúc mệt mỏi, tự nhiên sẽ có loại ý nghĩ muốn được nghỉ ngơi cho thật tốt, cho nên khi nghe anh thành thực nói ra ý nghĩ trong lòng mình, cô thật sự hoàn toàn có thể trải nghiệm loại tâm tình này ngay.
Một đường vui vả nói cười, hai mươi phút sau, rốt cuộc Khúc Man Lăng cũng hiểu rõ Nhậm Khuê Ung muốn dẫn cô đến đâu.
Anh mang cô đi tới tiệm Đông Nhất của "Dance".
Ngày hôm qua ở một tiệm chi nhánh xảy ra chuyện ngoài ý muốn đã sớm được lan truyền rộng rãi ở "Dance" rồi, người bị thương là ai, mọi người đều biết, mà ông chủ còn đặc biệt vì chuyện này mà hủy hết công việc của hai ngày, những chuyện này đều không phải là bí mật mọi người đều cho là hôm nay ông chủ lớn sẽ không xuất hiện, thế nhưng ngoài ý muốn ông chủ lại xuất hiện, điểm này làm cho người ta cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng bên cạnh anh còn xuất hiện một người, càng thêm làm người ta khó có thể tưởng tượng ra.
Khúc Man Lăng chẳng những là đồng nghiệp, trên phương diện làm ăn đối với "Dance"cũng là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất, không ngờ lúc này lại là nữ chính.
Mọi người đều biết ngày hôm qua Nhậm Khuê Ung đưa Khúc Man Lăng đi bệnh viện, nhưng mọi người đều không biết sự kiện tiếp theo sau đó là gì cả, bây giờ bọn họ lại xuất hiện cùng nhau, tự nhiên dẫn đến lòng hiếu kỳ của tất cả mọi người.
Nhưng tò mò thì tò mò, hơn phân nửa bọn họ đều biết, Nhậm Khuê Ung mặc dù là một ông chủ rất tốt, cũng là một người rất có uy, dĩ nhiên không thể nói đến chuyện riêng tư cá nhân của anh, càng không có thói quen giải thích với người khác hoặc khai báo gì đó.
Cho nên, tất cả nhà tạo mẫu và phụ tá mọi người trong cửa hàng chỉ có thể mở to mắt, có một vài người len lén đưa tầm mắt đến trên người bọn họ, xem xem ông chủ bọn họ dẫn người tới làm gì, nhằm có tin tức gì có thể bà tám không?
Khúc Man Lăng không ngờ Nhậm Khuê Ung lại mang cô đến "Dance", khi anh dán chặt lên người cô, dìu cô đi vào cánh cửa chính thì cô có thể cảm nhận được rõ ràng có rất nhiều ánh mắt rơi trên người mình, cảm giác đột nhiên trở thành tiêu điểm làm cho cô không thể nói là tốt hay không, bởi vì những ánh mắt nhìn cô pha lẫn chút biếng nhác xem kịch vui.
Cô biết trong cửa hàng ngoại trừ khách hàng, đa số nhân viên làm việc đều nhận ra thân phận của cô, cũng biết cô là một trong những nhà tạo mẫu. Bởi vì nghề này nói lớn thì cũng không lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ, mà cô còn là một trong những nhà tạo mẫu nổi tiếng, đang ở chỗ đông người công khai ra mặt, tin chắc mấy bạn đồng nghiệp rất nhanh sẽ nhớ đến cô.
Cho nên, cô có thể cảm nhận được đa số ánh mắt đều mang theo tò mò quan sát, cũng có thể cảm nhận rõ ràng một bộ phận nhỏ có chút địch ý.
Còn nói trong những người có địch ý, ngoại trừ một phần là người cùng nghề nên không ưa nhau, lại có một bộ phận xuất phát từ phái nữ, đó là tâm trạng chỉ phái nữ với nhau mới biết được, loại cảm giác đó rất rõ ràng, ánh mắt nhìn không thiện cảm, cũng là đang đánh giá quan hệ giữa bọn họ là loại gì.
