Phần 12
← Ch.11 | Ch.13 → |
Tôi nghiêng người nhìn xuống dưới cầu, nơi phát ra âm thanh.
Thấy bên dưới không phải đất trống, mà là một mặt sông tĩnh lặng, tôi ngẩn người, cảm thấy kỳ lạ.
Giây tiếp theo, tôi mất trọng lượng rơi xuống sông.
Nước sông lạnh buốt thấm ướt toàn thân, tôi vùng vẫy vài cái, tay chân lập tức bị cỏ nước rậm rạp quấn lấy.
Cỏ nước đen như những xúc tu vuốt ve khuôn mặt tôi.
Rồi tôi kinh hoàng phát hiện, thực ra đây hoàn toàn không phải là cỏ nước, mà là... từng lọn tóc dài!
37
Tôi kinh hãi trợn tròn mắt, miệng phát ra những tiếng ú ớ.
Mái tóc đen dày vén ra, một khuôn mặt người bơi về phía tôi.
Không...
Nên nói là, nửa khuôn mặt.
Khuôn mặt của cô ta chia làm hai, bên trái là nửa khuôn mặt bình thường còn nhìn ra được vẻ đẹp trước kia, bên phải lại là hộp sọ trắng hếu.
Cô ta nhe răng, lộ ra hàm răng trắng dày đặc, dùng giọng nói của tôi nói: "Ngư Hề, Ngư Hề, hóa ra ngươi ở đây..."
Bàn tay lạnh hơn cả nước sông siết lấy cổ tôi, cảm giác ngạt thở mãnh liệt như muốn nuốt chửng tôi.
Tôi đau đớn nhắm mắt lại.
Lúc này một tia sáng chói lòa bất ngờ c. h. é. m xuống mặt sông, người phụ nữ thét lên thảm thiết, nhanh chóng hóa thành một làn khói đen, biến mất trong dòng nước.
38
Trong bóng tối giống hệt như dưới đáy sông, tôi đã có một cơn ác mộng.
Từ bàn tay đột nhiên đẩy tôi xuống từ trên cầu, đến khuôn mặt dưới sông kia.
Tôi vẫn còn nhớ dáng vẻ của cô ta khi bơi đến.
Một nửa khuôn mặt chỉ còn xương trắng, trong hốc mắt trống rỗng tràn ngập sự căm hận nồng đậm.
Nhưng nửa khuôn mặt bình thường kia, lại là bộ dạng của Nghê Dung.
...
Không biết đã trôi qua bao lâu, còn chưa hoàn toàn tỉnh dậy tôi đã nghe thấy tiếng nói chuyện quen thuộc bên ngoài.
Tương Dực: "... Ta thấy rõ ràng, là nàng ta, quả nhiên nàng ta đã tìm đến phu nhân."
Đào Đào lo lắng nói: "Hầu gia, chúng ta phải làm sao? Nàng ta, nàng ta còn sẽ đến nữa sao?"
Tiểu Hầu gia?
Sự yếu ớt trong người tôi trong tích tắc tan biến, vội vàng xuống giường đi ra ngoài.
Ba người bên ngoài phòng đều mặc trang phục hiện đại thường gặp, Tương Dực nhìn thấy tôi trước.
Thân hình Tiểu Hầu gia cao gầy, anh quay lưng về phía tôi, khựng lại, theo ánh mắt của Tương Dực quay người lại.
Nhìn thấy anh, chỉ một cái nhìn, khóe mắt tôi không kìm được cảm thấy chua xót.
39
Nơi Tương Dực và Đào Đào đưa tôi đến là khách sạn họ đã thuê. Tiểu Hầu gia vừa mới đến không lâu.
Tôi và Tiểu Hầu gia ra ngoài đi dạo, Tương Dực và Đào Đào rất biết điều không đi theo.
Một giấc ngủ dậy, đã là hoàng hôn rồi.
"Thử hai lần, vào cửa đều không phải là phu nhân của anh, thất vọng không?" Tôi hỏi Tiểu Hầu gia.
Anh nhìn về phía trước, mỉm cười nhạt: "Không có gì thất vọng hay không thất vọng, người c. h. ế. t không thể sống lại, ta sớm nên nghĩ đến điều đó."
Tôi không hiểu ý của anh lắm.
Chúng tôi đi dọc theo bờ sông, đi qua nơi tôi rơi xuống nước.
Tôi chỉ nói với Tiểu Hầu gia rằng tôi bị một bàn tay đẩy xuống, nhưng không nói với anh rằng con ma nữ tôi gặp dưới sông có bộ dạng giống Nghê Dung, người chị em cùng lớn lên với tôi từ nhỏ.
Tiểu Hầu gia nói: "Lệnh Nguyệt kiếp trước c. h. ế. t vì nàng, cũng đã xác định nàng là Ngư Hề, có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, sau này nàng phải cẩn thận hơn."
Tôi buồn bực ậm ừ một tiếng.
Tôi nghe ra rồi, anh vẫn coi tôi là Ngư Hề.
Nhưng đối với chuyện này, anh không còn chấp nhất như trước nữa.
40
Khi trở về, đầu bếp của khách sạn đã chuẩn bị sẵn một bàn đầy món ăn Giang Nam.
Ăn uống no say, tôi chỉ trở về phòng một lúc, khi ra ngoài đã không thấy bóng dáng Tiểu Hầu gia đâu nữa.
Tôi muốn biết anh đã đi đâu, nhưng lại không dám hỏi trực tiếp.
Tôi đi đi lại lại trong quán trọ mấy lượt, lần cuối cùng suýt đ. â. m sầm vào Đào Đào.
Cô ấy ngây thơ hỏi tôi: "Phu nhân đang tìm Hầu gia phải không?"
Mặt tôi nóng bừng lên, không trả lời cô ấy.
← Ch. 11 | Ch. 13 → |