Vậy nên cảm thấy mình vô tội hay là nên tức giận đây?
Không, cô tuyệt không cảm thấy vô tội, cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại, trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác đạt được thành tựu.
Được rồi, mặc dù giữa anh và cô không phải là loại quan hệ thân mật giữa nam và nữ, nhưng loại tư vị thắng lợi sảng khoái chính là đang quanh quẩn trong lòng cô, chỉ là giờ phút này ở bên cạnh anh không phải là ai khác, mà là cô.
Ít nhất...... Cô cách gần anh nhất.
Có lẽ cô có thể tự phụ mà cho là mình còn có cơ hội cùng anh phát triển một tầng quan hệ khác so với người khác, bởi vì cô có thể cảm giác được thái độ của anh đối với cô là yêu thích, chỉ là sự yêu thích này được xây dựng trên quan hệ bạn bè, chưa biết chừng còn được phân biệt giữa nam và nữ. Chỉ là lần nữa cô lại lớn mật mà tin tưởng - cô tin tưởng người sau sẽ có kinh nghiệm hơn người trước.
Bởi vì thái độ của anh tự nhiên phóng khoáng, thậm chí...... Có chút mang theo chút quá phận.
Cho nên, có thể trở thành đối tượng để người ta căm ghét hoặc ghen tỵ, thật ra thì cũng coi là một loại hạnh phúc khác, cho dù bước tiến có chút chậm chạp cũng không sao, rốt cuộc có thể đạt được kết thúc tốt đẹp mới là điểm quan trọng nhất. Có lẽ, còn được thuận đường thưởng thức phong cảnh dọc đường nữa!
Dĩ nhiên, giờ khắc này trong cửa hàng tràn ngập sự phức tạp cùng không khí tò mò, không chỉ là Khúc Man Lăng cảm nhận được sâu sắc, Nhậm Khuê Ung tự nhiên cũng có cảm giác, nhưng đây là chuyện riêng của anh, anh không cần phải nghĩ đến trong lòng người khác đang suy nghĩ gì, anh chỉ đối xử với mình và người được anh chịu trách nhiệm là được.
Vì vậy, anh mang theo Khúc Man Lăng chậm rãi đến khu vực VIP, cũng chọn cho cô một vị trí tốt nhất mời cô ngồi xuống.
"Xin cho anh có một cơ hội được phục vụ em đi!" Nhậm Khuê Ung nhìn qua gương phản chiếu nhìn Khúc Man Lăng, cũng đưa tay nhẹ nhàng xõa mái tóc dài ra sau lưng cô, giả vờ suy tư nên sửa lại mái tóc cô như thế nào đây.
Dĩ nhiên, chính cô là nhà tạo mẫu, đương nhiên đã sớm sửa sang đầu tóc của chính mình rất khá rồi, cho nên anh mới cần suy nghĩ thật kỹ anh còn có thể làm những gì, cô cũng không phải là một loại "Khách hàng" đâu!
"Có thể để sư phụ trong sư phụ đến phục vụ, em cầu còn không được! Thật sự em nên nói với anh một tiếng cám ơn mới đúng." Khúc Man Lăng cũng cười nhìn qua tấm gương đối diện nhìn lại Nhậm Khuê Ung, ánh mắt ngập nước hàm chứa ý cười cong cong khóe mắt, cực kỳ xinh đẹp.
Nhậm Khuê Ung phát hiện mình rất thích nhìn vào mắt cô, mặc dù đây là phát hiện mới, nhưng đây không khỏi là cảm giác yêu thích quen thuộc trào dâng trong đầu anh.
Không sao, có những cảm giác quen thuộc không biết đến kia xuất hiện nhiều hơn nữa, nhưng luôn là một lần lại một lần đột nhiên xuất hiện trong lòng, lâu cũng trở nên mất cảm giác, cho nên lúc này anh rất trực tiếp mà lựa chọn xem thường nó.
"Không cần cảm ơn, muốn đổi thành kiểu gì không? Hay là có ý muốn thay đổi màu tóc? Cứ nói, cứ việc sai bảo." Nhậm Khuê Ung nhìn cô trong gương, ánh mắt chưa từng dời đi.
Nhìn thấy ánh mắt anh chuyên chú nhìn vào mình, Khúc Man Lăng hơi nghiêng mặt giả vờ đang suy nghĩ đến vấn đề anh nói, nhưng kỳ thật là đang dùng động tác để che giấu sự ngượng ngùng tâm tình không được tự nhiên của mình.
Anh vẫn luôn chuyên chú nhìn cô chằm chằm như vậy, xấu hổ là một chuyện, cũng sẽ làm cho cô hiểu lầm anh đối với cô có chút yêu thích giữa nam và nữ, anh luôn hại cô mong đợi, làm hại cô phải luôn trấn an lòng mình, nếu không phải thì thật đau lắm.
"Trước nên gội đầu đi! Em còn có thời gian từ từ mà suy nghĩ." Nhậm Khuê Ung đưa tay ra trước cô, chuẩn bị đưa cô đến khu vực gội đầu.
Mà Khúc Man Lăng rất tự nhiên đưa tay giao cho anh, lần nữa để anh dìu mình đi.
Dính sát vào người anh để cho anh dìu cô đi, chút xấu hổ nho nhỏ trong lòng cô cũng giảm xuống, nhưng có câu nói "Nhất hồi sinh, nhị hồi thục" (Một lần thì lạ, hai lần là quen), bây giờ cô đã không còn vì vậy mà cảm thấy không được tự nhiên nữa.
Cẩn thận đặt cô ngồi lên ghế xả nước, sau khi thấy cô nằm xuống, lúc này Nhậm Khuê Ung mới xoay người lấy ra một cái khăn mỏng đắp lên trên người cô.
Khúc Man Lăng cho là sau khi anh đặt khăn mỏng lên người mình xong, sẽ gọi trợ lý tới đây gội đầu cho cô, bởi vì nhà tạo mẫu sẽ không gội đầu cho khách hàng, nhưng mà cô đã sai rồi.
Nhậm Khuê Ung không hề rời khỏi khu vực gội đầu, thậm chí còn cầm vòi hoa sen lên bắt đầu thử nước ấm, lúc này Khúc Man Lăng mới phát hiện ra dự định của anh
"Anh còn gội đầu giúp em?" Vấn đề này được hỏi ra miệng, nhưng cô vẫn mâu thuẫn, bởi vì cô hi vọng nhận được câu khẳng định của anh, rồi lại hi vọng anh hủy bỏ đáp án này.
Dĩ nhiên cô đoán được anh sẽ tự mình đặc biệt phục vụ, nhưng...... Vì liên quan đến vết thương ở chân, hôm qua cô còn chưa gội đầu, nếu như tóc có mùi, nhất định anh sẽ ngửi thấy, vậy thì thật mất mặt lắm.
"Dĩ nhiên, anh nói rồi sẽ làm được nhiều việc, tốt nhất." Khi nước ấm đã ở nhiệt độ vừa đủ, Nhậm Khuê Ung liền bắt đầu xả ướt tóc cho cô.
Ngước nhìn Nhậm Khuê Ung hé ra nụ cười rỡ nhưng lại không chút nào miễn cưỡng, coi như tóc thật có mùi, Khúc Man Lăng cũng chịu, ai bảo nụ cười của anh làm lòng cô rung động đây?
Khúc Man Lăng không nỡ nhắm mắt lại, ánh mắt không nỡ rời khỏi khóe môi với độ cong mê người này, nhưng cứ như vậy nhìn thẳng vào anh hình như cũng không thỏa đáng, vì vậy cô mở miệng hỏi: "Bình thường khách cũng sẽ yêu cầu anh phục vụ luôn việc gội đầu sao?"
Có mấy khách VIP đến tiệm uốn tóc chỉ thích để một mình nhà tạo mẫu một người làm hết từ đầu đến cuối, mặc dù làm vậy giá tiền trả sẽ rất cao cũng không sao, chính trong tay cô cũng có vài vị khách như vậy, nhưng cũng không phải người nào cô cũng phục vụ như vậy, cô còn chọn đấy là khách nào, mà anh thì sao?
"Đương nhiên cũng có." Hoàn toàn làm người ta có được đáp áp ngoài ý muốn."Trước kia, nếu thời gian cho phép, anh cũng sẽ phục vụ khách hàng quen, nhưng bây giờ càng ngày càng bận rộn, dường như không còn nhận."
"Ừm!" Nói cách khác, nếu thời gian cho phép, anh vẫn sẽ đáp ứng yêu cầu khách hàng.
"Vậy tình hình bên kia của em cũng như vậy hả?" Nhậm Khuê Ung hỏi, cũng bắt đầu xoa bóp da đầu cô.
"Đúng vậy......"
Liên tiếp thực hiện theo trình tự gội đầu và xoa bóp tinh dầu, hai người cứ như vậy nói chuyện phiếm đến khi kết thúc.
Đợi đến khi Khúc Man Lăng trở lại khu ghế VIP ngồi xuống thì cô lại nhớ nhung đến đầu ngón tay ấm áp vả lại sức lực cũng thật vừa phải kia.
Nếu như có thể, cô hi vọng sau này anh chỉ phục vụ một mình cô thôi, nhưng lời này giờ phút này cô không có cách nào thốt ra lời, bây giờ cô không có tư cách đó.
Nhưng Khúc Man Lăng không biết là, lúc trong lòng cô thầm trộm hi vọng đồng thời, trong lòng Nhậm Khuê Ung cũng có quyết định cho mình.
Anh phát hiện mình hết sức hưởng thụ động tác giúp cô gội đầu, bởi vì ngoại trừ việc đi làm người phục vụ cho cô, anh có thể nhìn thấy ánh mắt trong suốt sáng đẹp của cô, nhìn ánh mắt cô chỉ có bóng dáng của anh, giống như giờ phút này chỉ vì anh mà ngừng lại, chỉ thuộc về anh.
Cho nên, từ giờ trở đi, ngoài cô ra, anh không muốn phục vụ gội đầu vì bất cứ ai nữa, sau này cô mới hiểu rõ, đây là anh chuyên phục vụ VIP cho cá nhân cô, cũng là dành riêng cho người yêu.
Cuối cùng, bởi vì tóc Khúc Man Lăng mới vừa nhuộm hơn một tuần, cho nên Nhậm Khuê Ung chỉ đơn giản tỉa lại đuôi tóc cho cô thôi, liền kết thúc thời gian vui vẻ của hai người ở "Dance"
Một đêm này, Khúc Man Lăng lại nằm mơ.
Vẫn như cũ là mơ giấc mơ truy đuổi, giống nhau là, lúc cô tỉnh dậy, cô vẫn không nhớ được hơn phân nửa chi tiết giấc mơ.
Nhưng trong giấc mơ lại có một cảm xúc, cũng làm cho cô tỉnh táo tỉnh lại.
Trong giấc mơ dường như tất cả đều là tâm tình làm người ta vui sướng thích thú, mà khoảng khắc bị đâm một nhát kia, vẫn để lại cho cô cảm giác sợ hãi, nhưng đã không còn giống như lúc trước để cho cô nhầm tưởng thật sự để lại vết thương.
Chỉ là, khác biệt duy nhất lần này là, giấc mơ này cũng bắt đầu mạch lạc.
Lúc trước cảnh trong giấc mơ không tài nào nhớ lại nổi, nhưng sau đó lại khá khác biệt, cô hoàn toàn nhớ rõ, bởi vìnhững nơi cô mơ thấy cũng không mờ ảo nữa, mà là tất cả đều có trong thực tế, là tất cả những gì đã trải qua giữa cô và Nhậm Khuê Ung.
Cô mơ thấy bọn họ ở trong phòng cấp cứu, anh đưa tay ra cho cô ---
Mơ thấy bọn họ ở "Dance", cùng nhau trải qua thời gian vui vẻ như thế nào ---
Mơ thấy bọn họ cùng nhau đi vào trong một cửa hàng hoa, mà anh lại lần nữa nhờ vả cô ---
Anh nói: "Anh muốn mua hoa, nhưng không hiểu nhiều về chuyện này, em có thể giúp anh một chuyện, giúp anh chọn một bó hoa được không?"
Mua hoa làm chi? Muốn tặng cho người nào sao?
Khúc Man Lăng dằn câu hỏi muốn hỏi nhất vào lòng, hỏi vào vấn đề trước mắt."Sử dụng vào trường hợp nào? Hoa nào cũng có thể sao?"
"Không cần tính đến sử dụng trường hợp gì, hoa gì cũng được." Nhậm Khuê Ung trả lời hết sức dứt khoát.
Anh dứt khoát như vậy, ngược lại Khúc Man Lăng lại chần chờ. Cô ngoảnh mặt sang, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc mà nhìn người đàn ông này.
Khóe miệng Nhậm Khuê Ung lại nhếch lên góc độ mê người, nhìn lại cô nói: "Chọn loại em thích là được."
Đáy mắt anh nhìn cô lộ ra chút tin tức, mà những tin tức kia, cô thật đã nhận ra được.
Hoa này là muốn tặng cho cô, mà ý nghĩa của việc một chàng trai tặng hoa cho một người con gái là gì, ý nghĩa không cần nói cũng hiểu được.
Ngoại trừ muốn theo đuổi, còn có thể là gì chứ?
Nhiệt độ gương mặt Khúc Man Lăng tăng lên không ít, hơn nữa rất nhanh đã ửng hồng.
"Em xem một chút..." Cô mất tự nhiên dời ánh mắt đi, giả bộ đang đặt sự chú ý lên những bông hoa xinh đẹp đang bày ra trước mắt kia, chỉ là giọng nói không tự chủ lại có chút mềm yếu vô lực.
Quầy bày bán trong tiệm hoa trải rất dài rất rộng, vừa khéo để lợi dụng, Khúc Man Lăng đưa tay đặt lên trên mặt bàn thoát khỏi Nhậm Khuê Ung đỡ lấy, mình cũng theo đó chậm rãi đi dọc lên trước, chọn lựa một chút hoa cỏ.
Nhậm Khuê Ung cũng không cố ý nắm tay cô nữa, cứ như vậy để cô tự mình chọn lựa, bởi vì chỉ cần cô chịu chọn lựa, hoa gì cũng không sao cả.
Tầm mắt tốn gần năm phút đều đặt trên những khóm hoa, người nào nhìn thấy có lẽ còn nhầm tưởng Khúc Nam Lăng là nghiêm túc chọn lựa, chỉ có chính cô mới biết mình đang làm gì.
Cô giả vờ nghiêm túc suy tư vì Nhậm Khuê Ung chọn hoa cỏ, nhưng trên thực tế là cô đang không ngừng cố gắng trấn định lại tần số nhịp tim đập dường như đã mất khống chế.
Anh thích cô, thật sự thích cô, không cần cô tự mình đa tình, chờ mong sẽ không thất bại, nhưng mà cô phải giả vờ tỉnh táo cái gì cũng không biết, không thể làm ra dáng vẻ chờ mong được, cô là con gái, phải biết dè dặt chút.
Nhậm Khuê Ung rất kiên nhẫn chờ, nhưng bà chủ ở một bên ngược lại nóng nảy, bà khách khí nói: "Tiểu thư không biết cô muốn tìm hoa gì, tôi có thể giới thiệu giúp cô."
Khúc Man Lăng hít sâu một lần cuối cùng, nở nụ cười hoàn mỹ nhìn về phía bà chủ, "Không cần, vậy hoa hồng đi! Bán cho tôi hoa hồng đỏ."
Rất nhiều người nhận định hoa hồng có vẻ ngoài thô tục, hơn nữa còn là hoa hồng màu đỏ thẫm, thế nhưng cô một chút đều không thấy nó tục khí.
Chàng trai đối với cô gái muốn biểu đạt tình yêu đều thích dùng hoa hồng đỏ, vì vậy nó bị mọi người sử dụng với tần số quá cao, mất đi sự mới mẻ yêu thích của mọi người, thậm chí nó trở thành biểu tượng loài hoa cho sự tục khí, nhưng nó vẫn rất đẹp! Có loài hoa nào có thể đánh bại vẻ đẹp của nó chứ? Cô chính là thích nó.
"Vậy xin hỏi muốn bao nhiêu đóa hoa đây? Hay là muốn bó hoa đã bó sẵn rồi?" Đầu tiên bà chủ cửa hàng là chỉ vào những đóa hoa chưa đóng gói cắt cành tỉa lá, sau đó lại chỉ vào những bó hoa lớn nhỏ đằng trước đã bó rồi.
"Ngoại trừ những đóa hoa đã nở ra, chỗ này có bao nhiêu tất cả đều bán cho chúng tôi đi! Nhờ bó đẹp cho chúng tôi chút!" Nhậm Khuê Ung vừa hưởng ứng, vừa cầm lấy cái ghế đi tới bên cạnh Khúc Nam Lăng."Trước ngồi xuống đi, còn chờ một thời gian nữa đấy."
"Không cần nở?" Khúc Nam Lăng mang vẻ mặt không hiểu hỏi anh.
Mặc dù hoa đã nở thời gian sống sẽ ngắn đi, nhưng vẫn rất đẹp nha! Vì sao lại không cần vậy?
"Hoa đã nở chờ đợi nó chính là thời gian tàn lụi, nhưng hoa chưa tàn nó còn có không gian phát triển trở nên xinh đẹp, đó là điều rất đáng mong đợi." Nhậm Khuê Ung nói rất nhẹ, thoạt nghe thật rất có lý, nhưng trong giây phút thế này, Khúc Nam Lăng tự nhiên biết anh đang chỉ cái gì - đương nhiên chính là chỉ tương lai giữa hai người.
Nhịp tim đập thình thịch reo hò, nhiệt độ hai gò má cũng đỏ lên, cô cho là khi nghe thấy một chàng trai dùng phương thức hành động điệu thấp mà thổ lộ thì cô sẽ xấu hổ mở to mắt không dám nhìn anh, nhưng cô đã sai lầm rồi.
Không khí toàn màu hồng tầng tầng lớp lớp bao quanh cô, một loại cảm giác ngọt ngào từ đáy lòng nhanh chóng lan tràn ra, một cảm giác giống như hạnh phúc cứ sôi trào mãnh liệt lên, tình yêu của cô hết sức tự nhiên mà lựa chọn anh.
Khóe miệng nở ra nụ cười dịu dàng, tình cảm trong lòng lộ ra đáy mắt, anh và cô vào giây phút đó cùng cảm nhận hạnh phúc giống nhau, cũng cảm nhận được không cần dự đoán cũng có thể biết được tương la sẽ rất tốt đẹp.
"Anh nói cũng có lý." Dứt lời, Khúc Nam Lăng và Nhậm Khuê Ung nhìn nhau cười, hai người ăn ý không nói thêm gì nữa, cứ như vậy chờ bà chủ sửa sang hoa hồng bó lại thật xinh đẹp.
Bà chủ cũng không phải là một người không hiểu biết, mở cửa làm ăn cũng không phải gày một ngày hai, bà tự nhiên biết khách quan tâm những gì, vì vậy chọn đông chọn tây gom tổng cộng 99 đoa hồng bó lạ.
Đếm phân là đẹp, đếm giá tiền lớn cũng rất "Đẹp", ha ha ha......
Ba chủ đưa bó hoa đã gói kỹ cho Nhậm Khuê Ung, "Đây là 99 đóa hoa hồng tình yêu, cũng bày tỏ ý thiên trường địa cửu, tôi nghĩ hai người sẽ thích."
"Cám ơn." Nhậm Khuê Ung quả thật rất thích, nhất là bốn chữ "thiên trường địa cửu" bà chủ vừa nói ra.
Thiên trường địa cửu, bọn họ sao?
Bà chủ cửa hàng bán hoa cuối cùng vì bọn họ tạo nên một bầu không khí nồng đậm màu hồng, Khúc Man Lăng cho là Nhậm Khuê Ung sẽ trực tiếp đưa hoa cho cô ngay trong cửa hàng, nhưng lần này cô lại nhầm rồi.
Hai tay anh đưa cô và bó hoa hồng đều mang đến trên xe, ngay sau đó, anh mang cô đi ăn cơm, lại mang cô đi xe phim điện ảnh, sau đó lại đưa cô về nhà.
Nằm trên giường, Khúc Man Lăng uể oải không muốn đứng dậy, trong đầu suy nghĩ tất cả đều là thời gian ngày hôm qua trải qua cùng Nhậm Khuê Ung, nhớ tới...... Bó hoa hồng thiên trường địa cửu đó.
"Aiz........." Cô nhìn về phía trần nhà thở dài, tâm tình loạn thất bát tao (rối nùi không gõ ra được).
Hoa này rõ ràng muốn đưa cho cô, nhưng vì sao lại không cho đây? Rốt cuộc là anh đang tính toán gì vậy?
Không khí phấn hồng mập mờ từ cửa hàng bán hoa mãi cho đến khi hai người nói lời tạm biệt nhau, trong thời gian đó cũng chưa hề tiêu tan, thậm chí có mấy nơi đến anh còn không ngừng gia tăng nhiệt độ giữa hai người; mấy lần bởi vì không khí mập mờ quá nồng đậm thậm chí cô cùng chẳng dám nhìn thẳng vào anh, luôn cho rằng giây tiếp theo anh sẽ thốt ra lời nói ấy, nói ra câu nói mà cô đã mong đợi từ lâu, nhưng anh không có.
Anh chỉ...... đưa cô về nhà.
Được rồi, nếu đây là thủ đoạn vờ tha để bắt thật của anh, như vậy cô phải nói là anh đã thành công, anh thành công làm lòng cô treo lên thật cao, không lúc nào không nhớ đến anh.
"Aiz......" Cô lại thở dài, Khúc Man Lăng cho rằng mình không hiểu lầm ý của anh, rõ ràng anh thích cô mà.
Sao thế? Chẳng lẽ...... Anh muốn phải do chính phía bên cô chủ động mở miệng nói ra lời làm quen sao? Nếu thật sự là như thế, vậy anh không khỏi quá đáng giận rồi!
Cố ý để không khí giữa hai người nâng lên cao, sau đó ác ý muốn cô ném đi cái ngượng ngùng của con gái, cố ý muốn cô thua ở điểm yêu trước, chỉ vì người yêu trước là người thua đó à? Lòng dạ anh cũng ít nhỏ nhen nhỉ?
Khúc Man Lăng ngồi dậy, cầm cái gối đầu đặt ở trên đùi mình bắt đầu đánh, đánh để phát tiết cái sự phiền não trong lòng cô.
Cô không muốn nghĩ mọi chuyện quá phức tạp, nhưng nếu chuyện quả thật giống như cô nghĩ, anh muốn vừa mới bắt đầu phần tình cảm này đã muốn chiếm làm thượng phong, vậy...... Được rồi! Cô đầu hàng.
Nhận thua được rồi chứ? Nếu thật muốn để cô nói ra lời tỏ tình, vậy thì......
Lúc Khúc Man Lăng đang suy nghĩ làm cách nào để tình cảm hai người có bước nhảy vọt, chuông điện thoại di động lại cắt đứt suy nghĩ đang rối loại của cô.
"Alo?" Cô không chú ý đến tên hiển thị trên điện thoại, cho là một người bạn thân nào đó gọi tới quan tâm tình trạng sức khỏe của cô mà thôi, nhưng giọng nói và câu trả lời truyền đến đều giống như in của ngày hôm qua vậy.
"Xin chào, có thể giúp anh mở cửa ra không? Anh đang ở ngoài cửa nhà em."
"Aa...... Em lập tức mở cửa cho anh......" Nghe gọng nói của Nhậ Khuê Ung, đầu tiên Khúc Man Lăng có hơi chút sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại, cũn không phát hiện phản ứng của mình và ngày hôm qua cũng không khác biệt lắm.
Cho nên, Nhậm Khuê Ung lại mở miệng nói ra một câu ngày hôm qua mới vừa nói rồi.
"Đừng có vội, em cứ từ từ đi, anh cũng không chạy đi, em đừng gây thương tích cho mình."
"Ừmm......" Đầu tiên là Khúc Man Lăng trả lời lại một tiếng, lúc này mới nhớ đến một vấn đề nghiêm trọng, cô vẫn còn ở trên giường, còn mặc đồ ngủ, thậm chí còn chưa đánh răng rửa mặt!
"Vậy...... Chờ em thêm năm phút nữa...... Không, ba phút là được rồi."
"Được, em đừng vội."
Cúp điện thoại, Khúc Man Lăng lập tức đứng dậy xuống giường, mặc dù vẫn phải vịn tường bước đi, động tác vẫn hơi động đến vết thương, nhưng so với ngày hôm qua, tình trạng ngày hôm nay đã tốt hơn rất nhiều.
Cô mở ra tủ quần áo tiện tay cầm lấy một bộ quần áo thay, ngay sau đó đến phòng tắm chiến đấu rửa mặt đánh răng, cho đến khi mở ra cửa chính nói lời chào với Nhậm Khuê Ung, tổng cộng cô tốn bốn phút.
"Xin chào." Kết quả Khúc Man Lăng thay quần áo rửa mặt đánh răng lại quên chải lại đầu tóc.
Mặc dù tóc có vẻ hơi bù xù, nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến nụ cười vui vẻ làm mê mẩn lòng người của cô.
"Anh mang đến bữa ăn sáng." Nhậm Khuê Ung đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa bên má cô, hành động giống như rất thân mật, ngày hôm qua anh đã làm rất nhiều lần rồi, mặc dù tim Khúc Man Lăng đập có hơi nhanh, nhưng đã không giống như ngày hôm quaa chỉ biết ngẩn người, sững sờ.
"Quên chải tóc rồi... Mau vào đi!" Khúc Man Lăng đưa tay vuốt tóc, có chút xấu hổ mời anh vào nhà.
Nhậm Khuê Ung nghe lời vào phòng, khi Khúc Man Lăng muốn đóng cửa lớn lại lúc này mới phát hiện anh đặt bó hoa hồng ở ngoài cửa."Cái bó hoa này......"
"Anh sẽ lấy mang vào." Nhậm Khuê Ung bỏ bữa ăn sáng mới mua lên trên bàn, lúc này mới quay đầu đi ra ngoài cửa mang bó hoa vào.
Khi anh lần nữa trở lại bên trong nhà thì lúc này Khúc Man Lăng mới phát hiện ngoại trừ bó hoa lớn 99 đóa hồng, trong tay anh còn cầm hai đóa hoa hồng màu trắng nữa.
Cho dù lòng có nghi ngờ, có tò mò vì sao anh lại đặc bệt mang đóa hoa này đến nhà cô, nhưng cô cũng không mở miệng hỏi, chỉ là chờ đợi anh chủ động nói ra đáp án.
"Anh thật rất lợi hại nha! Tùy tiện mua đều là những thức ăn mà em thích." Hôm nay anh mang đến tuy là Hamburg khẩu vị hơi lạ, nhưng khẩu vị này cô vẫn rất thích.
"Chỉ là theo trực giác nghĩ em sẽ thích, nhưng anh cũng không biết trực giác này lấy từ đâu ra nữa." Nhậm Khuê Ung nhún vai, "Nhanh ăn đi, đợi lát nữa em còn phải uống thuốc đó!"
← Ch. 08 | Ch. 10 → |